Tây Kỳ nhị thế tổ Cơ Phát, năm tròn mười tám tuổi, lúc dậy thì chơi bời lêu lỏng, không màng chính nghiệp. Suốt ngày lấy vơ vét kỳ trân dị bảo, mơ mộng hão huyền làm thú vui. [chỉ con cháu nhà giàu do đời trước có quyền có thế có tiền, nên cứ ăn chơi phóng túng thỏa thích]
Chiều cao: một trăm bảy mươi sáu cm, không cao không thấp, diện mạo thuộc dạng tuấn tú, nhưng hoàn toàn không có phong thái vương giả, y như tên lưu manh. Theo cách nói của hậu thế thì là: “Mặc long bào vào cũng chả giống thái tử”
Pháp bảo: không.
Võ thuật thiên phú: hơi thấp.
Chân khí thiên phú: không thích hợp tu luyện.
Chỉ số thông minh: trình độ trung bình trở lên, vẫn chưa rõ.
Trị số nhân cách mị lực: không cao.
Thể chất: gầy yếu. Đi đường thích còng lưng.
Tài hùng biện: hơi thấp. Lúc khẩn trương sẽ cà lăm.
Trị số may mắn: + ∞
Hạo Nhiên thầm than vãn, đồ đệ kiểu gì thế này!! Đồ đệ của thập nhị tiên Côn Lôn ai cũng lương tài mỹ ngọc, sao chỉ duy nhất môn hạ của mình, khai sơn đại đệ tử, Chu Vũ vương danh truyền thiên cổ, lại là một khúc gỗ mục【bíp——】như vậy.
Khó trách Cơ Xương lại nhận mình làm nghĩa tử, có lẽ đã đoán chắc nhị nhi tử này vô duyên với mệnh hoàng đế.
Không chút khoa trương mà nói một câu rằng, cho dù đem hết thập đại thần khí treo lên người Cơ Phát, lúc lưỡng quân đối trận có khi cũng bỏ chạy như thường.
Khoảng thời gian lưu lại Tây Kỳ, Hạo Nhiên rốt cuộc bắt đầu hành sử chức thái phó, đối với vị tiện nghi sư phụ này, Cơ Phát trái lại hết sức kính trọng, mỗi ngày cung kính tới lắng nghe dạy bảo. Hạo Nhiên đã sớm thấy gián quan thẳng tính bị ghét thế nào rồi, nên không đến nỗi lải nhải như Mai Bá, chỉ nói vài lời ít gây bực mình.
Văn thao võ lược, binh pháp trị quốc, Hạo Nhiên dù biết le que, nhưng những tri thức đó lại đến từ mấy ngàn năm sau, ở thời đại này có thể nói là mới lạ vô cùng, là kết tinh trí tuệ của nhân loại trong dòng sông dài lịch sử, làm Cơ Phát nghe đến tấm tắc ngạc nhiên, trố mắt nghẹn họng.
Từ nhỏ Cơ Phát đã ngang bướng bất kham, là cái bao cỏ nhị thế tổ trong mắt toàn bộ Tây Kỳ, từ thân phụ Cơ Xương cho tới chúng thần trong triều, chưa bao giờ được nhìn thẳng mà đối đãi, làm sao có người nào vẻ mặt ôn hòa, dạy nhiều học vấn thế này như Hạo Nhiên?
Nhưng đi sâu vào lý giải tính cách Cơ Phát, Hạo Nhiên dần dần minh bạch rằng, chả phải gia hỏa này không muốn học, chẳng qua Bá Ấp Khảo vô cùng lóa mắt vẫn luôn đè nặng trên đầu, đồng thời chưa từng có ai bồi dưỡng hắn như người kế thừa, mới vò đã mẻ lại sứt, thiếu quản giáo như vậy. Cứ thế từ sau khi Bá Ấp Khảo mệnh vẫn tới nay, vương giả Tây Kỳ so với quân vương chính thống Triều Ca quả thật kém xa vạn dặm.
Nếu Trụ vương ngỏm, Ân Thương lập tức đi đời; nhưng nếu Cơ Phát ngỏm, Tây Chu vẫn sống phây phây, không bị ảnh hưởng. Khác nhau ở chỗ đó.
Đương nhiên, Hạo Nhiên không biết đoạn chiến từ dõng dạc hùng hồn nọ trên tường thành của Cơ Phát, bằng không lúc này có lẽ sẽ hơi thay đổi cách nhìn về hắn.
Hiện giờ nhìn Cơ Phát trước gương đồng, cực kỳ kích động mà đem từng kiện y phục xuyên hảo, thanh ngọc đeo lủng lẳng bên hông, đội phương quan ngay ngắn, như một chú khỉ hiếu động, hỏi: “Sư phụ, bộ này của đồ nhi thế nào? Yến trung thu tối nay, mặc như vầy thích hợp không?”
Hạo Nhiên buồn cười, đáp: “Giờ này mới giữa trưa, đến tối mới thưởng nguyệt, sao lại hưng phấn quá vậy?”
Hạo Nhiên ngừng một chút, rồi nghiêm mặt nói: “Tuy nói con người dựa vào y trang, nhưng tác dụng y trang có thể tạo ra chung quy có hạn, thay vì mất thì giờ phối hợp xiêm y này, không bằng đọc nhiều sách, luyện thêm võ, phong độ sẽ tự khắc hiển lộ ra ngoài thôi”
Cơ Phát nghe vậy gỡ vương miện xuống, cười nói: “Đồ nhi không bằng sư phụ, sư phụ vốn cực anh tuấn, mặc cái gì cũng đẹp mắt”
Còn vỗ mông ngựa mình nữa chứ, Hạo Nhiên cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy trí thông minh của gia hỏa này hoàn toàn vô dụng trên phương diện cần dùng. Lập tức chân thành nói: “Đi theo ta” Rồi dẫn Cơ Phát rời thâm cung, đi vào trong ngự hoa viên. Dọc dường lại nói: “Khi đi đường phải thẳng lưng, ngươi là Tây Kỳ chi chủ, sao suốt ngày cứ thiếu tự tin như vậy?”
Cơ Phát ngượng ngùng cười theo tới một khoảng đất trống trong hoa viên, Hạo Nhiên chọn ra hai thanh mộc kiếm trên giá binh khí cạnh tường, ném một thanh cho Cơ Phát, rồi tùy ý dạy Cơ Phát vài thức.
Dương Tiễn đang so tài cùng Hoàng Thiên Hóa trong hoa viên, thấy sư đồ Hạo Nhiên tới, nhất tề ngừng tay, cười nói: “Dạy đồ nhi à”
Hạo Nhiên đỏ mặt, biết sư phụ Dương Tiễn là tuyệt thế kiếm tiên Ngọc Đỉnh chân nhân, Hoàng Thiên Hóa còn đặc biệt hơn, dùng Mạc Tà bảo kiếm làm binh khí hộ thể, ở trước mặt hai người này dạy đồ nhi học kiếm, quả thật là múa rìa qua mắt thợ mà.
Hạo Nhiên băn khoăn, đành phải lấy kiếm pháp khắc sâu ấn tượng học được từ Trụ vương dạy cho Cơ Phát vài chiêu, rồi không lên tiếng nữa, tránh cho nói nhiều sai nhiều, chọc người ta chê cười.
Hoàng Thiên Hóa nhận ra chiêu đó, cười nói: “Tứ phương thần phục. Sáng tạo độc đáo của Thông Thiên giáo chủ, kiếm pháp Kim Ngao”
Hạo Nhiên làm như thật gật gật đầu nói: “Ừm” Thầm biết thức này nhất định là Thông Thiên dạy cho Văn Trọng, rồi Văn Trọng dạy cho Trụ vương, truyền đến tay mình, không ngờ lại để Cơ Phát học được, ngày nào đó đoạt xã tắc Ân Thương, cái tên “Tứ phương thần phục”, thật sự là tạo hóa trêu ngươi, trở nên mỉa mai cực điểm.
Hoàng Thiên Hóa cười nói: “Nhưng không biết kiếm pháp chính thống Côn Lôn so với nhất hệ Kim Ngao như thế nào?”
Hạo Nhiên biết Thiên Hóa đang kích mình tỷ võ, bất vi sở động, nói: “Kỹ năng Hạo Nhiên học được, tất nhiên là đồ bỏ chẳng đáng giá”
Cơ Phát vừa nghe xong khì khì bật cười, Hoàng Thiên Hóa hơi xấu hổ, khụ một tiếng, nói: “Cẩn thận!” Nói xong liền vung mộc kiếm, đâm tới Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên đành phải rút kiếm chống đỡ, Thiên Hóa thu liễm thần sắc, chân thành nói: “Kiếm là bách binh chi tổ, trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công; hỗn nguyên chính khí hòa hợp cùng kiếm thức mới là đạo sử dụng kiếm” Hạo Nhiên hiểu ý, biết Thiên Hóa đang thừa cơ truyền thụ kiếm thuật Côn Lôn cho mình, lập tức ngưng thần hóa giải, cân nhắc thâm ý trong từng chiêu từng thức của Thiên Hóa. [ý nói khi đã đạt tới cảnh giới tối cao thì kiếm có cồng kềnh không bén cũng lợi hại như thường]
Tiết trời thấm đượm hơi thu, chỉ thấy kiếm phong đan xen, kích khởi phiến phiến tàn phong như máu, như hồng hoa bay múa khắp trời, hai thiếu niên uyển chuyển trong lá phong, ngươi tới ta lui tựa hồ điệp xuyên hoa, mỹ diệu đến cực điểm.
Kiếm pháp của Hoàng Thiên Hóa pha chút chân truyền của Thanh Hư Đạo Đức chân quân, đại khai đại hợp, khí thế nhất phái kiếm tiên, kiếm phong rung miệt mài phả ra chân khí tiên gia, người hợp cùng kiếm hất tung phong diệp xoay tròn, cuốn về phía bầu trời quang bích lam.
Thiên Hóa quát: “Ha!” Chợt một kiếm đâm tới, nhưng Hạo Nhiên lại không tránh không né, lui nửa bước, trở tay thuận theo lưỡi kiếm nghênh diện kia vén lên, kiếm phong cắt vòng, chính là chiêu điên phong học từ trận so kiếm giữa Văn Trọng và Trụ vương lúc trước, nhưng chung quy Hạo Nhiên chưa đủ lực, chỉ trụ được nửa kiếm trước, không cách nào dùng miên lực hất văng kiếm của Hoàng Thiên Hóa được. [đỉnh núi]
Thiên Hóa cười nói: “Sao vậy!” Mắt thấy kiếm kia đã sắp đâm tới bả vai Hạo Nhiên, Hạo Nhiên vận kình trong tay, lui thêm bước nữa, chẳng ngờ hai người bất tri bất giác đã lui đến cạnh trì đường, Hạo Nhiên giẫm lên đống bùn cạnh hồ, trợt chân, bật ngửa ra sau. Thiên Hóa vội ném mộc kiếm, tiến lên một bước ôm Hạo Nhiên: “Coi chừng!”
Ngay sau đó, hai người ôm nhau rơi tòm xuống nước.
Đến khi Hạo Nhiên chật vật không chịu nổi bò lên trì đường trong tiếng cười lăn lộn của Dương Tiễn và Cơ Phát, thì thình lình bị Thiên Hóa đưa tay kéo, lại té trở về.
“Ngươi…” Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn một quyền đánh Thiên Hóa bay khỏi chín tầng mây, Hoàng Thiên Hóa cười ầm lên, ôm Hạo Nhiên nhảy lên trì đường, Hạo Nhiên quẫn đến tột đỉnh, vội liên tục muốn xuống đất.
Thiên Hóa giúp Hạo Nhiên nhặt lá khô ra khỏi mái tóc, Hạo Nhiên vội đẩy tay Thiên Hóa ra, nghiêm mặt nói với Cơ Phát: “Hôm nay dạy nhiêu đó trước, rảnh rỗi hảo hảo luyện tập, còn lại, ngày sau dạy ngươi tiếp”
Cơ Phát vâng dạ đồng ý, Hạo Nhiên bỗng cảm thấy lời này quen thuộc quá đỗi, lại phát hiện mình ngay cả lúc dạy đồ đệ cũng mang theo vài phần bóng dáng của Ân Thụ Đức, tức thì nội tâm chua xót, nói: “Đi thôi” Rồi không thèm để ý tới Hoàng Thiên Hóa bên cạnh, đỏ mặt dẫn Cơ Phát đi.
Trở về điện nội, Hạo Nhiên cởi ngoại bào ngồi xuống, Cơ Phát gọi người mang chậu than lên, ân cần bê y phục ẩm ướt của sư phụ ngồi bên cạnh chậu than hong khô, Hạo Nhiên ngồi ngơ ngác nửa ngày, tâm thần hơi định, ngọn lửa kia như không ngừng thiêu đốt vài mảnh vụn của ký ức.
Cơ Phát quay đầu qua nhìn Hạo Nhiên một hồi, cười nói: “Thiên Hóa sư thúc bảnh ghê!” Một mặt nắm quyền vung lên vung xuống, giũ giũ trường bào, qua ngồi bên cạnh Hạo Nhiên, nói: “Sư phụ, sao ngươi không dụ Thiên Hóa sư thúc dạy đồ nhi thêm mấy chiêu đi”
Hạo Nhiên cảm thấy đau đầu, khoát tay nói: “Chớ lắm lời, cái tên xuôi hướng nhà ngươi”
Trong nhất thời ánh lửa chiếu hai má ửng hồng, mái tóc đen ươn ướt, Hạo Nhiên tiện tay vén tóc trán, nói: “Nhìn cái gì? Đồ đệ ngốc”
Cơ Phát thộn người chốc lát, mới nói: “Thiên Hóa sư thúc vừa cao vừa tuấn lãng, dùng kiếm cũng tuyệt” Ngừng ngừng, rồi cười nói: “Hôn quân kia có gì tốt, không xứng với sư phụ”
Hạo Nhiên ngẩn ngơ, muốn nói gì đó lấp liếm, nhưng nghĩ đến tình yêu giữa mình và Trụ vương, quả thật là dẫn đến mưa gió bão bùng, bèn không để ý đến nữa, trêu ghẹo: “Đợi đến ngày ngươi công hãm Triều Ca, cứ việc chộp hôn quân ra giết chết, rồi đem sư phụ và Thiên Hóa sư thúc phối làm một đôi, thế là toại ý lưu manh của đám các ngươi rồi”
Cơ Phát xoay người lấy trường bào đã hong khô lại, cười nói: “Nếu thật sự có ngày đó, đánh chết ta cũng chả dám giết Ân Thụ Đức, phải giao vào tay sư phụ, thả hắn đi”
Lòng Hạo Nhiên khẽ động, nói: “Lời này là thật sao?”
Cơ Phát gật gật đầu, chân thành nói: “Sư phụ là thiên địa sở sinh, các tiên nhân đều nói…” Nhưng phát giác lỡ lời, lập tức ngừng câu chuyện.
Hạo Nhiên lúc này mới minh bạch, thì ra Cơ Phát nghe được tin đồn về mình từ chỗ tiên đạo Côn Lôn, tâm tính thiếu niên chung quy luôn sùng bái cường giả, tính tình mình lại ôn hòa hơn Bá Ấp Khảo, bất tri bất giác đã trở thành nhân vật huynh trưởng trong cảm thụ của hắn, trong lòng hơi xúc động, đáp: “Ừm, sư phụ nhận tình cảm của ngươi, mai sau phải ghi nhớ lời nói hôm nay”
Nhất sư nhất đồ rời hậu điện, đi về phía tiền cung. Tiết trung thu, trăng vừa lên, trong vương cung Tây Kỳ đèn đuốc rực rỡ, bố trí vài bàn tiệc, Thái Nhâm và Thái Tự ngồi vào chỗ của mình, liếc về phía hai người đi ra tiền cung.
Hạo Nhiên vươn người mà đứng, phong độ nhẹ nhàng như mỹ ngọc không tỳ vết, nhất thời hấp dẫn mấy chục đạo mục quang giữa sân, Cơ Phát thân là quân chủ, nhưng buông tay đứng bên cạnh Hạo Nhiên, cứ thế so sánh càng làm hiển lộ địa vị siêu nhiên của Hạo Nhiên hơn. Lão mẫu của Cơ Xương – Thái Nhâm – bèn sinh lòng bất mãn, phân phó thị tỳ: “Đi mời Thái phó và Vương nhi nhập tịch”
Thái Nhâm lạnh lùng nói: “Hạo Nhiên khanh cuối cùng đã trở về rồi, lúc trước Tây Kỳ ta tìm ngươi quả thật phí không ít khí lực”
Ngụ ý là ngươi ăn bổng lộc của Đại Chu ta, vậy mà lại đi cứu hôn quân vô đạo kia. Hạo Nhiên tự biết thân là nghĩa tử Cơ Xương, dù không có tình cảm, nhưng không thể khinh suất, cung kính nói: “Hạo Nhiên tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, khiến trong nhà lo lắng, hoàn thỉnh tổ mẫu thứ tội cho”
Thái Nhâm vốn nghe nói đây là một kẻ cứng rắn, chẳng ngờ lời xin lỗi này lại thốt lên hết sức thành khẩn như vậy, một tiếng “Tổ mẫu” đã kéo gần quan hệ giữa hai người, gật gật đầu, không tiếp tục hoạnh họe Hạo Nhiên nữa.
Đám người Tử Nha, Dương Tiễn, Thiên Hóa, Hoàng Phi Hổ theo thứ tự nhập tiệc, Phổ Hiền không ăn yên hỏa nhân gian, tự động cùng Na Tra ngồi ở bàn khác hưởng ứng quang cảnh, Thiên Tường giống như chốc lát không rời Na Tra được, bèn dính theo. Bàn Thái Nhâm lấy Cơ Phát làm chủ vị, tướng quân Nam Cung Thích, Thượng đại phu Tán Nghi Sinh theo cùng, cả một bàn thế lực Côn Lôn đã chiếm quá nửa.
Món ăn được mang lên, mỹ tửu nhập bôi, Thái Nhâm khụ một tiếng, nói: “Đêm nay vui hội trung thu, chư vị ái khanh không cần câu thúc. Tướng quốc, thỉnh”
Mọi người nâng chung đáp trả, Khương Tử Nha đang muốn chúc rượu thì Hạo Nhiên lại nói: “Đại vương có gì muốn nói, cứ việc thảo luận cùng chúng ta?”
Cơ Phát thình lình bị hỏi một câu, trước đó hoàn toàn không chuẩn bị, lắp bắp nói: “Cô…”
Thái Nhâm và Thái Tự nhìn vào trong mắt, đều âm thầm cau mày. Khương Tử Nha và Hạo Nhiên trao đổi biểu hiện lẫn nhau, hiểu ý cười một tiếng, Hạo Nhiên thấp giọng nói: “Đừng hoảng, tự nhiên”
“Cô, Cô được tiên phụ truyền ngôi…Lúc…” Lời đầu của Cơ Phát khẩn trương vô cùng, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Tử Nha, mới ổn định một chút, nói: “Lúc này Tây Kỳ đối mặt đại địch, quả thực là thời kỳ nguy cấp tồn vong, nhưng Cô trong có hiền thần, ngoài có mãnh tướng, Thái phó từng nói, đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ, thất nhân tâm giả thất thiên hạ”
“Giang sơn xã tắc này đều là vật chết, cái cần tranh đoạt chính là nhân tâm. Cơ Phát bất tài, vốn vô hiền năng, đều nhờ vào…chúng vị ái khanh. Hoàn thỉnh các vị niệm tình Cơ Phát trẻ dại, nếu có sai sót, đừng trách móc. Hoàn thỉnh…thỉnh chúng ái khanh ở…nơi triều đình cao không quên ưu kỳ dân, nơi giang hồ xa không quên ưu kỳ quân…”
“Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ…” Cơ Phát nỗ lực nhớ lại lời Hạo Nhiên dạy, lời này nói chẳng ra ngô ra khoai gì, thê thảm vô cùng, Hạo Nhiên nghe mà một tay che trước mày, khóc không ra nước mắt, chỉ muốn nâng cốc nhanh chút cho xong, nhưng Cơ Phát càng nói càng hăng: “Cúc cung tận tụy! Đến chết mới thôi!”
Lúc Hạo Nhiên ngẩng đầu lên thì đã thấy chúng thần đều ngây ngẩn cả người. Hạo Nhiên đã lọc lấy tinh hoa, loại bỏ bả đậu trong những tinh hoa văn thơ kinh điển mà mình từng đọc để dạy Cơ Phát, dù lúc dạy có đặc biệt giải thích, đó không phải do mình sáng tác, nhưng lúc này vừa quăng ra vẫn làm tỉnh giấc tứ tọa. Quần thần rối rít quan sát Cơ Phát như kẻ xa lạ.
Hồi lâu sau, Thượng đại phu Tán Nghi Sinh mới nói: “Hay cho câu trước lo nỗi lo thiên hạ, sau mới vui niềm vui thiên hạ, đại vương có nhân tâm này, tương lai thiên hạ thống nhất sẽ không còn xa nữa”
Nam Cung Thích vốn là người thô kệch, liền nói ngay: “Cúc cung tận tụy! Đến chết mới thôi! Đúng là sở niệm cả đời bọn thần! Mạt tướng kính đại vương một chung!”
Cơ Phát cười cười, nâng chung uống. Rượu quá tam tuần, Thái Nhâm Thái Tự rời tiệc hồi cung nghỉ ngơi, Tán Nghi Sinh, Nam Cung Thích, Hoàng Phi Hổ ba người có công sự tuần thành trên người, đều lui, chỉ còn lại đám tiểu bối Côn Lôn và Vũ vương Cơ Phát.
Tử Nha truyền người trình lên một vật, phía trên đậy vải đỏ, không vén lên mà chỉ cười nói: “Ngưu ẩm không thú vị, Hạo Nhiên tới điểm chút âm luật thế nào?” Hạo Nhiên hiểu ý, lấy ngọc huyên ra, khoan thai thổi một khúc trường ca.
Tứ tịch đều ngừng chơi trò phạt rượu, nhất tề yên lặng lắng nghe.
Trăng lên giữa trời, mọi âm thanh đều an tĩnh, quế hương bay theo gió, tiếng nhạc như tơ phiêu tán trong màn đêm, thê lương mà bất tuyệt, đau mà không ủy mị, thính giả chỉ cảm thấy khắp thiên địa đều là những lời ước hẹn thầm lặng, tửu khí trong ngực trở thành hư không.
Hồi lâu sau Hạo Nhiên ngừng, Hoàng Thiên Hóa thở dài nói: “Đây là khúc gì?”
Hạo Nhiên cười nói: “Thiên lôi chi khúc, ‘Chỉ mong người trường cửu’, phàm là người xuyên việt đều phải tấu, phải hát”
Nhất thời chúng nhân lộ ra biểu tình cổ quái, cho rằng Thái phó này lại nói năng điên khùng gì, Hạo Nhiên tự buồn cười, khoát tay nói: “Có phải tiểu Vọng muốn phạt rượu không?”
Khương Tử Nha vội kêu ba người Phổ Hiền, Na Tra và Thiên Tường qua ngồi, thị tỳ dọn rượu dư, đổi rượu mới, Dương Tiễn đứng lên bẻ một cành hoa quế, Khương Tử Nha vén vật dưới lớp vải đỏ kia lên, là một cái chung úp. Nói: “Mọi người nếu đã là tiên gia, nhất định phải chơi được trò này”
Khóe miệng Hạo Nhiên hơi hơi co giật, xạ phúc này là một trò chơi lấy bát quái dịch kinh làm cơ sở, đoán vật bị che. Quả nhiên Tử Nha tiện tay bói một vật. [một trò chơi, lấy đồ phủ lên một vật, rồi kêu người khác đoán xem bên trong là gì; xạ có nghĩa là đoán, phúc nghĩa là che phủ. Người đậy dùng chén, hộp, khăn mặt… che một vật; người đoán thông qua cách bói toán, đoán vật bên trong]
Dương Tiễn cười nói: “Đoán từ gì?”
Tử Nha nhắm mắt im lặng, khóe miệng mím thành một nụ cười xấu xa, một lát sau nói: “Lộc”. Lập tức lấy đũa ngọc gõ chung rượu, tiếng keng keng thanh thúy không dứt bên tai, Dương Tiễn vội ném quế hoa cho Thiên Hóa, Thiên Hóa ném cho Thiên Tường, Thiên Tường ném qua Na Tra.
Na Tra cầm nhành hoa quế kia phát ngốc, chốc lát sau hỏi: “Để chi vậy?”
“Mau truyền, ngốc tử!” Dương Tiễn và Thiên Hóa cười bò lăn bò càng, luôn miệng thúc giục: “Đoán không ra phải phạt rượu đó!”
Khương Tử Nha vẫn nhắm mắt, gõ gõ chung rượu thanh đồng, Hạo Nhiên vội nói: “Na Tra đưa ta đưa ta”
Na Tra nói: “Nga” Thảy quế hoa qua.
Hạo Nhiên vừa tiếp quế hoa kia, Tử Nha liền ngừng, Hạo Nhiên biết ngay bị gia hỏa kia chơi ác rồi, thấy Tử Nha cười xấu xa, chỉ muốn vung cành quế cho hắn một dấu đỏ ngay mặt.
Hạo Nhiên nghĩ nát óc nói: “Lộc…”
Tử Nha duỗi một bàn tay ra, gập từng ngón tay lại, Hạo Nhiên càng khẩn trương: “Lộc lộc lộc…”
Cơ Phát cũng hết sức khẩn trương theo Hạo Nhiên: “Lộc lộc lộc lộc lộc…Sư phụ, tiêu rồi tiêu rồi…”
“Đừng hối ta!” Hạo Nhiên oán hận, Tử Nha bên kia đã đến hết mười, cười gian nói: “Tới tới, Thái phó uống một chung”
Dương Tiễn cười sằng sặc: “Ô ô lộc minh, thực dã chi bình” Tử Nha mở nắp chung, bên trong chính là một lá bèo. [hươu kêu ô ô, ăn bèo ngoài đồng]
Hạo Nhiên vẻ mặt đưa đám, nói: “Này là cái loạn thất bát tao gì, lạ hoắc lạ huơ” Đành phải bưng đồng tước uống cạn chung rượu đầy, đó vốn là rượu mạnh, vừa xuống cổ lập tức mặt ửng đỏ, ho không ngừng. Mọi người trêu ghẹo xong, Tử Nha lại úp một vật, keng keng keng bắt đầu truyền hoa.
Hạo Nhiên không ngừng kêu khổ, mình chưa từng đọc qua kinh thi, đối với điển cố của thời đại này cũng gần như mù tịt, xạ phúc này rõ ràng là đang chỉnh người ta mà.
Dương Tiễn Phổ Hiền tiếp lấy hoa, thuận miệng đoán được ngay, Hoàng Thiên Hóa đôi lúc nói sai, bị phạt cũng không nhiều.
Na Tra uống ầm ầm, chả thấy nửa điểm say, dứt khoát chịu phạt luôn cả phần của Thiên Tường. Cơ Phát là vương, đương nhiên không thể ép uống tới cùng.
Làm mấy vòng, chỉ có Hạo Nhiên là tới chung nào uống chung đó, đoán không trúng được một lần, cũng chả ai thèm lên tiếng nhắc nửa câu, như là đang nhìn Thái phó này bị xấu mặt vậy.
Trăng rơi về tây, hoa kia truyền tới truyền lui, lại vào tay Hạo Nhiên, Tử Nha “Hắc hắc” cười nói: “Hỗn độn sơ khai!”
Hạo Nhiên nhìn chung rượu đầy ắp kia, không ngừng kêu khổ: “Tướng quốc, tha cho Hạo Nhiên đi”
Hoàng Thiên Hóa đã uống đến ngà ngà say, giơ tay gọi: “Đến đến, ca môn nhi uống thay ngươi. Y chang nữ nhân, dính chút rượu cũng không được” [các anh em]
Chúng nhân lại cười ồ một trận, nhao nhao trêu ghẹo Hạo Nhiên Thiên Hóa, Thiên Hóa đỏ mặt, không biết do rượu hay do thẹn, giục: “Bưng qua đây”
Hạo Nhiên lúc này chỉ muốn thoát thân cho lẹ, đâu thèm để ý tới gì nữa, bèn bưng rượu qua.
Một khắc đó, thanh tuyến ngày nhớ đêm mong vang lên bên tai, vẫn là giọng nói trầm hậu mang theo từ tính của nam tử đó, vẫn là khí tức ấm áp ấy. Hắn gần kề như vậy, đến nỗi Hạo Nhiên có thể rõ ràng cảm giác được một nụ hôn lướt khi gần khi xa bên tai.
Chỉ nghe Trụ vương đè thấp thanh âm, trong lời nói tràn trề tiếu ý: “Gà con, ngốc nghếch”
Lòng Hạo Nhiên kịch chấn, cả chung rượu xối hết phân nửa vào mu bàn tay Thiên Hóa.
———————————————