Tà Dạ Vô Hối

chương 37: dung thanh khuyên bảo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

""Vẫn không ăn sao?"" Cơm đưa vào trong phòng Thẩm Ngọc Hạ, lần thứ ba mang ra không thấy có dấu hiệu động đũa, lông mày Dạ Hối nhíu chặt lại:"" Ta đi xem.""

"Điện hạ không thể." Vân Hà ngăn y lại:"" Nương nương nói không muốn gặp bất luận kẻ nào." Nàng nhìn Dạ Hối cẩn thận trấn an nói:"" Có lẽ nên để cho nương nương một mình yên tĩnh một chút, nghĩ thông suốt thì tốt tồi, điện hạ không cần lo lắng quá.""

Nói để cho Dạ Hối yên tâm, nhưng chính nàng lại đầy vẻ lo lắng.

Dạ Hối mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm cái gì, trở lại thư phòng, ngẩn người nhìn bàn cờ bày bên cạnh cửa sổ.

Thẩm Ngọc Hạ muốn tránh y tới khi nào?

Thẩm Ngọc Hạ muốn yên tĩnh, y cũng muốn yên tĩnh, có phải Dạ Hạo Thiên cũng muốn yên tĩnh một mình? Đang tốt đẹp vì cái gì đột nhiên lại biến thành như vậy?

Bỗng nhiên, Dạ Hối có chút hận Dạ Hạo Thiên.

Đối với cảm tình của Dạ Hạo Thiên, y cũng không để ở trong lòng, chung quy cũng chỉ cảm thấy nam nhân kia đột nhiên cao hứng mà thôi.

Chỉ là liên lụy đến Thẩm Ngọc Hạ, làm cho y rất không thích. Y chưa thấy nữ tử kiên cường này khóc thương tâm như vậy, không phải là vì Dung Thanh, mà là vì y.

Nói là người xa lạ không quan hệ, cũng có chút làm kiêu. Nhiều năm như vậy tuy nói y không xem Thẩm Ngọc Hạ là mẫu thân chân chính mà đối đãi, nhưng câu "Mẫu hậu" kia lại không khó để gọi ra miệng.

Dạ Hối đối với cảm tình từ trước đến nay rất lãnh đạm, đối với loại quan tâm sinh hoạt hàng ngày này luôn khiến y không chống cự được, như là nước ấm nấu ếch, ngươi đã quen có một người lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, rốt cuộc thói quen đó đã không cách nào đi ra khỏi cuộc sống của ngươi nữa rồi.

Như Liên nhi, như Thẩm Ngọc Hạ, như Dạ Hạo Thiên...

"Điện hạ, Dung tổng quản đến."

Dạ Hối ngẩng đầu, liền thấy Cảnh An đã dẫn Dung Thanh đứng ở cửa ra vào.

"Ngũ điện hạ." Dung Thanh tiến đến cúi người thi lễ, Cảnh An ngoan ngoãn canh giữ ở cửa ra vào.

Dạ Hối mặt không biểu tình nhìn hắn:"" Ngươi tới làm gì?"

Đối với ngôn ngữ bài xích trong lời nói của y, Dung Thanh chỉ cười cười:"" Bệ hạ rất lo lắng cho điện hạ.""

"Hừ!"" Đây tất cả không phải là do Dạ Hạo Thiên tạo thành sao?

Y không muốn đề cập đến người nam nhân kia, nói với Dung Thanh:"" Ngươi đi thăm nàng một lúc đi, ngày hôm qua sau khi trở về đến bây giờ cũng không ăn gì, cũng không muốn gặp ta.""

Dung Thanh nhìn ra y lo lắng, cung kính xoay người thi lễ với Dạ Hối:"Vâng, nô tài sẽ khuyên nhủ nàng, điện hạ không cần lo lắng.""

Dạ Hối khoát khoát tay, để cho Cảnh An dẫn Dung Thanh đến phòng Thẩm Ngọc Hạ.

Tuy có chút không hợp quy củ, nhưng đã cho tất cả hạ nhân lui xuống ngoài điện, ngoại trừ Lục Khởi cùng Vân Hà đứng trước cửa phòng Thẩm Ngọc Hạ.

"Dung tổng quản." Hai người hành lễ với Dung Thanh.

"Ân, bệ hạ có chuyện muốn ta nói cho Hoàng hậu nương nương, các ngươi lui xuống trước đi a."

"Vâng."

Sau đó, không biết Dung Thanh nói gì với Thẩm Ngọc Hạ, sau nửa canh giờ, Cảnh An lại dẫn Dung Thanh đi tới thư phòng.

""Tốt hơn chưa?"" Dạ Hối từ giữa đống sách ngẩng đầu lên, hỏi.

Dung Thanh cung kính đáp:"" Điện hạ yên tâm, nương nương đã nghĩ thông suốt, lúc này đang dùng bữa."

""Vậy là tốt rồi." Dạ Hối lúc này mới thở dài một hơi.

Lại nghe thấy Dung Thanh cười nói:"" Nương nương đã nghĩ thông suốt, không biết điện hạ đã nghĩ thông suốt chưa?""

Dạ Hối giương mắt nhìn hắn:"" Có ý tứ gì?""

Dung Thanh liếc nhìn Cảnh An, đối phương lập tức biết điều lui ra ngoài cửa, cũng đóng cửa phòng.

Dạ Hối sắc mặt lạnh lẽo:"" Ngươi không cần nói giúp hắn, ta không muốn nghe!""

Dung Thanh lắc đầu, nói:"" Nô tài không phải tới nói chuyện giúp bệ hạ, nô tài chỉ là muốn nói cho điện hạ một chuyện.""

""Chuyện gì?""

""Bệ hạ là nghiêm túc.""

Dạ Hối bỗng nhiên cứng đờ.

Thật lâu sau, mới hỏi Dung Thanh:"" Ngươi cũng biết?"

"Vâng." Dung Thanh lộ ra một nụ cười khổ:"" Nô tài còn bị bệ hạ đánh một chưởng.""

Dạ Hối không biết nên nói cái gì.

Không nghĩ tới Dung Thanh lại trấn an nói: "Điện hạ không cần để tâm, bệ hạ hiện tại so với năm đó đã thay đổi không ít.""

Hắn nhìn Dạ Hối, nói: "Nô tài theo bên cạnh bệ hạ đã lâu, lần đầu tiên thấy bệ hạ thật tình như thế, nếu không phải nàng tự tiện hỏi thăm, chỉ sợ điện hạ nhiều năm sau mới biết tâm ý của bệ hạ.""

Dạ Hối sắc mặt sa sầm:"" Ta với hắn là phụ tử."" Cho dù không phải phụ tử chân chính, nhưng quan hệ huyết thống ai cũng không chối bỏ được sự thật này, y qua không được một cửa này của chính mình.

Dung Thanh liếc nhìn y thật sâu, ý hữu sở chỉ, nói:"" Nô tài còn tưởng rằng, điện hạ sẽ không để ý đến chuyện này.""

Dạ Hối đột nhiên hiểu rõ ý của hắn, trước kia đã không thèm để ý, về sau cần gì phải để ý?

Y nhíu nhíu mày:"" Ngươi không hiểu.""

Dung Thanh phản bác:"" Nô tài lại cảm thấy, điện hạ mới là người không rõ.""

Không quan tâm Dạ Hối căm tức nhìn mình, Dung Thanh cười:"" Mấy năm nay Hoàng Thượng vẫn luôn ở cùng điện hạ, nô tài cho rằng điện hạ đã hiểu, Hoàng Thượng không cho nô tài lắm miệng, nô tài cũng không dám vượt quá mức, nô tài chỉ nói cho điện hạ một câu sau cùng a.""

""Là gì?""

"Bệ hạ nói, năm đó thời điểm hắn xuống núi Tiêu Diêu Tán Nhân đã từng cho hắn một câu: Thiên hạ hoàng đế lớn nhất, tùy theo tâm nguyện, vì một người,? thiên mệnh, chớ có hỏi đúng hay sai.""

Cho tới khi Dung Thanh rời đi, Dạ Hối vẫn luôn ngơ ngác chưa từng hồi thần.

..........

Mặc kệ chuyện phát triển như thế nào, kế hoạch định ra ngay từ đầu Dạ Hạo Thiên sẽ không thay đổi.

Ba ngày sau Tề Triệu Tường gấp gáp về nước, trước đó, Dạ Hạo Thiên đã đáp ứng hắn nếu Tề quốc và U quốc khởi chiến, hắn tất nhiên sẽ âm thầm ủng hộ.

Nhưng thực tế thì sao? Tề quốc nội loạn lần này đều do một tay Dạ Hạo Thiên thúc đẩy.

Xem tình báo thủ vệ âm thầm truyền về, Dạ Hạo Thiên mặt tràn đầy sung sướng:""Tam hoàng tử này cũng là một nhân vật không tồi, cũng may, không phí tâm của trẫm.""

Dung Thanh đợi hắn xem hết, liền cẩn thận đem những tờ giấy kia mang đến hỏa chúc đốt sạch sẽ, đợi thanh lý xong hết thảy, hắn mới hỏi Dạ Hạo Thiên, "Nô tài có một chuyện không rõ, bệ hạ vì sao buông tha cho Nhị hoàng tử Tề quốc, lại chọn Tam hoàng tử tầm thường?""

Chẳng qua chỉ là một thị nữ sinh ra, hài tử sau khi sinh hạ thì đã bị vứt bỏ trong lãnh cung, Dạ Hạo Thiên vậy mà lại chọn loại người này để khơi mào Tề quốc.

Dạ Hạo Thiên nghiêng người liếc hắn:"" Không phải ngươi đã âm thầm điều tra rõ ràng rồi sao? Cần gì phải tới hỏi trẫm?"

Dung Thanh cười cười, cúi đầu không nói.

Chỉ vì thân thế Tam hoàng tử Tề quốc tương tự Ngũ hoàng tử, cho nên bệ hạ mới chọn hắn sao? Càng lý giải nam nhân này thì sẽ phát hiện, hắn làm việc chẳng qua đều dựa vào yêu thích.

Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, chính là như thế đi.

Không biết ý nghĩ của hắn, Dạ Hạo Thiên tùy ý mở tấu chương trước mặt ra, sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:""Gần đây chỗ Huệ phi hình như rất an phận?""

Dung Thanh cười nói:"" Nghe nói Vương đại nhân mấy ngày nay thường xuyên tiến cung, đoán chừng lại bị giáo huấn rồi.""

Dạ Hạo Thiên cười nhạo một tiếng:"" Lão nhân kia hai năm qua lá gan là càng ngày càng nhỏ rồi." Như vậy lại không thú vị, không có người dẫn đầu, dẫn xà xuất động kiểu gì?

"Nô tài cảm thấy, Mai Phi nương nương đã có chút thiếu kiên nhẫn."

""Nga?"" Động tác Dạ Hạo Thiên ngừng lại một chút, nhíu mày:"" Mai Phi?""

"Vâng, nghe nói sau khi Ngọc phi nương nương đến bái phỏng nàng, mấy ngày nay Ngọc Tề các vẫn luôn không yên tĩnh.""

"Chậc chậc..." Dạ Hạo Thiên chép miệng chậc lưỡi, sờ cằm, cười vui sướng khi có người gặp họa:"" Hiệu quả tốt hơn nhiều so với trẫm suy đoán."" Mới tiến cung vài ngày, Mai Phi luôn luôn trầm đắc trụ khí () gần đây đã bắt đầu nóng nảy, hiệu quả tốt đến ngoài ý muốn.

() bảo trì bình thản

Dung Thanh cung kính khom người, hỏi:"" Có muốn nô tài cho thêm chút lửa?""

"Không gấp." Dạ Hạo Thiên lắc đầu, mắt phượng khiêu lên một mảnh tĩnh mịch:"" Dục tốc bất đạt, chuyện của Tề quốc chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, tùy đám người đó tự chơi với nhau đi, không cần nhúng tay vào, chỉ là, đem thám tử các nàng gài bên cạnh trẫm trừ bỏ, chuyện của Tề quốc không cho phép truyền vào trong cung.""

"Vâng! Cái kia..." Dung Thanh nhìn hắn một cái, cẩn thận hỏi:"" Chỗ Ngũ điện hạ... ""

Ánh mắt Dạ Hạo Thiên tối sầm lại, trầm ngâm một chút, điềm nhiên như không có việc gì nhìn xem tấu chương, nói: "Tùy y đi, để Thẩm Ngọc Hạ trông nom y cho tốt, đợi qua mấy ngày nữa... ""

Đợi qua mấy ngày nữa thì như thế nào, hắn không nói tiếp vế sau, Dung Thanh cũng không dám hỏi, cung kính thi lễ:""Nô tài đã biết.""

Đợi hắn đi rồi, Dạ Hạo Thiên buông tấu chương, ánh mắt sắc bén nhìn chiếc bút chu sa màu đỏ trên ngự án, khóe miệng câu lên độ cong lãnh khốc.

Hắn đang đợi, nhưng sự chịu đựng của hắn không tốt như vậy. Cho đối phương thời gian hòa hoãn, sau đó, lúc gặp lại hắn sẽ không lưu tình chút nào cướp đoạt!

Ai cũng không thể ngăn được!

Truyện Chữ Hay