Tà Dạ Vô Hối

chương 17: hoàng hậu tới chơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ban đêm, thời điểm mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Một chân vừa bước vào đại môn tẩm cung, Dạ Hạo Thiên mi mục nhảy lên, hắn liếc liếc Dung Thanh, sau đó phân phó mọi người:"Đều lui xuống đi."

"Vâng."

Chúng nô tài hầu hạ đều yên tĩnh ra ngoài, Dạ Hạo Thiên điềm nhiên như không có việc gì đứng ở cạnh giường, để Dung Thanh tiến lên, gỡ đế quan trên đầu hắn xuống.

Mở miệng, không phải nói với Dung Thanh:"Không hảo hảo hầu hạ hoàng nhi, chạy đến chỗ này hầu hạ trẫm ngủ sao?"

Một người chậm rãi đi ra từ bức màn đằng sau, không dám ngẩng đầu, bộ dáng phục tùng quỳ trên mặt đất, là Cảnh An ban ngày rời khỏi chỗ của Dạ Hối:"Hồi bệ hạ, thuộc hạ tới lĩnh phạt."

Lời hắn nói khiến cho khí tức quanh thân Dạ Hạo Thiên biến đổi, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Mà Dung Thanh sau khi đem đế quan gỡ xuống chưa kịp cất, cầm đế quan đứng ở đó, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ mới có nửa ngày thôi...

"Nga? Nói nghe một chút?" Dạ Hạo Thiên thu phóng tức giận rất tự nhiên, tùy ý hỏi, giữa lông mày che giấu một mảnh lạnh lẽo, khuôn mặt Cảnh An rũ xuống, sắc mặt càng thêm tái nhợt vài phần.

"Thuộc hạ cho rằng hôm nay bệ hạ điều thuộc hạ đến chỗ ngũ điện hạ làm thị vệ đã nói rõ ràng rồi, thuộc hạ liền...""

"Liền như thế nào?"

"Ngũ điện hạ hỏi thuộc hạ vài câu, thuộc hạ cho rằng điện hạ đã biết hết sự tình, liền...liền cho điện hạ nhìn..."

Dạ Hạo Thiên nhíu nhíu mày, hỏi: "Kính hoa?"

"Vâng." Cảnh An đáp trả, cẩn thận nằm phục người xuống, không dám thở mạnh một hơi.

Dung Thanh nhìn nhìn hắn, lại vụng trộm giương mắt liếc nhìn vẻ mặt Dạ Hạo Thiên. Đây là chuyện trọng đại, hắn không dám mở miệng cầu tình, nhưng bất kể nói thế nào, trong chuyện này hắn cũng có lỗi, lúc hắn gọi Cảnh An tới cũng không nói rõ ràng. Nếu vì vậy mà hại Cảnh An...

Cũng may, Dạ Hạo Thiên cũng không lập tức nổi giận, hắn hỏi Cảnh An: "Chỉ là "Kính hoa "? Ngươi có nói cái khác không? Ví dụ như, thân phận của ngươi?"

Thời điểm nói đến thân phận, Dạ Hạo Thiên không chút nào che giấu sát khí dày đặc khiến Cảnh An rùng mình một cái. Hắn vội vàng lắc đầu:" Không có! Thuộc hạ không nói gì! Thuộc hạ nhìn bộ dáng điện hạ cũng không có giống như hiểu rõ tình hình, hơn nữa đang mang trọng đại, không có ý chỉ bệ hạ, không dám tùy tiện nói cho những người khác."

"Rất tốt." Thu liễm sát khí, Dạ Hạo Thiên khôi phục vẻ mặt thái độ bình thường, không để ý khoát khoát tay:" Không còn chuyện gì khác thì trở về đi, về sau nếu lại tự ý rời khỏi hoàng nhi, ngươi có nói hay không, kết quả đều giống nhau.""

Cảnh An cùng Dung Thanh trao đổi ánh mắt, đều trông thấy trong mắt đối phương một trận khiếp sợ, cứ dễ dàng như vậy nói mấy câu liền để hắn rời đi sao?

Không nghĩ tới sẽ tránh được một kiếp, Cảnh An dập đầu thật sâu:" Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ xin cáo lui.""

Cửa sổ bị mở ra, thân ảnh Cảnh An lóe lên rồi biến mất.

Hắn cũng không có lừa gạt Dạ Hối, hắn xác thực không biết võ công, nhưng thân pháp của hắn so với khinh công của người thường nhanh hơn mấy phần.

Đây là bí mật của Cảnh An, bí mật không thể để người khác biết.

"Bệ hạ..." Đợi Cảnh An đi rồi, Dung Thanh hơi do dự mở miệng: "Bệ hạ tính toán chỉ định Ngũ điện hạ sao?"

Nếu như không phải, Cảnh An tiết lộ chuyện "Kính hoa", không chỉ có bản thân của hắn sẽ phải chịu trọng phạt, chỉ sợ ngay cả ngũ hoàng tử sẽ có nguy cơ bị diệt khẩu.

Cho nên Dung Thanh chỉ có thể thử suy đoán.

"Sự tình chưa đến cuối cùng, sẽ không định thành kết cục."

Đối với suy đoán của Dung Thanh, Dạ Hạo Thiên từ chối cho ý kiến, hắn loan loan khóe môi.

Hoàng cung rốt cuộc bắt đầu rối loạn, các quân cờ đều đã hạ xuống, còn lại thì phải xem bản lãnh của người khác.

Đám xà rục rịch cũng nên xuất động đi!

...

Dạ Hối mặt không biểu tình nhìn vị khách không mời mà đến này.

Tuy Dạ Hạo Thiên đã từng nói qua, bản thân cũng đoán được mấy ngày nay hoàng hậu Thẩm Ngọc Hạ rảnh nhất định sẽ đến, nhưng khi nhìn thấy người, Dạ Hối lại không biết nên xuất ra cái phản ứng gì nữa.

Thẩm Ngọc Hạ rất đẹp, khí chất ung dung, dáng vẻ uyển chuyển, đối với thái độ lãnh đạm của Dạ Hối, nàng không mảy may không vui, ngược lại ôn hòa cười cười:" Ngũ hoàng tử không cần giữ lễ tiết, bổn cung đến đây chỉ là nghe bảo ngày mai ngũ hoàng tử đi Thái Học viện, bổn cung tới hỏi xem có cần hay thiếu cái gì không, sớm chuẩn bị tốt."

Dạ Hối nhàn nhạt trả lời:"Đa tạ hoàng hậu, tạm thời không có."

Chi phí ăn mặc ở Kiền Minh điện, đều là Dung Thanh tự mình sắp xếp, hiển nhiên không có chuyện cái gì thiếu cái gì cần tồn tại.

Ngày đó sau khi Dạ Hạo Thiên thông báo y phải đi Thái Học viện, y trở về Kiền Minh điện không bao lâu, Dung Thanh cho người đưa nguyên bộ giấy và bút mực tới.

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Ngọc Hạ đáp lời, nâng trà Liên nhi dâng lên, lông mi khẽ rủ xuống.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp Dạ Hối. Chuyện ngũ hoàng tử từ lãnh cung đi ra, hậu cung thuật lại xôn xao, cái gì cũng có thể nói, nhiều nhất là nói y được nuông chiều vô lễ, không coi ai ra gì.

Thẩm Ngọc Hạ hiểu rõ Dạ Hạo Thiên, so với người khác hiểu rõ hơn một chút, cũng biết nếu như ngũ hoàng tử thật đúng như người ngoài đánh giá như vậy, Dạ Hạo Thiên tuyệt đối không có khả năng liếc y một cái.

Hài tử này trên người có một loại khí chất loại đặc biệt hấp dẫn người khác, có lẽ bởi vì từ nhỏ lớn lên tại lãnh cung, không giống như những người ở bên ngoài, chìm trong âm mưu và dơ bẩn. Cho dù y lạnh lùng như vậy, Thẩm Ngọc Hạ cũng không cảm nhận được chút ác ý nào.

Nàng chỉ là cảm thấy đứa bé này khẳng định ăn thật nhiều khổ mới có thể như vậy, nhưng nàng lại không có kinh nghiệm, không biết loại trừ khoảng cách mà ở chung với y như thế nào.

Thế nhưng mà cũng không thể cứ như vậy ngồi không cái gì cũng không nói, nàng đến, là muốn cùng Dạ Hối tạo cảm tình, dù sao một thời gian rất dài sau, không riêng nàng, thậm chí còn toàn bộ Thẩm gia, hưng suy vinh nhục đều buộc cùng một chỗ với Dạ Hối.

Thẩm Ngọc Hạ chớp mắt mấy cái, lúc ngẩng đầu lên, tư thái thuộc về hoàng hậu toàn bộ thu hồi, nàng nhìn Dạ Hối, ánh mắt chân thành:" Chúng ta nói chuyện được không?"

Nàng xưng hô là ta, mà không phải bổn cung, đối với thái độ đột nhiên chuyển biến của nàng, Dạ Hối có chút kinh ngạc.

Nhưng vẫn là gật đầu, Dạ Hối nhìn về phía Liên nhi và Cảnh An đang chờ, phân phó nói:"Chuẩn bị ít điểm tâm đem lên."" Y biết rõ Thẩm Ngọc Hạ nhất định là có lời muốn nói với mình.

Ngày hôm qua Cảnh An đột nhiên rời đi, không nghĩ tới buổi sáng Dạ Hối rời giường liền thấy hắn, về chuyện ngày hôm qua, Dạ Hối cũng không hỏi nhiều, nhưng y ít nhiều cũng cảm giác được thái độ của Cảnh An đối với y từa hồ đã chuyển biến.

Lần đầu gặp gỡ, tuy nói tất cung tất kính, lại thấy thế nào cũng không phải xuất phát từ chân tâm, mà bây giờ chỉ cần một ánh mắt của y, Cảnh An liền tiếp thu, tuân theo. Thậm chí so với Liên nhi, Cảnh An càng giống như ở bên y ngây người nhiều năm.

Cảnh An biết rõ Thẩm Ngọc Hạ, cũng biết nàng đối với Dạ Hối mà nói xác thực không có tính nguy hiểm, nghe theo dẫn Liên nhi thối lui đến bên ngoài cửa điện.

Dạ Hối sai bọn hắn đi, mà Thẩm Ngọc Hạ cũng điều thị nữ ở bên người đi.

Thời điểm trong phòng chỉ có hai người, Dạ Hối hỏi nàng:"" Vì cái gì làm như vậy?"

Thẩm Ngọc Hạ biết rõ y hỏi cái gì, không để ý lắm cười cười:" Ngũ hoàng tử nếu đồng ý, sẽ được ta nuôi dưỡng trên danh nghĩa, những chuyện này thật ra không quan trọng. Với lại..."" Trong nụ cười của nàng nhiều thêm vài phần khổ tâm:" Thân là người đứng đầu hậu cung, không tiện xuất cung, trong hoàng cung này lại không có một người có thể thổ lộ tình cảm, ta đã thật lâu chưa có cùng người khác tán gẫu qua ngày."" Ngụ ý, nàng đã xem Dạ Hối trở thành người một nhà.

Dạ Hối trầm mặc một chút, dựa theo kế hoạch của Dạ Hạo Thiên, hắn và Thẩm Ngọc Hạ nhất định là người trên một con thuyền, đối phương đã chủ động giao hảo, y cũng không cần phải cự tuyệt.

Y hỏi Thẩm Ngọc Hạ: "Ngươi muốn trò chuyện cái gì?"

Thẩm Ngọc Hạ lại tự nhiên cười nói, không giống sự giả bộ lúc trước, nàng cười giống như cô nương gia bình thường, tự nhiên lại mang theo vài phần nghịch ngợm, nàng thậm chí không để ý tư thế ghé vào trên mặt bàn, đem cái cằm gối trên cánh tay, nàng nói: "Ngũ hoàng tử sẽ không nói chuyện phiếm." Nào có ai mới mở miệng lại nói trực tiếp như vậy hay sao?

Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, mới cảm thấy có chút không thích hợp, ngươi muốn một hoàng tử sống ở trong lãnh cung cùng ngươi nói chuyện phiếm?

Nàng có chút xấu hổ nhìn Dạ Hối, nhưng Dạ Hối lại không thèm để ý. Bởi vì y xác thực sẽ không nói chuyện phiếm.

Y càng hiếu kỳ chính là việc Thẩm Ngọc Hạ trước sau chuyển biến, Dạ Hối mắt lộ nghi hoặc:" Ngươi luôn luôn như vậy phải không?"

"Như nào?" Thẩm Ngọc Hạ biết rõ còn cố hỏi.

Ngón tay Dạ Hối chỉ vào động tác không hợp thân phận của nàng:"Như vậy." Dạ Hối nghĩ, không biết Dạ Hạo Thiên có từng thấy qua một mặt như vậy của hoàng hậu hắn hay không.

Thẩm Ngọc Hạ nói: "Ta ở nhà đều là như thế này." Nàng hỏi Dạ Hối: "Ngươi để ý sao?"

Dạ Hối lắc đầu, do dự một chút, cũng học bộ dáng của nàng nàng đem cái cằm gối trên cánh tay. Như vậy quả nhiên rất thoải mái, tuy nhiên tư thế không dễ nhìn cho lắm.

Cái bàn không lớn, hai người khoảng cách bỗng chốc gần hơn không ít. Thẩm Ngọc Hạ ở khoảng cách gần quan sát y, nói:"Ngươi một chút cũng không giống con của hắn."

Thân là hoàng hậu, hải tử trong hoàng cung Thẩm Ngọc Hạ gặp qua không ít, không có người nào giống như Dạ Hối, tựa như cái gì cũng hiểu, lại giống như cái gì cũng không hiểu.

Thẩm Ngọc Hạ cảm thấy đứa nhỏ này tuyệt không giống một hài tử, so với hài tử khác thêm vài phần thành thục, so với người lớn lại thiếu đi vài phần lõi đời.

Dạ Hối nói:"Ngươi cũng không giống hoàng hậu." Ít nhất cũng không giống hoàng hậu trong tưởng tượng của y.

Thẩm Ngọc Hạ lông mi run rẩy, cười cười chuyển hướng chủ đề, nàng hỏi Dạ Hối:"Ngươi ngày mai sẽ phải đi Thái Học viện rồi, các hoàng tử khác ngươi có hiểu rõ không?"

"Biết một chút." Không biết nàng vì cái gì đem lời chuyển hướng tới trên người các hoàng tử, Dạ Hối không thích, vì vậy, y đổi vấn đề:"Dạ Hạo Thiên muốn đem ta chuyển dưới tên của ngươi? Muốn ta có mẹ kế sao?"

Thẩm Ngọc Hạ bị kinh hãi bỗng chốc ngồi dậy, kinh ngạc nhìn y:" Ngươi xưng hô với hoàng thượng như vậy? hắn biết không?""

Mới đầu là Cảnh An, hiện tại là Thẩm Ngọc Hạ, Dạ Hối bĩu môi, chỉ là gọi danh tự mà thôi, sẽ khiến người khác kinh ngạc đến thế sao?

Dạ Hối nói:" Hắn biết rõ."" Hơn nữa Dạ Hạo Thiên ngoại trừ muốn y gọi phụ hoàng khi ở bên ngoài, thì không nói thêm cái gì.

Vì vậy Thẩm Ngọc Hạ càng kinh ngạc: "Hắn vậy mà lại cho phép?"

"Không phản đối."

"Trời ạ." Thẩm Ngọc Hạ không thể tin việc trước mắt.

Năm đó sau sự kiện đoạt cung, danh tiếng Tà Đế liền được Huyền quốc gọi, đã rất nhiều năm không ai dám trực tiếp gọi tên của hắn rồi. Mà bây giờ nàng cư nhiên lại biết, Dạ Hạo Thiên cho phép hài tử trước mặt này gọi thẳng kỳ danh, Thẩm Ngọc Hạ cảm thấy, chính mình cần yên tĩnh một chút, miễn cho bị người bên ngoài nhìn ra chút gì đó.

Vì vậy Thẩm Ngọc Hạ bưng chén trà uống một ngum lớn, Dạ Hối không rõ vẻ mặt bối rối của nàng là vì cái gì, nhưng vẫn xách theo ấm trà giúp nàng rót đầy.

Thẩm Ngọc Hạ nhìn hài tử này rất bình tĩnh tỉnh táo, có chút nghi hoặc nghiêng đầu:"Ngươi không sợ? "

"Không sợ." Y tại sao phải sợ Dạ Hạo Thiên?

Thẩm Ngọc Hạ đặt chén trà xuống, cẩn thận quan sát Dạ Hối, nàng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân đứa nhỏ này được Dạ Hạo Thiên biệt đãi () rồi.

() đối xử đặc biệt

Nàng nói: "Ngươi là một hài tử tốt."

Dạ Hối động tác nhỏ đến không thấy phủi miệng một cái, biết rõ y không phải đứa bé cũng chỉ có Dạ Hạo Thiên và Diệp Nhiên mà thôi.

""Về sau không có chuyện gì có thể đến Phượng Nghi điện của ta ngồi một chút, ta sẽ ngâm trà hoa quả cho a!"" Nàng ngồi thẳng tắp lưng, lại khôi phục vẻ đoan trang ưu nhã, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Dạ Hối:" Về sau ngàn vạn lần nhớ rõ không được gọi thẳng danh tự hoàng thượng trước mặt người khác, nếu bị người tố giác, sẽ tru di cửu tộc!""

Nói xong Thẩm Ngọc Hạ liền rời đi, mà Dạ Hối thần sắc phi thường khó hiểu.

Y lấy đâu ra cửu tộc? Miễn cưỡng nói, Dạ Hạo Thiên cùng một đám người ở hậu cung cũng được tính ở bên trong, Dạ Hạo Thiên muốn dẫn đầu mọi người tự sát cùng một chỗ sao?

Huống chi, cũng chỉ là xưng hô mà thôi, y trước mặt người khác cũng sẽ chú ý.

Phụ hoàng?

Trước sau vẫn cảm thấy Dạ Hạo Thiên không xứng với hai chữ này.

Thử hỏi có phụ thân nào muốn nhìn các hài tử của mình tự giết lẫn nhau hay sao?

Truyện Chữ Hay