Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Hoài lúc này đây trắng bệch như tờ giấy. Nàng chống hai tay dưới đất, sợ sệt nuốt nước miếng, vạt váy trắng cọ dính nước bùn, trông chật vật dơ bẩn vô cùng. Nàng đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ phải hèn mọn sợ hãi mà khóc kêu: "Đừng, đừng mà......Cầu xin các ngươi......"
Thẩm Kỳ Khi đứng yên, thờ ơ.
Nguyệt Hoài bám lấy giày nàng, yếu ớt hô: "Tiểu sư muội, tiểu sư muội...... Ngươi cứu cứu ta, đừng để nàng giết ta! Ngươi vì ta mà cầu tình đi, được không? Được không?"
Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc hỏi: "Vì cái gì chứ, Nguyệt Hoài sư tỷ?". Nàng hơi hơi đứng thẳng thân mình, từ trên cao nhìn xuống, "Cầu tình cho ngươi thì có ích lợi gì cho ta sao?"
"Có, có!" Nguyệt Hoài giống như bắt được hy vọng cầu sinh, đôi mắt lộ ra mong đợi, run giọng nói, "Nếu ngươi cứu ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều......linh thạch, bí tịch, hoàng kim vạn lượng...... Ngươi nghĩ muốn cái gì đều có thể......"
Thẩm Kỳ Khi nghiêm túc nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Không ngờ Nguyệt Hoài sư tỷ có của cải phong phú như thế. Nhưng ngươi cũng biết thân phận ta, mấy thứ này, ta cũng không thiếu a."
"Vậy...vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?" Nguyệt Hoài liếm liếm cánh môi khô cằn, sợ hãi mà ngửa đầu nhìn nàng, "Ta đều cho, ta đều cho ngươi...."
"Sư tỷ muốn, chính là ta muốn." Thẩm Kỳ Khi lui về phía sau một bước, tránh đi tay nàng, sắc mặt bình tĩnh, "Nếu sư tỷ muốn ngươi chết, vậy ngươi liền an tâm mà đi tìm chết đi."
Nàng học ngữ khí làm bộ làm tịch của Nguyệt Hoài trước đó, lặp lại lời mà đối phương đã từng nói qua, ngượng ngùng nói: "Rốt cuộc, trong yểm cảnh này cá lớn nuốt cá bé, mọi người cũng là vì sống sót mà thôi. Ta tin tưởng Nguyệt sư tỷ dưới suối vàng có biết, cũng có thể lý giải cách làm của chúng ta."
Nguyệt Hoài như bị rơi vào hầm băng, lẩm bẩm nói: "Không, không! Các ngươi giết người, chưởng môn sẽ không buông tha các ngươi ——" Nàng như là hoàn toàn tỉnh ngộ, nhân lúc Thẩm Kỳ Khi còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, động tác nhanh như tia chớp, cất bước liền chạy hướng ra ngoài cửa lớn.
Ầm một tiếng, cánh cửa thế nhưng đóng lại trước mắt nàng.
Nguyệt Hoài hoảng sợ lui về một bước, phía sau truyền đến một trận tiếng cười không chút để ý, những cái đó oan hồn cùng ác quỷ ngưng kết thành khói đen kêu gào, giống một luồng gió xoáy đòi mạng, từ cổ tay áo Liễu Sương toát ra, nhào tới Nguyệt Hoài.
"A ——" Nguyệt Hoài sợ hãi cực điểm, phát ra tiếng thét chói tai.
Chúng nó vây lấy nàng, xoay quanh bay múa, một con lại một con, đầu hợp với đuôi, tay hợp với chân, mặt mũi hung tợn, hung ác cùng cực. Môi lưỡi xanh tím lúc đóng lúc mở, phát ra tiếng gầm rú như là đến từ tầng sâu nhất địa ngục, làm người nghe xong cũng muốn hồn phi phách tán.
Liễu Sương nhẹ nhàng đi lên, rõ ràng là một khuôn mặt quạnh quẽ như thiên tiên, hai tròng mắt lại đỏ tươi như máu, tăng thêm một mạt diễm sắc kỳ dị. Nàng vươn tay, không chút nào cố sức mà bóp lấy cổ Nguyệt Hoài, giống đang bóp lấy một con kiến tầm thường.
Nguyệt Hoài cùng nàng đối diện ánh mắt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu.
Nàng cực kỳ khó coi mà khóc lên: "Liễu sư tỷ, ta cầu xin ngươi......"
Liễu Sương lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Nàng nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi, khẽ nhếch cằm, tựa hồ ý bảo nàng động thủ.
Thẩm Kỳ Khi một tay chỉ vào chính mình, nghi hoặc nói: "Để ta tới làm sao?"
Liễu Sương gật đầu.
"...... Sư tỷ, ngươi không sợ bị người bên ngoài nhìn thấy sao?"
Liễu Sương thần sắc nhàn nhạt: "Không sợ. Có thể xoá bỏ."
Thẩm Kỳ Khi hỏi: "Xoá bỏ? Xoá bỏ cái gì?"
"Ký ức." Liễu Sương nói xong, cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt Thẩm Kỳ Khi.
Nguyệt Hoài run bần bật, kêu khóc không ngừng, Thẩm Kỳ Khi nghe nhức cả đầu, lắc lắc đầu, nói: "Ta không làm, ngươi trực tiếp động thủ đi."
Nếu đã bị thấy, vậy dứt khoát giết quách cho xong.
Liễu Sương đáp: "Được thôi."
Màu đỏ trong mắt nàng đậm đặc, năm ngón tay thon chậm rãi buộc chặt, nàng quan sát Nguyệt Hoài, như là kẻ vồ mồi thưởng thức con mồi trong lúc nó sợ hãi hấp hối.
Nguyệt Hoài bị bóp chặt yết hầu, cố hết sức mà nghẹn ngào một tiếng, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Đừng mà...." Bỗng nhiên sắc mặt nàng đột biến, từ trong cổ họng bài trừ câu chữ, khàn cả giọng mắng lên: "Thẩm Kỳ Khi! Ngươi vì cái gì muốn hại ta? Ngươi nữ tử rắn rết —— ta muốn giết ngươi ——"
Thẩm Kỳ Khi ôm cánh tay, nhẹ hều nói: "Oa, ta sợ quá a." Tiếp theo cười nhạo, "Nay có kết cục như vậy, chẳng lẽ không phải các ngươi xứng đáng sao?"
Trên mặt Nguyệt Hoài dần dần hiện ra ý cười điên cuồng, thanh âm thê lương như gió, điên điên khùng khùng nói: "Ta muốn nguyền rủa các ngươi! Ta....ta nguyền rủa các ngươi hai người, các ngươi một người một ma, từ nay về sau, sống không bằng chết, âm dương tương cách, không được chết già ha ha ha, ha ha ha ——"
Vừa dứt lời, cổ nàng đã bị Liễu Sương bẻ gãy, máu tươi lách tách từng giọt nhỏ xuống mặt đất, vừa lúc văng xuống tới bên giày Thẩm Kỳ Khi, trên gương mặt xám trắng kia còn ngưng kết nụ cười dữ tợn.
Thẩm Kỳ Khi nhảy một bước tránh ra, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Trong mắt Liễu Sương hình như có tức giận, nàng nhấc lên ngón trỏ, hơi hơi co nhẹ, cái đầu kia liền xì một tiếng, giống như dưa hấu bị rơi xuống đất nát bét vỡ vụn, tuôn ra một đống máu.
Thẩm Kỳ Khi che lại cái mũi, phát ra một trận nôn khan.
"Sư tỷ," nàng cúi người, cắn chặt môi, cố nén từng đợt cảm giác ghê tởm cuộn lên từ trong dạ dày, "Ngươi về sau, trước khi động thủ nhớ nói một tiếng...Không cần như vậy đột nhiên......"
Liễu Sương một tay đem nàng nâng dậy, đáp: "Được."
Thẩm Kỳ Khi dựa lòng ngực nàng, bủn rủn nói: "A, đêm nay ta lại phải gặp ác mộng."
Hình ảnh RG có thể đừng xảy ra nữa hay không! Trái tim ta thật sự không chịu nổi!
"Đừng sợ." Liễu Sương vươn tay, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên trán nàng, "Có ta ở đây."
Thẩm Kỳ Khi lầm bầm: "Ngươi còn nói nữa, rõ ràng chính là ngươi làm hại biết chưa?!"
Liễu Sương nhìn nàng, chậm rãi chớp chớp mắt, như là không quá lý giải.
Nàng suy tư một lát, sờ sờ đầu tóc Thẩm Kỳ Khi, lại vuốt ve gò má nàng, sau đó cúi đầu khẽ hôn khoé miệng Thẩm Kỳ Khi.
Trái tim Thẩm Kỳ Khi đập hụt nhịp, tròn to mắt lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đừng, đừng tưởng rằng hôn một cái là xong nhen! Đây là chuyện rất nghiêm trọng!" Nếu về sau lại đến trăng tròn tế, Liễu Sương vô pháp khống chế bản thân, chẳng phải là nàng lại gặp tiếp cảnh tượng máu me này sao!
Liễu Sương lại hôn một cái lên môi nàng giống như lấy lòng.
Thẩm Kỳ Khi: "...... Ngươi là đang làm nũng với ta sao?"
"Không phải." Liễu Sương nhìn hai má đối phương đỏ lên, nói, "Bởi vì nhìn ngươi thật đáng yêu."
Thẩm Kỳ Khi đỏ mặt, dời đi ánh mắt, lí nhí nói: "Hừ, này, này đương nhiên. Nhưng là lần sau không thể như vậy, biết không?"
Liễu Sương gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Ta biết."
Thẩm Kỳ Khi thở phào, nhẹ nhàng nhéo ngón tay Liễu Sương một chút, quay đầu lại thấy thi thể thảm không nỡ nhìn của Nguyệt Hoài, tức khắc chán ghét dời đi tầm mắt.
Nàng hỏi: "Sư tỷ, nàng kia làm sao bây giờ a, cứ thế đặt ở nơi này sao?"
Liễu Sương nghe vậy, không chút để ý mà nâng tay lên, sương đen bên cạnh nhìn trộm đã lâu tức khắc tham lam lượn tới, vùi đầu như tằm ăn lấy huyết nhục người chết, ừng ực ừng ực, ăn đến thập phần hăng say, như là đang nhấm nháp sơn hào hải vị, Chu Tuấn hôn mê bất tỉnh cũng bị chúng nó xử lý luôn thể.
Thẩm Kỳ Khi thấy thế cảm thán: "Quả thật là đoàn đội xử lý thi thể chuyên nghiệp......"
Liễu Sương nhíu mày, bất mãn kéo kéo cổ tay Thẩm Kỳ Khi.
Thẩm Kỳ Khi mờ mịt mà quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Liễu Sương vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào nàng, tựa hồ chưa bao giờ dời ánh mắt sang nơi khác. Nàng thấp giọng nói: "Nhìn ta."
Thẩm Kỳ Khi ôm lấy gương mặt nàng, ngó trái ngó phải, không thấy ra cái gì khác thường, thập phần nghi hoặc: "Nhìn cái gì? Làm sao vậy nha, rất đẹp a, cũng không có hủy dung......"
"Đừng nhìn bọn nó." Liễu Sương rũ xuống lông mi, trong mắt cuồn cuộn gợn sóng, thầm thì nói, "......Nhìn ta."
Thẩm Kỳ Khi ngẩn người, duỗi tay bóp lấy quai hàm nàng, khó hiểu nói: "Rốt cuộc nhìn ngươi làm gì nha? Ngươi như thế nào quái quái!" Nàng đột nhiên nheo lại đôi mắt, giống như tới cái gì, lên giọng, "Á à! Đúng rồi, ta quên tính sổ với ngươi! Sư tỷ, mặt ngươi thật ra không có bị thương đúng hay không?"
Liễu Sương mím môi, không dễ phát hiện mà thở dài.
Đôi mắt Thẩm Kỳ Khi sáng lên như đuốc, "Nói, có phải hay không?"
Liễu Sương bất đắc dĩ gật đầu.
Thẩm Kỳ Khi đắc ý vênh váo nói: "Ta biết mà, hết thảy đều không thể gạt được mắt ta!"
Sương đen lúc này đã ăn uống no đủ, hội tụ thành hình dáng hắc điểu, đứng xổm một bên hứng thú nhìn xem chủ nhân bị ăn mệt.
Liễu Sương thoáng liếc mắt nhìn nó, giơ tay lên.
Hắc điểu cứng đờ cả người, phát ra tiếng kêu mỏng manh.
Thẩm Kỳ Khi ngạc nhiên hỏi: "Nó đang nói cái gì vậy?"
Liễu Sương nói: "Ta kêu nó đi tiêu trừ ký ức những người bên ngoài, nó không muốn."
Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, xì cười ra tiếng: "Ăn uống no đủ liền đuổi người ta đi làm việc, ngươi định làm lão bản lòng dạ hiểm độc ư? Tốt xấu thái độ cũng nên ôn hòa một ít."
Nói xong, nàng quay đầu dụ dỗ hắc điểu: "Đi đi đi đi, đi sớm về sớm, trở về là có thể nghỉ ngơi nha."
Hắc điểu ngoan ngoãn đáp tiếng, không tình nguyện mà vỗ cánh bay ra cửa sổ.
......
Lưu Niên chảy mồ hôi đầy đầu, hắn dùng đôi tay gắt gao bưng kín miệng, để tránh cho hàm răng run rẩy đập vào nhau phát ra thanh âm.
Hắn ngồi dựa chân tường, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, không dám quay đầu lại, sợ bị hai người phía sau cửa nghe được động tĩnh.
Trận bão cát trước đó quá lớn, hắn Nguyệt Hoài cùng Chu Tuấn vội vàng chạy vào trong miếu tránh né, nhưng lại bị lạc nhau, tìm hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng.
Khi đang đi thăm dò ở hành lang, hắn vừa vặn nghe được tiếng thét của Nguyệt Hoài, cho rằng đối phương là tao ngộ bất trắc, ba chân bốn cẳng đuổi tới đây, không ngờ lại thấy một màn Liễu Sương bóp chặt cổ Nguyệt Hoài, muốn giết chết nàng!
Dưới tình thế cấp bách, hắn trốn sau cánh cửa, may mà Liễu Sương chỉ tập trung chú ý hai người kia, dường như cũng không có phát hiện hắn.
Lưu Niên thật đúng là trăm triệu không nghĩ tới, Liễu Sương người này thoạt nhìn vô cùng phế vật, thế nhưng vẫn luôn là ngụy trang!
Nàng vậy mà lại là ma!
Đại ma đầu xem mạng người như cỏ rác, giết người vô số!
Mà Thẩm Kỳ Khi đã sớm biết thế nhưng lại không báo, cố ý vì nàng giấu giếm! Hai người này thật đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu, tội không thể tha!
Nếu như truyền ra ngoài, đây thật đúng là tin nổ mạnh ở tu tiên giới.
Lưu Niên run rẩy hai đùi, trong lúc nhất thời vừa sợ hãi vừa hưng phấn, tưởng tượng hình ảnh mình chính tay đâm ma đầu Liễu Sương, không khỏi nhiệt huyết cuồn cuộn cả người.
Có lẽ, hắn có thể bằng vào tin tức này một bước lên mây, trở thành chưởng môn đời kế tiếp của phái Thanh Lễ!