Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

chương 40: lưỡng giáo quyết chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khắp thiên địa đều là khói mù, mây đen giăng kín, nguyên khí thiên địa cuồn cuộn lao về phía chiến trường của lưỡng đại giáo phái trên Thần Châu đại lục.

Thuyền gỗ ngày càng rời xa hải phận, đảo Bồng Lai đã dời khỏi vị trí ban đầu, bay vào biển rộng mênh mông.

Hoàng Thiên Hóa chuyển buồm, nhìn vào trong khoang thuyền, chỉ thấy ánh sáng của ngọn đèn dầu mờ nhạt hắt mặt bên tiễn ảnh lên cửa sổ. Đường nét của Hạo Nhiên tinh xảo, hàng mi, sống mũi, mái tóc đen mềm nhuyễn khiến Thiên Hóa vô ý thức ngừng hô hấp. Đang muốn nhìn thêm chốc lát thì Hạo Nhiên đã móc một vật hình tròn từ trong ngực ra, nằm nghiêng trong khoang thuyền. Thiếp ngủ.

Ngủ cả rồi, sau một trận đại chiến, Tử Nha cuộn tròn ở đuôi thuyền, Thiên Tường Na Tra dựa vào nhau, Dương Tiễn khoác một cánh tay vào mũi thuyền, trầm mặc nhìn về phía bóng tối và tương lai thâm thúy huyền ảo kia. Cơ Phát từ trong khoang thuyền đi ra, Thiên Hóa hỏi: “Không ngủ à?”

Cơ Phát cười nói: “Ta đem y phục của sư phụ chỉnh sửa lại” Nói xong vùi đầu vào ngoại y của Hạo Nhiên, tưới chút nước ngọt, tẩy đi vết máu Hạo Nhiên lưu lại, rồi phơi trên cột buồm, sau đó quay đầu nhìn xung quanh tìm một nơi để ngủ.

Thiên Hóa biết người duy nhất Cơ Phát tôn trọng chỉ có Hạo Nhiên, bèn không thúc giục hắn vào khoang thuyền ngủ nữa, vẫy tay nói: “Qua đây”

Thiên Hóa và Cơ Phát hai người ngồi bên mạn thuyền nhỏ giọng hàn huyên vài câu, cơn buồn ngủ ập tới, liền khép hai mắt, tiến vào mộng đẹp. Chỉ còn Hao thiên khuyển nằm bên cạnh chủ nhân, lỗ tai thỉnh thoảng giật giật.

Nước chảy róc rách, nó chỉ nghe được giọng nói khe khẽ của Hạo Nhiên từ trong khoang thuyền truyền ra.

“…Hồng Cẩm đã tới đây” Hạo Nhiên cầm ngọc huyên, nhỏ giọng nói: “Chẳng biết Triệu Công Minh và hắn có ân oán gì mà lại y như không đội trời chung vậy”

Nam nhân trong huyên nói: “Vân Tiêu gọi Hồng Cầm là súc sinh, đoán chừng Vân Tiêu và Hồng Cẩm từng yêu nhau, mấu chốt trong câu chuyện cẩu huyết thiên lôi ấy vừa nghĩ liền biết”

Hạo Nhiên phì cười ra tiếng: “Nói đúng”

Nam nhân lại nói: “Kẻ làm huynh đều sủng ái muội mình, Công Minh đỏ mắt khi thấy tiện nghi muội phu kia cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngươi vẫn chưa nói rõ, sau đó như thế nào?”

Hạo Nhiên nhỏ giọng đáp: “Công Minh đối đầu Hồng Cẩm, chỉ mới giao thủ vài hồi đã ỉu xìu, hoàn toàn không giống…”

Nam nhân nói: “Công Minh giao chiến toàn lực với ngươi, vốn dĩ đã hao phí không ít chân khí; Hồng Cẩm lại chiếm được tiện nghi, hơn nữa còn có pháp bảo của Lục Áp trong tay”

Hạo Nhiên nói tiếp: “Công Minh bị ngũ sắc thần quang vây khốn, lúc Hồng Cẩm đang muốn một đao lấy mạng hắn thì Vân Tiêu ra chắn trước hai người, Hồng Cẩm liền quay đầu rời đi”

Nam nhân nói: “Niệm tình xưa, không nỡ hạ thủ”

Hạo Nhiên cười: “Ừm”, rồi nói: “Văn Trọng, ngươi cũng thông minh thật, nghe ta nói có mấy câu mà đã đoán ra được đầu mối trong đó rồi. Lúc trước quên cho ngươi biết, Công Minh từng bảo, Hồng Cẩm ‘bội tình bạc nghĩa’ với Vân Tiêu, không khác lời suy đoán của ngươi là mấy, sau này, Bồng Lai sẽ đi ra hải ngoại”

Trụ vương chế giễu: “Nói loanh quanh lẩn quẩn nhiều như vậy là muốn gài bẫy ta đúng không?”

Trong bạch huyên Hạo Nhiên cười một hồi, nói: “Văn Trọng, ngươi nhớ hắn không? Tại sao ngươi và hắn phân ly? Ngươi đã chết rồi, nói cho ta biết cũng đâu có sao”

Trụ vương nhịn không được nói: “Ngươi vừa mới giữ được mạng, khỏi phải bị Công Minh chiêu làm muội tế, giờ lại bắt đầu khua môi múa mép với ta à?”

Trong ngọc huyên kia truyền tới một trận cười, hồi lâu sau mới nói: “Văn Trọng, ngươi có muốn gặp hắn hay không?”

Trụ vương trầm ngâm nửa ngày, đáp: “Khi nhớ tới tim như bị đao cắt, thà rằng không nhớ nữa”

Hạo Nhiên im lặng, lát sau nói: “Nhưng ta không rộng lượng như ngươi…Dù lòng như đao cắt, vẫn nhịn không được luôn luôn nhớ tới; ngươi nếu đã yêu hắn, tại sao còn kết thù cùng trên dưới Kim Ngao, hơn trăm năm không vào Bích Du cung một bước?”

Trụ vương không đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi nếu đã yêu hắn, cớ gì không quan tâm đến mảnh tình si tràn đầy của hắn, một khắc trước còn thề non hẹn biển, khắc sau đã trở mặt thành thù? Ngươi đã biết tương tư thống khổ…Vì sao nhẫn tâm để hắn…” Trong lúc nói hốc mắt Trụ vương đã ửng đỏ, giơ tay nhu nhu đầu tóc rối sau một đêm thức trắng, thở dài.

Chỉ nghe Hạo Nhiên đứt quãng đáp: “Ta cũng là vạn bất đắc dĩ, Văn Trọng”

Trụ vương thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Từng nghĩ rằng, nam nhi kiến công lập nghiệp, khuông định giang sơn, trên vai gánh nặng càng nhiều; những tư tình day dưa chung quy chỉ là thứ yếu, bèn chẳng màng đến nữa. Nào ngờ cứ mãi đi tới, khi bỗng nhiên quay đầu lại, đã là tiếc nuối trọn đời”

Lời kia ý mông mông lung lung, vừa có thể dùng để giải thích chuyện của Văn Trọng, lại mơ hồ ám chỉ hai người Hạo Nhiên và Trụ vương. Hạo Nhiên không lo nghĩ gì, chỉ nói: “Văn Trọng, ta sẽ dẫn ngươi về Kim Ngao, giáo chủ nhất định có thể nghĩ cách giúp ngươi phục sinh”

Trụ vương trầm mặc, chợt hỏi: “Tử Tân có gì không tốt? Hắn có lỗi với ngươi sao?”

Hạo Nhiên thì thầm: “Tử Tân cực tốt, hắn như cha ta, là huynh ta, cũng là sư của ta, quan tâm ta vô cùng…Dốc hết sức vì ta gánh biết bao nhiêu hiểu lầm mà chưa bao giờ nói ra. Là ta có lỗi với hắn”

Hai người đều yên lặng, thật lâu sau Hạo Nhiên mới mỉm cười nói: “Ngươi dạy được một đồ đệ tốt nhỉ, kiên cường, quyết đoán, hành sự dứt khoát, không thẹn với lương tâm y hệt ngươi…Ta quá nhu nhược, quá do dự, suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ sắp chết mà thôi…Không xứng với hắn”

“Văn Trọng, không, sư phụ” Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Ta ngủ đây, ngủ ngon”

“Chờ đã!” Trụ vương nghe được câu cuối cùng kia, lòng chợt thắt lại, đang muốn truy vấn thì Hạo Nhiên đã đem ngọc huyên nhét dưới gối.

Hoàng Thiên Hóa quấn băng vải vào ngón giữa chồng chất vết thương, kiếm thương trên mu bàn tay đan xen ngang dọc, phỏng chừng là vết tích lưu lại khi luyện kiếm. Cảm giác rằng ngón tay ấy như nhơ bẩn, thủy chung không dám vén mái tóc ngắn trên trán Hạo Nhiên hay vuốt ve đôi mày hắn.

Thiên Hóa ngơ ngác nhìn hồi lâu, ngắm sống mũi, khóe miệng cùng đôi mắt đóng kín của hắn, trong lúc nhất thời kìm lòng không đậu, chỉ muốn kề sát lại, hô hấp không khỏi bắt đầu dồn dập.

Hạo Nhiên mở mắt, nắm lấy ngón tay đang đưa tới trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Cơ Phát đâu?”

Thiên Hóa đáp: “Ngủ rồi”

Hạo Nhiên mỉm cười: “Sao vậy?”

Thiên Hóa chậm rãi nói: “Nếu ngươi nhu nhược thì trên đời này chắc toàn là kẻ chết nhát hết”

Hạo Nhiên biết lời của mình bị Thiên Hóa nghe được, nghiêm túc đánh giá Thiên Hóa, nhưng vô luận thế nào cũng chẳng thể nổi giận với hắn.

Nếu luận về dung mạo, Thiên Hóa mày rậm mắt đen, tuy không anh tuấn bằng đám người Triệu Công Minh, Thông Thiên, Trụ vương, nhưng khí thế cứng rắn lộ ra từ trong xương cốt, hơn nữa gò má còn có vết sẹo, là chiến tích vào sinh ra tử của hắn.

Đôi mắt Thiên Hóa sáng ngời, lần đầu gặp gỡ mang theo thần thái phi dương bạt hổ, nhưng nay đã nhiều thêm vài phần tang thương. Nếu chẳng phải tình yêu đối với Ân Thụ Đức đã ghi khắc vào xương cốt, Hạo Nhiên thực sự không chắc, mình có vì Thiên Hóa mà ầm ầm tâm động hay không. Những nam nhân này đều ưu tú, bao gồm cả Hạo Nhiên, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại là người không có quyền lợi, không có quyền yêu, cũng không có quyền được yêu. So ra Văn Trọng và Thông Thiên hạnh phúc hơn nhiều lắm, tuy nhiên những kẻ chân chính có được quyền lợi này thường không biết quý trọng.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy chốc lát, Thiên Hóa đưa tay giúp Hạo Nhiên kéo hảo góc chăn, nói: “Trời lạnh rồi”

Hạo Nhiên nói: “Thiên Hóa, ta không thể ở bên ngươi, cũng không thể cùng một chỗ với Ân Thụ Đức. Ta có sứ mệnh của mình, rồi ngươi cũng sẽ gặp được người tốt hơn ta thôi, ngươi còn có thể sống rất lâu rất lâu…”

Thiên Hóa không để Hạo Nhiên nói hết, xen vào: “Ngươi thấy mặt mũi ta có khó ưa không?”

Hạo Nhiên không biết lời của Bích Tiêu, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười nói: “Thiên Hóa huynh dáng vẻ đường đường, sao lại mặt mũi khó ưa được?”

Thiên Hóa gật gật đầu nói: “Ta đối với ngươi như thế nào, ngươi không cần lưu tâm…”

“Ta yêu ngươi, chẳng liên quan gì tới ngươi hết” Hạo Nhiên nhẹ giọng tiếp lời Thiên Hóa.

Thiên Hóa mỉm cười nói: “Đúng, không liên quan tới ngươi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, sau này còn có đại chiến, chớ nên phân tâm” Nói xong không đợi Hạo Nhiên hồi đáp, liền vén rèm cửa ra khỏi khoang thuyền.

.

Trụ vương chưa trút bỏ huyền sắc vương bào, mặc nguyên y phục nằm lên tháp, hai tay đan nhau trước bụng, trong lòng bàn tay cầm hắc huyên. Hồ Hỉ Mị rón rén đi vào, nhìn một hồi, cẩn thận lấy tay sờ, sau đó móc ngón út vào lỗ huyên, kéo ra ngoài.

“Mẹ ơi_____!” Hồ Hỉ Mị thình lình bị Trụ vương dùng lực đẩy, ngã ra sau, thiên tử thấy rõ là nàng, vội vươn tay kéo Hỉ Mị lại, trầm giọng nói: “Làm sao vậy?”

Hồ Hỉ Mị sợ hãi nói: “Tỷ tỷ kêu ta tới hầu hạ…hầu hạ đại vương thức dậy, ba quân đang chờ uống rượu tiễn biệt ngoài thành kìa”

Trụ vương mới thanh tỉnh chút ít, lấy tay nhu nhu đôi mắt đỏ bừng, “Ừm” một tiếng, Hỉ Mị bèn đi nâng hỏa vân chiến bào, kim khôi và long lân giáp ngoa lại thay cho thiên tử, khẽ nói: “Tỷ tỷ khổ sở lắm, hôm nay đại vương xuất chinh, mà tối qua ngay cả tẩm cung cũng chẳng trở về”

Trụ vương hừ lạnh một tiếng, Hỉ Mị sợ hết hồn, bèn không lên tiếng nữa. Thật lâu sau, Trụ vương mới xa xăm nói: “Hỉ Mị, chuyện này ngươi không hiểu đâu, đừng hỏi nhiều”

Đội ngay ngắn long khôi, Trụ vương vươn người đứng lên ngắm nhìn dung mạo anh vĩ của mình trong gương, lại thở dài. Cảm thấy giọng điệu hơi quá, bèn cười nói: “Tiểu nha đầu động xuân tâm rồi à?”

Hỉ Mị ngây ngốc nhìn, vừa nghe liền đại quẫn, vội lắc đầu, Trụ vương lại nói: “Chờ Cô khải hoàn hồi triều sẽ chọn cho ngươi một lương duyên, thế nào? Cô tuy không lãng tử như Công Minh, nhưng chung quy vẫn lưu tâm đối với nghĩa muội ngươi”

Hỉ Mị cắn môi dưới, liễm thân nói: “Tạ đại vương, cung chúc đại vương khải hoàn trở về”

Trụ vương duỗi hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Hỉ Mị, cười lớn: “Thật không giống ngươi lúc bình thường chút nào” Đoạn long hành sải bước, ra khỏi Thọ Tiên cung, dọc đường ngự lâm quân lần lượt triều bái.

Quần thần chờ chực trước Cửu Gian điện đã lâu, sơn hô vạn tuế, “Thánh ân cuồn cuộn, tứ hải thần phục, cung chúc đại vương khải hoàn trở về_____!”

Ánh dương vạn lũ, Triều Ca tràn đầy hồng quang, tia nắng đầu tiên chiếu vào đô thành Ân Thương được bao phủ trong không khí tinh mơ cuối thu, ngoài thành binh sĩ xếp hàng dài tít tắp, nhìn không thấy đầu cùng.

Quần thần dập đầu, bách hào hợp tấu, vạn mã hí vang, ngoài thành biển người tề thành hét lớn như oanh lôi ồ ạt truyền khắp Triều Ca.

Tô Đát Kỷ khép tay áo đứng trong gió sớm, y mệ bồng bềnh, một thân đạm hồng phấn sa như mây, tóc đen như thác, sóng mắt dập dờn, uyển chuyển tựa tiên nữ nơi chân trời.

Trụ vương nhảy vút vài bước lên thành lâu, tiếp nhận chung rượu Đát Kỷ đưa tới, năm vạn người yên lặng.

Chỉ nghe thiên tử cất cao giọng nói: “Thỉnh chúng khanh theo ta xuất chinh, bảo gia vệ quốc, che chở giang sơn Thành Thang ta, công danh thiên thu, đều ở trước mắt!”

“Cô là tấm khiên của các ngươi, là kiếm của các ngươi!”

“Cô tồn tại trên thế gian một ngày, ngàn vạn tướng sĩ này, chính là vương đạo chi sư!”

“Cạn chung rượu tiễn đưa này; tru diệt Tây Chu, san bằng Côn Lôn, để bọn tiên nhân vô sỉ kia thấy rõ bản sắc của chiến sĩ Ân Thương chúng ta!”

Chung rượu rơi xuống đất, mấy vạn người tề thanh hô vang: “Thề chết theo đại vương!”

Tô Đát Kỷ nhìn sườn mặt Trụ vương, cũng trở nên ngây dại.

Đại quân xuất phát, quan dẫn đầu thái tử Ân Giao, quân sư Thân Công Báo, chủ soái Trụ vương, hồng vân chiến bào của Trụ vương tiêu thất trên bình tuyến phương tây, tựa như một luồng liệt hỏa thiêu hướng Tây Chu, chỉ không biết nhiệt huyết và đấu chí tràn đầy này sẽ bị dập tắt tại nơi nào.

Hồ Hỉ Mị nói: “Đại vương ca ca bảo…Xuất chinh trở về, sẽ tứ hôn cho ta đấy”

Tô Đát Kỷ ôn nhu cười nói: “Cho dù nam tử có tốt đến đâu chăng nữa mà tâm không ở trên người ngươi cũng là vô dụng, giống như ta vậy. Hỉ Mị, ngươi ngàn vạn lần đừng dấn thân vào”

Hồ Hỉ Mị muốn nói lại thôi, trong mắt ẩn hiện lệ thủy, chốc lát sau mới mở miệng: “Tỷ tỷ”

Tô Đát Kỷ lại cười nói: “Huống hồ, hắn cũng chẳng về được đâu, đi thôi, chúng ta còn có chính sự phải làm, tận nhân sự, nghe thiên mệnh” Nói xong Tô Đát Kỷ dắt tay Hồ Hỉ Mị hóa thành hai làn khói xanh, đi về phía tây.

Ban ngày, Giai Mộng quan tối đen một mảnh, trên mặt đất dấy lên từng ngọn đuốc lốm đốm, rải đầy bình nguyên.

Đoàn người Khương Tử Nha đều hít vào một hơi lãnh khí, không ngờ Côn Lôn sơn thần không biết quỷ không hay đã tới nơi này rồi!

Lưỡng đại động phủ đối đầu từ xa, quãng sau Kỳ Sơn tiên vân bao phủ, nhưng đỉnh Kỳ Sơn lại đứng sừng sững một nham thạch cự đại che khuất nửa bầu trời. Còn trước Giai Mộng quan lơ lửng một hòn đảo, trong đảo sương mù dày đặc.

Trước Côn Lôn sơn một tiếng phượng kêu, cửu thiên cửu địa đồng thời chấn động, trước Kim Ngao đảo cũng là lợi nhận cuồng phi vạn khoảnh, một đạo kim quang rơi xuống mặt đất, những nơi nó quét qua lập tức biến thành huyết trì ngàn dặm. Có lẽ đã đến thời khắc quyết chiến mấu chốt.

Phía chân trời có phi kiếm bay vùn vụt tới.

Dương Tiễn vội hô: “Sư phụ!”

Ngọc Đỉnh chân nhân gào to một tiếng trên không trung, lượn vòng trên đỉnh đầu mọi người, nói: “Thái Công Vọng, thế cục nguy cấp, không được trì hoãn! Mau an bài!”

Nhóm người chỉ thoáng thấy một góc quyết chiến của Kim Ngao Côn Lôn, hôm trước Nguyên Thủy Thiên Tôn xua Côn Lôn sơn tới phía đông nghênh chiến Kim Ngao đảo ngoài Giai Mộng quan.

Thập thiên quân dưới trướng Thông Thiên giáo chủ bày pháp trận dụ địch tới công kích xung quanh đảo. Mỗi Thập thiên quân đều có tiên trận của riêng mình, phân làm: Thiên tuyệt trận, Địa liệt trận, Phong hống trận, Hàn băng trận, Kim quang trận, Hóa huyết trận, Liệt diễm trận, Lạc hồn trận, Hồng thủy trận, Hồng sa trận. Được xưng là “Kim Ngao thập tuyệt trận”

Hoàng Phi Hổ ỷ vào võ lực hơn người, lĩnh quân cường công, bị vây hãm trong trận. Côn Lôn sơn phái Nhiên Đăng ra đấu pháp trực diện cùng Kim Quang thánh mẫu, đám người Ngọc Đỉnh đang phân vân có nên xông vào trận cứu người hay không, chợt thấy Tử Nha dẫn Cơ Phát trở về, lập tức ngự kiếm bay tới cầu trợ.

Hoàng Thiên Hóa vừa nghe phụ thân bị bao vây trong trận, lòng như lửa đốt, định tiến lên thì lại bị Tử Nha cản lại.

Khương Tử Nha trầm ngâm nửa ngày, mới hỏi: “Hiện tại Côn Lôn có bao nhiêu tiên chiến lực? Long Cát công chúa đâu?”

Ngọc Đỉnh nhất nhất hồi báo, Thiên Hóa vội nói: “Hạo Nhiên, ngươi là Đông Hoàng chuông mà, ngươi có thể hủy hết thảy pháp bảo, theo ta đi cứu phụ thân mau!”

“Không được lỗ mãng” Tử Nha mắng, rồi nói với Ngọc Đỉnh: “Ngọc Đỉnh sư huynh, ngươi hồi sơn bẩm báo với Thiên Tôn, Triệu Công Minh đã ra hải ngoại xa xôi rồi, Thông Thiên giáo chủ mất một trợ lực…”

Ngọc Đỉnh kinh ngạc: “Triệu Công Minh cứ thế rút lui à?”

Tử Nha nghiêm mặt nói: “Thông Thiên chắc chắn sẽ không để Công Minh rời đi đơn giản như thế, ta đoán trong chuyện này nhất định có kỳ hoặc, không chừng là quỷ kế mai phục, ngươi bảo Long Cát công chúa ở lại núi trấn thủ, không được xuất chiến. Nhiên Đăng pháp lực cao cường, chắc sẽ phá được Kim quang trận, không đáng lo đâu, Cơ Phát đi tiếp nhận vị trí của Phổ Hiền, gọi hết cửu tiên trong thập nhị tiên còn lại tới đây để ta an bài”

Ngọc Đỉnh gật đầu rời đi, nhưng sắc mặt Cơ Phát lộ vẻ khó khăn, nói: “Sư phụ…”

Tử Nha không đợi Hạo Nhiên lên tiếng, chỉ cười nói: “Giờ đã đến lúc phán xét cao thấp bản lãnh dạy đồ đệ rồi”

Cơ Phát tức giận, phỉ nhổ: “Đi ngay đi”

Hạo Nhiên còn chưa bày tỏ thái độ thì đã bị Tử Nha chẹn họng, đang muốn tung một quyền qua thì thấy nụ cười giảo hoạt trên khóe miệng Tử Nha, rốt cuộc không phát hỏa được nữa.

Cơ Phát đang muốn xoay người đi, bị Hạo Nhiên gọi lại, chỉ nghe Hạo Nhiên nói: “Ngươi đừng tùy tiện hành sự, phải chú ý đến tính mạng quân sĩ, nếu gặp nạn, ngàn vạn chớ cậy mạnh, sư phụ nhất định sẽ tới cứu ngươi”

“Sư phụ nhất định sẽ tới cứu ngươi” Hạo Nhiên cố ý gia tăng ngữ khí, lặp lại.

Cơ Phát gật gật đầu, gọi một binh sĩ qua mượn ngựa, ra roi thúc ngựa phi về phía quân Tây Kỳ.

“Hạo Nhiên không thể hành hiểm” Tử Nha nói: “Ngươi phải an toàn lên được Kim Ngao đảo, diện kiến Thông Thiên giáo chủ. Ngọc Đỉnh sư huynh dẫn Dương Tiễn đi cùng bảo vệ Hạo Nhiên”

Hạo Nhiên sững sờ, sau một hồi mới nói: “Ta đi làm gì?”

Tử Nha cười xấu xa: “Binh đối binh, tướng đối tướng! Ngươi . Là . Tướng!”

Một canh giờ sau.

Độ khó của nhiệm vụ: ★★★★★★★★

Thành viên đội ngũ: Ngọc Đỉnh chân nhân ( cấp), Dương Tiễn ( cấp), Hạo Nhiên ( cấp).

Mục tiêu: trung tâm Kim Ngao đảo: Vũ Dư thiên Thượng Thanh cảnh, Bích Du cung.

Tên nhiệm vụ: tiêu diệt Thông Thiên giáo chủ ( cấp)

Action!

Truyện Chữ Hay