Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

chương 37: thái tử quy triều

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rất nhiều năm trước, hoa vừa rộ, trăng vừa tròn. Bày một bình mỹ tửu, ba bốn món ăn. Biển trời bao la, mênh mông một màu. Khi đó, một ngày trôi qua thật dài. Qua hôm nay, còn có ngày mai; qua năm nay, còn có năm sau. Xuân đi hạ tới, hết hạ sang đông. Rồi đông qua lại chào đón một mùa xuân mới, đào hoa vẫn rơi đầy trên ngọn cải vàng.

Vô cùng vui vẻ, vô cùng trọn vẹn.

——《Lại một xuân》

Một chiếc thuyền lá nhỏ xuôi theo dòng lướt băng băng về phía biển rộng mờ mịt huyền bí. Thuyền nhỏ lắc lư lắc lư, nhưng Khương Tử Nha vẫn ngồi vững nơi mũi thuyền, đoạn móc câu kia dập dềnh theo dòng nước.

Hoàng Thiên Hóa hồ nghi ngắm nhìn nửa ngày, nói: “Sư thúc, đầu óc ngươi tịt rồi hả, lưỡi câu này thẳng đuột mà”

Hạo Nhiên không vui chuyển đề: “Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu”

Khương Tử Nha đang cố tỏ ra bí hiểm một phen, ai ngờ lời thoại lại bị Hạo Nhiên cướp mất, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười to nói: “Đúng là người nguyện mắc câu, Triệu Công Minh đã biết chúng ta sẽ mắc câu” Ngừng ngừng rồi ái muội cười nói: “Một thuyền năm người, đều cong, chỉ có lưỡi câu thẳng…”

Hạo Nhiên ngồi ở mũi thuyền, vừa nghe lời này, nhém chút té xuống nước, Khương Tử Nha thật là lời gì cũng nói được.

Triệu Công Minh không dám hạ thủ với Hạo Nhiên, bình Luyện yêu, Hạo thiên tháp còn y nguyên, Na Tra không cần ngủ, suốt ngày mở to hai mắt nên đương nhiên trộm không dám rớ tới, ngoại trừ hai người này thì chư tiên đạo trong thành Tây Kỳ đều bị chôm sạch, nhất quốc chi quân Cơ Phát cũng bị rinh đi luôn. Thực sự là đại sĩ nhục của cả Côn Lôn.

Lần này Thái Công Vọng quyết định thật nhanh, thu xếp tốt hết thảy sự vụ Tây Kỳ, dặn dò Hoàng Phi Hổ như thế này như thế kia, lại thỉnh Phổ Hiền chân nhân trấn thủ; rồi dẫn bốn người Hạo Nhiên, Thiên Hóa, Dương Tiễn, Na Tra nhất lộ hướng đông ra khơi, đi tìm Triệu Công Minh.

Hạo Nhiên hơi hờn dỗi nói: “Triệu Công Minh ở tiên đảo Bồng Lai, ngay bên ngoài Kim Ngao đảo, ngươi xác định Thông Thiên giáo chủ sẽ chịu ngồi yên nhìn chúng ta lấn tới cửa chắc”

Tử Nha cười nói: “Đừng lo, ta đã sớm an bài kế sách, chỉ cần Cơ Phát không chết, Kim Ngao sẽ chẳng rảnh bận tâm tới chúng ta đâu, chuyến này sẵn dịp thu thập thông tin về tên Triệu Công Minh kia luôn…”

Ba người Hoàng Thiên Hóa, Dương Tiễn, Hạo Nhiên nhìn Khương Tử Nha như nhìn quái vật, Thái Công Vọng thuận miệng nói một câu ung dung thoải mái cứ như chuyện lấy đầu Triệu Công Minh xuống khỏi cổ dễ lắm vậy, địa vị Triệu Công Minh trong Tiệt giáo gần với Thông Thiên giáo chủ, lại có siêu cấp pháp bảo Kim giảo tiễn trong tay, dù là Nhiên Đăng đạo nhân cũng phải sợ hắn ba phần, đám người mình hai tay trống không mà dám lên Bồng Lai gây sự, quả thật chẳng khác nào tìm chết.

Chỉ thấy Khương Tử Nha cười giảo hoạt: “Có Đông Hoàng chuông đi theo, còn sợ gì một tên Triệu Công Minh”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, lúc giương mắt nhìn, cảnh sắc mờ ảo sừng sững phía chân trời, đình đài lầu các Bồng Lai đã rõ nét trước mắt, ngọn tiên sơn hải ngoại kia mỹ lệ vô cùng, loáng thoáng có khí phái của động phủ chân tiên đắc đạo, lập tức cảm thấy thấp thỏm, không biết nhóm người mình tới gần bờ có bị kết giới tiên gia hất văng đi, làm con giun trong bụng cá biển không nữa?

Nhưng Tử Nha dường như đoán được suy nghĩ của Hạo Nhiên, nhếch mép cười nói: “Không có gì đáng ngại, Triệu Công Minh vốn đang chờ chúng ta…”

“A______Tới chưa vậy, nhịn chết ta rồi______” Một người bò ra từ đáy khoang thuyền, ngước đầu nhìn quanh.

Lần này ngay cả Tử Nha cũng cười hết nổi.

Hạo Nhiên, Dương Tiễn, Thiên Hóa trăm miệng một lời hô: “Thiên Tường! Ngươi bò lên thuyền từ bao giờ thế!”

Thiên Tường sợ hãi nói: “Ta tới tìm…Na Tra ca”

Na Tra hờ hững nói: “Ờ”

Một canh giờ sau, trên bãi cát.

Tử Nha ngẩng đầu trông quần đảo Bồng Lai tiên vụ lượn lờ, gãi gãi đầu nói: “Bồng Lai này thoạt nhìn lớn ghê…”

Vẻ mặt mọi người đờ đẫn, vây quanh Tử Nha, Hạo Nhiên nói: “Ngươi chưa từng tới đây à?”

Tử Nha khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Bản quân sư tự có đối sách! Thế này, tập trung tiến lên chỉ tổ lãng phí chiến lực, vào trong tiên các kia nhất định rất nhỏ hẹp, tay chân tù túng, ngược lại khó thi triển, các vị sư điệt, chúng ta đừng ngại phân làm ba đội. Theo ba hướng đông, nam, tây mà tiến…”

“Về phần phân đội, bản quân sư sẽ cùng một đội với Hạo Nhiên, những người khác…tự chọn”

Na Tra và Thiên Hóa đồng thanh nói: “Không được”

Thiên Hóa tức giận nói: “Ta và Hạo Nhiên một đội”

Na Tra đờ đẫn nói: “Ta và đại ca một đội”

“…”

Khóe miệng Dương Tiễn hơi co giật, nói: “Ta…sẽ không góp vui đâu”

Khương Tử Nha nghiêm mặt: “Ta trói gà không chặt, chỉ có thể theo Đông Hoàng chuông thôi, các sư điệt, phải tôn kính sư thúc…”

Hạo Nhiên rốt cuộc bùng nổ, hai tay liều mạng bóp cổ Tử Nha lắc lia lịa, hung hăng nói:

“Khương_____Tử_____Nha!!! Rắm thối nhà ngươi bản lãnh thì chẳng có bảng Phong thần Đả thần tiên thì bị trộm hai tay trống không đánh phàm nhân cũng đánh không lại mà bây giờ còn đòi phân làm ba đội ngươi chán sống rồi hả!!!”

“Na Tra có pháp bảo ta không quản, ngươi nói đi, nó! Nó làm sao bây giờ!” Hạo Nhiên chỉ qua Thiên Tường, Thiên Tường sợ hết hồn, vội vã trốn sau lưng Na Tra. Hạo Nhiên lại tức giận nói: “Hoàng Thiên Tường mới mười tuổi cũng có thể coi như chiến đấu lực à? Ngươi tính nó vô luôn hả!!”

Tử Nha bị lắc muốn tắt thở, đứt quãng nói: “Bình…”

.

Cùng lúc đó, tại nơi sâu nhất Bồng Lai.

“Yêu_____he he he he, các muội muội” Triệu Công Minh đang cười he he gian xảo trước một cái gương lớn, nói: “Nội chiến rồi_____Nội chiến rồi!”

Gương Thiên đô thủy nguyệt rực rỡ muôn màu, nở rộ sắc hoa, hiển hiện trong gương chính là tình cảnh cãi vả ỏm tỏi của tiểu phân đội cứu viện Côn Lôn trên bờ biển, Triệu Công Minh bưng cốc rượu bắt chéo hai chân, ngồi trên kim ỷ.

Muội Triệu Công Minh, Bồng Lai tam tiên nữ Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu đứng dưới Thiên đô thủy nguyệt, đưa mắt nhìn cảnh tượng trong gương.

Vân Tiêu khinh thường quét mắt qua Cơ Phát: “Phế vật này chính là thiên tử Tây Chu, ngu xuẩn hết sức”

Cơ Phát bị trói như cái bánh ú, khí thế vương bát phóng thích, lòi hết thói lưu manh ra, khóc lóc om sòm mắng: “Lão tử nói rồi! Sư phụ sẽ tới cứu ta! Lũ bò sát kiến bọ! Đồ trộm ẻo lả nhà ngươi! Thạch đầu ngư nữ nhân! Chờ bị sư phụ ta bóp chết đi…Ngô…” Mắng chưa hết đã hứng một cái tát của Quỳnh Tiêu, còn bị nhét một cái khăn vải vô miệng, lập tức bi thảm ngọ nguậy, một bụng ngôn ngữ ác độc hết có cửa phát tiết. [con cá đá, xem hình minh họa bên dưới]

Vân Tiêu cười lạnh nói: “Thôi, ta đi lĩnh hội Tử Nha kia một chút” Thấy trên bờ biển đám người chia làm ba đội, nói: “Vừa lúc bớt phiền”

Triệu Công Minh cười dài cầm kim bôi, nói: “Nhị muội, tam muội đi chung đi, vi huynh đang muốn xem thử Khương Tử Nha đó có mánh khóe gì”

Vân Tiêu hỏi: “Giết sạch chứ?”

Triệu Công Minh cười nói: “Không sao, giáo chủ chỉ lệnh chúng ta vây khốn Khương Tử Nha, thuận tiện cho Kim Ngao đảo hành sự. Có thể giữ được tính mạng đương nhiên là tốt nhất”

.

Ngoài đảo Bồng Lai:

Đội thứ nhất. Bình Luyện yêu phân cho Na Tra, Hoàng Thiên Tường.

Đội thứ hai. Hạo thiên tháp phân cho Dương Tiễn, Hoàng Thiên Hóa.

Đông Hoàng chuông, Khương Tử Nha, đội thứ ba.

Hạo Nhiên phân pháp bảo xong, rầu rĩ không vui chia tay với đồng bọn, ngàn dặn vạn chúc, mới lo lắng cất bước theo Tử Nha. Ba đội tản ra trên bờ biển, đi theo phương hướng của mình, lẻn vào Bồng Lai tiên cảnh, chỉ thấy trong tiên sơn thác nước trận trận, cầu vồng như họa, quái thạch lởm chởm san sát, hai người vừa đi không xa, đá kia liền tầng tầng khép kín, che khuất đường lui.

Hạo Nhiên bỗng quay đầu lại, phát hiện bờ biển đã biến mất, kinh hoảng nói: “Đảo này là vật sống sao?”

Tử Nha cười nói: “Thuật kỳ môn bát quái mà thôi, chút tài vặt” Nói xong cũng mặc kệ Hạo Nhiên có tình nguyện hay không, tay chân cùng treo lên, quấn trên người Hạo Nhiên như bạch tuột, đưa tay chỉ phía xa: “Chỗ tảng đá cao kia, đi!”

Hạo Nhiên hết cách, đành phải giơ một tay lên, Thái Cực đồ lóe hào quang, đem hai người lướt ngang trăm trượng đến nơi cao, thình lình một tiếng nổ ầm, mặt đất chấn động dữ dội, suýt nữa té xuống núi.

Nháy mắt ban ngày biến mất, mây đen chằng chịt, tối mù không thấy năm ngón tay, Hạo Nhiên dõi mắt nhìn, thấy chân trời ầm ầm rung chuyển, tia sáng đột nhiên bị khuất lấp là do một cái bóng đen vô cùng khổng lồ trên đỉnh đầu gây nên.

“Cái gì thế!”

Khương Tử Nha lôi kéo Hạo Nhiên, ra hiệu nằm rạp người xuống, hai người thấy tảng đá to đùng kia chậm rãi bay qua, vầng dương hừng hực biển Đông lần nữa xuất hiện, mới thở phào một cái.

“Đó là Kim Ngao đảo”

“Kim…Kim Ngao đảo?!!!”

Tuy Hạo Nhiên biết Côn Lôn sơn, Kim Ngao đảo đều là vùng đất tu tiên tạo hóa linh tú, tập hợp chân nguyên tiên gia, nhưng nguyên một hòn đảo lơ lửng, nói đi liền đi, bay về phía đại lục vẫn là chuyện khó có thể tin nổi. Lập tức sống lưng phát lạnh, nghĩ đến một chuyện, nói: “Thông Thiên giáo chủ muốn làm gì?”

Thời khắc này Hạo Nhiên vẫn chưa biết, cùng lúc Kim Ngao đảo trôi nổi mà đi, Côn Lôn sơn cũng rời vị trí nguyên bản, hướng tới vùng đất Trung Nguyên. Chiến dịch khốc liệt nhất trong trận chiến Phong thần sắp mở màn.

Tử Nha không đáp, nhìn về phía cái động sâu cực lớn trong biển cả sau khi Kim Ngao đảo bứt rễ bay đi kia, chớp mắt nước biển ngoài tiên sơn Bồng Lai rút toàn bộ, điên cuồng tràn vào động, Hạo Nhiên trố mắt nghẹn họng, nhìn hồi lâu, Tử Nha mới hơi mỉm cười, nói: “Hiện tại còn nhanh hơn bất cứ ai, mỏm núi đá tiếp theo, rời vị trí, đi”

Lúc này ngoài ngọ môn Triều Ca, Thân Công Báo dẫn một thiếu niên chậm rãi đi tới, thiếu niên ấy có chút khí thế quân vương, nhưng không phải quân vương. Trước Cửu Gian điện lại có một người khác đang đứng, pha chút diện dung quân vương, nhưng cũng chẳng phải quân vương.

Đi vào ngọ môn chính là nhi tử của Trụ vương, thái tử Ân Giao.

“Vương thúc?” Ân Giao nhỏ giọng nói: “Ta trở về rồi”

Đứng trước điện Cửu Gian chính là huynh của Trụ vương, Vi Tử Khải.

Vi Tử Khải ngắm nhìn kim la trên giá gỗ, cũng không xoay người, chỉ thở ra nói: “Thái tử thành tài hạ sơn rồi à? Vương tử Ân Hồng đâu?”

Ân Giao không đáp mà hỏi: “Vương thúc đang nhìn gì vậy?”

Vi Tử Khải mới chầm chậm xoay người qua, nói: “Vương thúc đang nhìn kim la kia”

Ân Giao không hiểu nói: “Từ khi tổ tiên khai phá giang sơn Thành Thang, giá kim la đã nằm trước Cửu Gian điện, có gì đáng nhìn?”

Vi Tử Khải cười nói: “Thái tử không biết rồi, kim la này không phải là kim la khi đó nữa”

Vi Tử Khải ngừng một chút rồi chân thành nói: “Từng có một vị Ti mặc, vào ngày Khương hậu nương nương bị bào cách gõ vang kim la, chân long thức tỉnh một lần; vào ngày Văn thái sư khải hoàn Bắc hải hồi triều gõ vang kim la, hủy nó thành mảnh vụn, chân long cũng thức tỉnh một lần; Vũ Thành vương phản bội Triều Ca, một kích xuyên la mà qua, chân long lại thức tỉnh lần nữa”

Ân Giao nhẹ giọng nói: “Chuyện khi đó, ta vẫn nhớ rõ, nếu Ti mặc lưu lại Ân Thương ta…”

Vi Tử Khải cười nói: “Mỗi người đều có chí riêng, chuyện xưa cứ mặc nó qua đi như phù vân thôi” Chợt xoay người, lấy chày đồng trên giá gỗ xuống, cung cung kính kính, nâng bằng hai tay, giao vào tay Ân Giao: “Hôm nay, đến phiên thái tử rồi”

Ân Giao tiếp nhận chày đồng, nện mạnh một kích vào kim la, tiếng la vang dội vương cung Triều Ca, Ân Giao vận đủ trung khí, hô lớn: “Tây Kỳ nổi loạn! Bất hiếu Vương nhi trở về!”

“Hoàng Phi Hổ suất quân bức đến Giai Mộng quan! Thủ quan Đặng Cửu Công cầu viện!”

“Thỉnh phụ vương lâm triều! Truyền bách quan thượng điện!”

“Tây_____Kỳ_____nổi_____loạn!”

“Phụ_____vương_____lâm_____triều!”

Tiếng vọng của Ân Giao liên miên không dứt, phóng thẳng ra ngoài ngọ môn, tuấn mã phi băng băng, ngự lâm quân vào vị trí, ánh nắng chiếu lên gương mặt vị thái tử cuối cùng của Ân Thương, mang theo ba phần mong đợi, ba phần thấp thỏm, ba phần hổ thẹn, và một tia quả cảm_____quả cảm kế thừa từ phụ thân.

Rốt cuộc, Thọ Tiên cung đã mở cửa.

Thiên tử đăng điện, chúng thần quỳ phục. Chỉ duy nhất Ân Giao lẳng lặng đứng.

Trụ vương mơ mơ màng màng nheo mắt quét nhìn Cửu Gian điện, quần thần run lẩy bẩy. Hắn ngồi vào long ỷ kia, nhưng câu đầu tiên không phải hỏi thái tử, mà là có chút ngoài ý muốn nói:

“Chỉ còn lại vài người này thôi sao?”

Vưu Hồn nơm nớp lo sợ, nâng hốt ra khỏi hàng, quỳ nói: “Đại vương, Tây Kỳ xuất mười vạn binh…”

Trụ vương cắt ngang: “Cô biết rồi, quốc sư đâu?”

Thân Công Báo rời hàng: “Có thần”

Trụ vương: “Nói”

Thân Công Báo: “Hồi đại vương, Tây Kỳ thân là thần tử mà dám ngang nhiên phản loạn; Côn Lôn sơn xem chân long nhân gian như vô hình, đứng sau màn thêm dầu vào lửa, đưa bách tính thiên hạ vào dầu sôi, một khi chiến sự bùng nổ, sinh linh đồ thán. Song Tiệt giáo che chở Ân Thương ta, bảo vệ Thành Thang ta…”

Trụ vương hơi mất kiên nhẫn, cắt ngang: “Khi nào?”

Thân Công Báo cúi đầu đáp: “Thông Thiên giáo chủ đích thân suất lĩnh trên dưới Kim Ngao, nội trong ba ngày sẽ nghênh chiến quân Tây Kỳ ngoài Giai Mộng quan”

Bách quan nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nghị luận.

Tin tức này có vẻ Trụ vương đã sớm biết, chỉ nghe thiên tử nói: “Thái sư đã qua đời Văn Trọng…” Nói tới đây, Trụ vương ngừng một chút, rồi nói: “Cũng là đệ tử thân truyền của giáo chủ, có Kim Ngao tương trợ, chúng khanh không cần lo lắng”

Ân Giao nhịn đã lâu, rốt cuộc mở miệng: “Phụ vương”

Lúc này Trụ vương mới dời mục quang sang Ân Giao: “Ngươi đã trở về”

Ân Giao run rẩy nói: “Nhi thần…”

Trụ vương nói: “Thôi, có gì muốn nói?”

Thân Công Báo khụ một tiếng, xen vào: “Thái tử ưu tâm đại vương, xã tắc, muốn xin lãnh binh xuất chinh”

Trụ vương thở dài, nói: “Chiến trường vốn không phải là nơi các ngươi nên đến, nếu có gì bất trắc, bảo Cô làm sao công đạo với mẫu thân ngươi. Huống hồ giang sơn Thành Thang này, chung quy cũng phải có người đảm nhận trọng trách”

Trụ vương ngắn gọn mấy câu liền bỏ qua thù hận phụ tử lúc trước, giang sơn đã có người kế tục. Chúng thần nghe được lời này mới chân chính đặt tảng đá trong lòng xuống, tức thì lời lẽ nịnh hót dồn dập, vuốt đuôi loạn xạ, mũ cao tứ tung đều chạy về phía thiên tử trên long ỷ kia.

Nhưng Ân Giao lại bất vi sở động, chỉ trầm giọng nói: “Xã tắc Thành Thang ta tuyệt không có đạo lý dựa vào ngoại nhân, phụ vương chân long uy phong, tứ phương thần phục, há có thể giống như Cơ Phát miệng còn hôi sữa kia đi cầu trợ Côn Lôn? Nhi thần nguyện lĩnh chức quan dẫn đầu, suất quân tiến Giai Mộng quan”

Lời này nói vô cùng gay gắt, đúng là chỉa mũi dùi vào Thân Công Báo, Thân Công Báo âm thầm cau mày, xem ra thái tử Ân Thương này cũng có vài phần khí phách của Ân Thụ Đức, đang muốn xuất ngôn phân biện một chút thì đã nghe Trụ vương tức giận nói: “Lớn mật! Còn không mau tạ tội cùng quốc sư!” Lập tức đám văn thần Vi Tử Khải tiến lên cầu tình, Ân Giao mới không tình nguyện cúi người, Thân Công Báo vội khoát tay ý bảo không sao. Trụ vương lại nói: “Chuyện ra quân bàn sau, bãi triều, Ân Giao đi theo Cô”

Quần thần giải tán, Ân Giao vội sải bước đuổi theo, cung nhân đều thức thời thối lui, sắc mặt Trụ vương âm trầm, sau khi rời Cửu Gian điện nét mặt mới hơi hòa hoãn, xoay người lại nhìn Ân Giao.

Mục quang ấy vẫn sắc bén như chim ưng, mãnh liệt như liệp báo, trong lòng Ân Giao phát lạnh, bèn vô ý thức cúi đầu.

Trụ vương hỏi: “Ngươi cho rằng Cô già nên hồ đồ rồi?”

Ân Giao đang muốn quỳ, lại nghe Trụ vương nói: “Ngươi tự đi tìm Ân Phá Bại, lĩnh một vạn binh, làm quan dẫn đầu của Cô. Chờ Cô và Trương Quế Phương truyền được tin tức sẽ suất ngự lâm quân tới tiếp ứng”

Ân Giao thầm giật mình, ngẩng đầu đánh giá Trụ vương, chỉ thấy Trụ vương cúi đầu nhìn mình, trong mục quang loáng thoáng có chút ấm áp quen thuộc, Ân Giao nói: “Nhi thần tuân mệnh”

Trụ vương nói tiếp: “Hôm nay lời ngươi nói trên triều đình, tuy đúng, nhưng vẫn không thể nhắc lại, tránh cho đau lòng quốc sư”

Ân Giao mới minh bạch ra, thân phụ cũng cùng chung ý nghĩ với mình, bèn liên tục đồng ý. Trụ vương xoay người đi về phía Thọ Tiên cung. Ân Giao lại nhịn không được gọi: “Phụ vương”

Trụ vương ngừng cước bộ, nhưng không quay đầu lại, nói: “Còn chuyện gì nữa?”

Thật lâu sau Ân Giao mới úp úp mở mở nói: “Nhi thần…Côn Lôn…” Sau cùng cố lấy dũng khí: “Nhi thần sai rồi, về sau nhất định sẽ không…”

Trụ vương chỉ khoát tay nói: “Thôi đi, ngươi không cần tạm biệt Đát Kỷ, ý định ban đầu của Cô vốn không hề lệnh ngươi xuất binh, nhớ kỹ không được trêu chọc Thân Công Báo kia nữa”

Trụ vương không đợi Ân Giao nói xong đã đi về phía ngự hoa viên, Ân Giao đứng tại chỗ chốc lát, lẩm bẩm: “Nhi thần biết sai rồi” Rồi mới xoay người rời đi.

Ân Thụ Đức vòng qua Thọ Tiên cung, dạo bước trong hoa viên u tối, tự tìm một nơi hẻo lánh, vén tiền khâm ngồi xổm xuống, như vô cùng mỏi mệt ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời quang.

Cuối thu khí sảng, nhạn bay về phương nam, Trụ vương thở ra thật dài, ôn nhu nói: “Hài nhi của ta đều hiểu chuyện cả rồi, sao ngươi vẫn còn quật cường như thế?”

Nói xong lắc lắc đầu, chân dài đan chéo, ngồi tựa vào hoa lan, phát hiện đây là nơi từng luyện võ cùng Hạo Nhiên, từng chiêu từng thức xưa kia như đang diễn ra trước mắt, nhưng thược dược khắp vườn nay đã điêu tàn. Trông vật nhớ người, rồi nghĩ tới Văn Trọng, Phi Hổ, ngơ ngẩn nhìn nửa ngày, lấy ngọc huyên hắc sắc từ trong ngực ra. [hành lan can có hoa văn]

Đó là di vật Văn Trọng tự tay giao cho đồ đệ. Giờ khắc này hắc huyên không gió mà vang, trong huyên phảng phất như có một dòng khí lưu va chạm không ngừng, Trụ vương hơi nhíu mày, cầm ngọc huyên kia trong hai bàn tay, đang muốn đưa đến bên môi thì chợt nghe có giọng nói mơ hồ truyền lại.

“Khương Tử Nha…Cái đồ…”

Đúng là kinh động không nhẹ, Trụ vương quay đầu lại hỏi: “Ai?!”

Bốn phía chỉ có tiếng lá xào xạt giữa gió thu, Trụ vương nhíu mày khẽ quay đầu đi, trầm ngâm nửa ngày, nâng ngọc huyên đến mi tâm, nghe được một câu long trời lở đất.

Hạo Nhiên tức giận nói: “Khương Tử Nha! Ngươi đúng là đồ quân sư đầu cẩu!”

—————————————

CHÚ GIẢI:

_ Thạch đầu ngư:

Truyện Chữ Hay