Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Vãn nhịn không được suy đoán, ảnh đế Phó Việt nhìn như cao lãnh, nội tâm khẳng định chính là vô cùng muộn tao, nếu không sao hắn lại đi ảo tưởng chính mình làm giáo bá cơ chứ?
"Lâm Vãn cũng mang theo điện thoại di động, trước mặt cô giả vờ xem tin tức, sau đó nhắm màn hình ngay Chu Thừa, trộm chụp ảnh.(⊙ω⊙)
Cô mới không phải là hoa si, háo sắc gì đó đâu, mà thật sự là bởi vì thiếu niên phía bên kia quá mức bắt mắt, chính là cái loại chói muốn mù mắt cô luôn ấy.
"Tách" một tiếng, di động của Béo Muội thế nhưng lại mở âm thanh!Σ(゚д゚lll)
Thế này thì vô cùng xấu hổ đó......
Lâm Vãn giơ điện thoại lên, cứng đờ mà ngẩng đầu.
Chu Thừa trong miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. (・・?)
Lâm Vãn cũng xem như cơ trí, lập tức làm vẻ mặt chân chó: "Cậu quá soái, vô cùng đẹp trai đó (>^ω^