Tà Dạ Vô Hối

chương 33: tỷ muội gặp nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, thánh chỉ đã đến trạm dịch của sứ thần Tề quốc. Tề Thủy San tiến cung, ở trong Hoa Dung viên, phong làm Ngọc phi.

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự tiến vào, các nữ nhân trong hậu cung vẫn nhịn không được oán khí mọc lan tràn.

Trong Ngọc Tề các cũng như vậy, bọn hạ nhân hầu hạ cũng cẩn thận từng li từng tí, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bản thân sẽ là cá trong chậu.

Ngay cả Dạ Minh Lân luôn không nghe lời gần đây cũng thành thật hơn, không có biện pháp, bị Mai Phi ở bên cạnh chăm chú nhìn, làm nũng chọc cười cũng không có hiệu quả, hắn chỉ có thể đem chính mình căng thẳng một chút.

Mẫu phi hắn lúc không tức giận thì cũng khá tốt, tuy nói không phải hòa ái dễ gần, nhưng cũng là hữu cầu tất ứng, chỉ là một khi tức giận, ánh mắt kia có thể hù chết người.

Mai Phi hỏi hắn:" Ngươi thật sự là một mình lôi kéo những người kia?""

Đối với nhi tử thiếu kiên nhẫn này, Mai Phi rất bất đắc dĩ.

Sống ở trong cung trưởng thành ở trong cung, lại gả vào trong cung, Mai Phi so với các nữ nhân khác thủ đoạn cao hơn không biết bao nhiêu, nếu như phu quân của nàng không phải Dạ Hạo Thiên, nữ nhân này tuyệt đối có thể một tay che trời.

Chỉ tiếc con của nàng một chút cũng không kế thừa tính tình của nàng, lỗ mãng không nói, cư nhiên ngu xuẩn đến mức lôi kéo mượn sức những học tử ở Thái Học viện dưới mí mắt Dạ Hạo Thiên.

Những người kia không người nào là nhân vật tinh anh? Chỉ sợ với tâm tư Dạ Minh Lân, sẽ sớm trở thành những lời nhàn thoại việc nhà của các đại thần.

Thân là hoàng tử có dã tâm rất bình thường, nhưng chỉ có dã tâm mà không có đầu óc, cũng chỉ có chờ chết.

Mai Phi đương nhiên biết rõ Dạ Hạo Thiên biểu hiện rộng lượng là vì cái gì, nàng bên này bởi vì chuyện muội muội vào cung mà sức đầu mẻ trán, con của nàng còn ở sau lưng liều mạng kéo chân sau.

Nếu như không phải nàng không có tiền đồ, Dạ Minh Lân là người nàng trông cậy nhất, nàng thật muốn buông tay mặc kệ, là do hắn tự tìm đường chết.

"Nhi thần chỉ là theo chân bọn họ đi tới gần một chút, còn chưa có... Nhi thần biết sai rồi, mẫu phi đừng tức giận."

Không nghĩ tới tin tức lại nhanh như vậy truyền đến tai Mai Phi, Dạ Minh Lân âm thầm hối hận hành vi lúc trước của mình, trong lòng lại khinh thường, cũng không phải là có chuyện gì, ở Thái Học viện đánh nhau phụ hoàng còn chưa quản hắn, hơn nữa nếu như không thừa dịp ngũ hoàng đệ đáng ghét kia không ở lôi kéo một đám người chung quanh, chờ y trở về thì sẽ không có cơ hội rồi.

Hắn cảm thấy Mai Phi có chút chuyện bé xé ra to, chỉ là rõ ràng tâm tình Mai Phi hiện tại tối tăm phiền muộn, hắn không dám nói ra.

Nhưng Mai Phi là ai? Trong hoàng cung xem như là nhân vật khôn khéo nhất, mắt nhếch lên, đã biết rõ Dạ Minh Lân suy nghĩ cái gì.

Đối với hài tử mình sinh ra này, lại hoàn toàn không giống tính tình của mình, Mai Phi thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Rõ ràng lúc nhỏ vẫn là một tiểu hài tử thông minh, như thế nào càng ngày càng lớn lại càng không cẩn thận. Có lẽ là mấy năm này nàng sủng hắn quá mức rồi!

Mai Phi phẫn nộ quát: "Quỳ xuống!"

"A?" Dạ Minh Lân vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, hắn đã lâu không thấy lại bộ dáng Mai Phi tức giận. Nhưng vô luận như thế nào, cũng không được phản kháng vào lúc này, chỉ có thể quỳ xuống.

Mai Phi nhìn hắn, biểu tình trên mặt khó có được có chút tức giận.

Nếu như nàng có hài tử thứ hai, nàng vô luận như thế nào cũng sẽ không đem tất cả tâm tư đặt tại trên người con trai cả, nhưng nhiều năm như vậy, nói cũng kỳ quái, Dạ Hạo Thiên đến Ngọc Tề các cũng không ít, mà Mai Phi một điểm dấu hiệu mang thai cũng không có.

Nàng có tâm, nhưng cái bụng lại vô lực, người duy nhất có thể trông cậy vào lại không có tiền đồ, thời điểm đó Mai phi cũng khóc không ít. Nhưng bất kể nói như thế nào, Dạ Minh Lân cũng là cục thịt từ trên người nàng, từ một viên cầu đến khi trưởng thành như vậy, phí hết của nàng bao nhiêu tâm huyết, buông tha là không thể nào, dù hắn có nhiều khuyết điểm hơn nữa, chỉ cần nàng vẫn còn một ngày, sẽ giúp hắn tranh giành cái kia vị trí, điều kiện tiên quyết là, hắn phải nghe lời.

Nếu như ngay cả ưu điểm duy nhất này cũng không có, vậy Mai phi thật sự là phải xoay chuyển trời đất, triệt để vô vọng rồi.

Nàng nhìn Dạ Minh Lân, lạnh lùng hỏi:" Biết rõ chính mình sai ở đâu sao?"

"Nhi thần biết rõ." Dạ Minh Lân chép chép miệng, không tình nguyện đáp: "Nhi thần không nên nháo sự ở Thái Học viện, không nên cùng với bọn họ tiếp xúc quá gần.""

"Còn gì nữa không?"

"A?" Dạ Minh Lân nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mai Phi, bị nàng lạnh lùng trừng, lại cúi đầu xuống, cau mày khổ tư, sau nửa ngày nói: "Nhi thần không nên biểu hiện quá rõ ràng, nhẫn nại không đủ."

Mai Phi rốt cục đã hài lòng, "Cũng may, còn chưa có ngu xuẩn đến không có thuốc chữa."

Dạ Minh Lân bị nghẹn nói không ra lời, ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng mà lại bị Mai Phi lạnh lùng trừng lại, thấy nàng đã bớt giận, ngoan ngoãn nhận sai:"" Nhi thần biết sai rồi, mẫu phi không nên tức giận.""

Mai Phi cũng không để ý tới, hạ quyết tâm muốn cho hắn quỳ nhiều thêm một lúc, nội tâm tính toán vô luận như thế nào cũng không thể bỏ mặc nhi tử cứ tiếp tục khờ khạo đi xuống. Trước kia thì không sao, chỉ cần hắn không làm gì quá mức, Mai Phi đều có thể giúp hắn gánh lấy, nhưng về sau thì không được.

Muội muội kia của nàng cũng không phải loại lương thiện gì, nếu bị nàng nắm được khuyết điểm, chỉ sợ xoay người thật sự vô vọng rồi.

Nàng nhìn Dạ Minh Lân, thần sắc nghiêm túc nói:"" Lời nói của ta, ngươi phải nhớ kỹ, trở về phòng chép lại lần cho ta!""

""A?""

"Nghe rõ chưa!"

Dạ Minh Lân khóc không ra nước mắt, "Nhi thần đã biết..."

Lúc Ngọc phi đến, Dạ Minh Lân đang quỳ trên mặt đất từng câu từng chữ lặp lại lời nói của Mai phi lúc trước, như là quả cà bị sương đánh, cả người đều ỉu xìu, ánh mắt nhìn Mai phi có chút ít cầu xin.

Nhưng Mai Phi căn bản không để ý tới, gương mặt lạnh lùng nhìn hắn, nghe hắn lắp ba lắp bắp nói lại lời dặn dò của nàng.

Cung nữ báo lại:"Nương nương, Ngọc phi cầu kiến."

Ngọc phi? Sau nửa ngày sửng sốt mới nhớ ra đúng là muội muội mới được sắc phong của nàng. Mai Phi có chút do dự, gặp hay là không gặp?

Nàng nâng tay để cho Dạ Minh Lân đứng lên:"" Trở về phòng tự kiểm điểm lại, lúc nào chép đủ lần thì mới được ăn cơm!""

Dạ Minh Lân gục đầu, không cam lòng ứng một tiếng:"Vâng."

Mai Phi cuối cùng vẫn là quyết định gặp Tề Thủy San một lần, tốt xấu cũng là thân muội muội của mình, tuy nói không thích, nhưng ván đã đóng thuyền, cho dù không thoải mái cũng phải chậm rãi thích ứng.

Nàng nói: "Thỉnh Ngọc phi vào đi." Nàng sửa sang lại dung nhan một chút, trên mặt dẫn theo tươi cười hào phóng khéo léo.

"Vâng."

Tề Thủy San xuất hiện, đã đổi một thân quần áo quý phi đỏ thẫm và trang sức, tóc dài cũng dược vấn lên, cả người so với hôm qua lại nhiều hơn một phần quyến rũ.

"Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, San San rất nhớ ngươi.""

"Vậy sao?" Mai Phi chỉ chỉ một bên ghế: "Ngồi đi."

Đợi nàng ngồi xuống, sau đó chờ thị nữ dâng trà thơm, Mai Phi mới mở miệng hỏi nàng: "Phụ hoàng, mẫu hậu thân thể có khỏe không?""

"Hoàn hảo, tỷ tỷ không ở bọn họ vẫn luôn nhớ mong."" Tề Thủy San cười cười:" Muội muội nghe nói thân thể tỷ tỷ không tốt lắm, đặc biệt mang dược từ trong nội cung tới, tỷ tỷ phải nhận lấy, đừng khách khí với muội.""

Mai phi dáng tươi cười có chút không cố được nữa:"" Vậy cảm ơn ý tốt của muội muội.""

Thân thể nàng không tốt lắm không phải là ám phúng bụng nàng không được sinh được sao? Tốt xấu nàng còn có một nhi tử hộ thân, Tề Thủy San chỉ mới tiến cung mà thôi, lấy cái gì cùng nàng tranh giành?

Điều chỉnh vẻ mặt một thoáng, Mai Phi nói:"" Muội muội mới đến khẳng định có rất nhiều nơi chưa thích ứng, có gì thì cứ nói với tỷ tỷ, ta sẽ tận lực giúp đỡ, tốt xấu cũng là người trong nhà, ít nhiều so với ngoại nhân thì gần gũi hơn.""

Tỷ muội trong nhà đấu đá với nhau có cảm giác không tốt lắm, Mai Phi cũng không quên nhắc nhở nàng, trong nội cung còn có rất nhiều người khác, nàng không phải là đối thủ cạnh tranh duy nhất.

"Muội muội trước phải đa tạ tỷ tỷ rồi, một lúc nữa muội tính đi bái phỏng Hoàng hậu nương nương, đường trong cung muội còn chưa quen, có thể phiền toái tỷ tỷ chỉ đường không?"

Mai Phi trong lòng cười lạnh, vừa bày ra hết uy rồi yếu thế, còn đánh chủ ý lên hoàng hậu đầu tiên, muội muội này của nàng mấy năm nay tâm kế cũng lớn lên thấy rõ a.

Bất quá, Mai Phi cũng không keo kiệt cho nàng vài câu:" Hoàng hậu nương nương chỉ thích yên tĩnh, Ngũ hoàng tử cũng ở lại đó, nàng không thích bị người khác quấy rầy, muội vẫn là hôm khác đi bái phỏng thì tốt hơn.""

Tề Thủy San không chịu thua, nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc:" Thế muội mang theo lễ vật cũng không được sao? Vị Ngũ hoàng tử kia thích cái gì?"

Mai Phi cười lạnh một tiếng:" Ngũ hoàng tử thích gì sợ là muội phải đi hỏi hoàng thượng rồi, nếu hỏi được thì nói cho tỷ một tiếng, miễn cho lần sau tỷ tỷ đưa sai lễ vật!""

Không muốn nhiều lời cùng nàng, Mai Phi phân phó thị nữ đứng bên cạnh:"Giúp bổn cung tiễn Ngọc phi nương nương.""

"Vâng!"

Tề Thủy San cũng không phải không cảm thấy, đứng lên nói:" Muội muội đi trước, ngày khác lại đến phiền toái tỷ tỷ.""

Mặt không biểu tình nhìn bóng lưng của nàng, Mai Phi thiếu chút nữa đem chén trà trong tay bóp nát.

Bởi vì mẫu phi của các nàng đấu đến lợi hại, nàng cùng Tề Thủy San từ nhỏ đã bất hòa, chỉ là nha đầu kia từ nhỏ luôn giả trang thuần lương, khi còn bé bởi vì nàng, Mai Phi không biết đã ăn bao nhiêu thiệt thòi.

Cứ nghĩ rằng lấy chồng ở xa sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, không nghĩ tới, còn phải tiếp tục đấu.

Chỉ là bây giờ nàng cũng không đem Tề Thủy San để vào mắt, trong hậu cung nào có nữ nhân không có dã tâm? Đợi nàng ta ở lâu rồi, sẽ biết gian khổ trong đó.

"Mẫu phi, đó là hoàng di sao?" Dạ Minh Lân không biết từ lúc nào đã chạy đến, vừa vặn thấy Tề Thủy San rời đi, hắn hỏi Mai Phi, không nghĩ tới lại bị quát một tiếng:" Không cho phép gọi nàng như vậy!"

Dạ Minh Lân lại càng hoảng sợ: "Mẫu... Mẫu phi?"

Mai Phi hung hăng thở hổn hển một hơi, chầm chậm điều chỉnh biểu tình của mình, nhìn Dạ Minh Lân nghiêm túc nói:" Về sau nhìn thấy nàng thì phải đi đường vòng, bằng không ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết!""

"A?""

"Rõ chưa!" Mai Phi đề cao âm lượng.

"Vâng, nhi thần ghi nhớ!"

Mai Phi khoát tay áo, Dạ Minh Lân như được đại xá, quay người trở về phòng, hôm nay mẫu phi thật không bình thường.

Mai Phi ngồi ở đó, hai tay vô lực đỡ trán, gương mặt tràn đầy tối tăm phiền muộn.

Vốn tưởng rằng chỉ cần cho nàng một chút thời gian nữa, trước khi đợi con của nàng xuất cung xây phủ, nàng nhất định sẽ giải quyết tốt những người khác, không nghĩ tới bây giờ lại thêm một muội muội như lang như hổ.

Tề Thủy San hiện tại không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng đợi có một ngày nàng có long chủng, đó mới là khởi đầu của tất cả!

Mai Phi đưa tay sờ sờ bụng dưới bằng phẳng, nghĩ nghĩ, phân phó thị nữ một bên nói:""Đi, mời Vương thái y tới đây.""

Nàng không tin, mệnh nàng không có hài tử thứ hai!

"Vâng, nương nương!"

Truyện Chữ Hay