"Cái này... Ta có thể hỏi lí do tại sao không?"
Sửng sốt mất nửa ngày, Vân Phàm mới có thể hé miệng nói một câu như vậy.
Thế nhưng, trái với biểu cảm kinh hãi muốn tuyệt của Vân Phàm, Lý Tử Đằng lại cứ dửng dưng như không có chuyện gì. Nàng lặng lẽ bước vào một trà quán nằm bên vỉa hè rồi ngoắc tay hắn, trông không có vẻ gì là giống như đang xấu hổ.
Thấy nàng bình tĩnh như vậy, sắc mặt của Vân Phàm liền biến cổ quái. Nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể thuận theo ý nàng ít nhất là cho đến khi cuộc nói chuyện kết thúc mà thôi.
Rót trà xong, Lý Tử Đằng khẽ nhấp môi một ít rồi chống cằm cười mỉm: "Ngươi hỏi lí do tại sao đúng không? Nếu như bắt buộc phải trả lời, vậy thì ta chỉ có thể trả lời đơn giản là vì tỷ muội chúng ta quá mức thân thiết mà thôi... Ân, chỉ như vậy"