Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

quyển 5 chương 58-1: trường học nhất bá (15)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà ri

Độ hảo của Tô Lương đạt đến .

Lão Cổ Đổng mỗi ngày nhìn thấy độ hảo cảm lết lên từng chút, không nhịn được cảm thấy thật vi diệu....mấy cái thế giới trước thì cũng thôi, trước kí chủ thả bay chính mình, ít ra cũng có một khoảng thời gian nỗ lực soát độ hảo cảm, nhưng ở thế giới này, kí chủ sớm đã trầm mê thành lập tổ chức tà giáo không thoát ra được, chỉ lo đối phó với Phó Phùng Kỳ cùng với kéo phiếu bình chọn hoa khôi, tiêu tốn rất nhiều tâm tư.

Đối với Tô Lương, thái độ của A Yên chỉ qua loa có lệ.

Nhưng độ hảo cảm không ngừng tăng lên.

Lão Cổ Đổng hỏi A Yên là vì sao.

A Yên vẫn như cũ trả lời qua loa: "Chênh lệch một khuôn mặt."

Lão Cổ Đổng: "... Giải thích chút?"

A Yên cười, không tập trung trả lời: "Đối với dáng người đã từng biến dạng như Hoắc Yên, Tô Lương sẽ không mơ mộng đến chuyện yêu đương, nhưng mà ta có khuôn mặt mỹ nhan thịnh thế, hắn nghĩ về Chu Sở Sở, nghĩ về mẹ và cha dượng hắn, tất nhiên sẽ nhớ lại ta đã từng đối xử tốt với hắn, chỉ dựa vào những kí ức đó đủ để gia tăng độ hảo cảm, huống hồ hắn luôn lết đến phòng của ta ở."

Lão Cổ Đổng dường như hiểu ra.

A Yên than thở nhẹ một tiếng, nâng nó lên: "Vì vậy, tình yêu của nhân gian, ta không tin. Nhân thế hiểm ác, lòng người luôn thay đổi, vẫn là mặt của ta là tốt nhất---- nó có lẽ sẽ lừa gạt người khác, nhưng sẽ không lừa gạt ta." Nói xong, A Yên uyển chuyển xoa mặt mình.

Lão Cổ Đổng cạn lời lắc đầu.

Nghi thức trao giải tối hôm đó, có người chụp lại bản diễn thuyết thắng giải của A Yên, nặc danh gửi một văn tình cảm cho chủ blog, còn thêm mắm dậm muối miêu tả lí lịch truyền kì của hoa khôi mới, nào là từ chuyện bị bạn trai mình bao nuôi công khai châm chọc, bị nhiều người châm chọc là con béo xấu xí, trở mình biến thành nữ thần của trường học bây giờ, sau cùng, dùng thực lực giải thích câu châm ngôn nhảm nhí trên đường cái kia.

Tôi của hôm nay anh không đoái hoài, tôi của ngày mai anh không với tới nổi.

Dốc lòng cỡ nào.

Đây là tát vào mặt của một trong những đám người yêu thích trò này.

Video A Yên ở trại huấn luyện lúc trước đã nổi như cồn trên mạng, lượt xem cực cao.

Rất nhanh, có người mang hai đoạn clip liên hệ lại với nhau, chỉ ra em gái mập đã từng cảm xúc mạnh mẽ diễn thuyết kia, bây giờ đã là hoa khôi đẹp nhất trường.

Sau đó, A Yên một lần nữa trở nên nổi tiếng.

Chỉ trong vòng một tháng, có ba, bốn công ty truyền thông đến trường phỏng vấn cô.

Độ hot ở trên mạng cùng với sự nổi tiếng ở ngoài trường càng tăng cao, năm nay, A Yên trở thành nhân vật nổi tiếng có sự tồn tại ảnh hưởng lớn nhất toàn trường, các hoa khôi giáo thảo khác cộng lại cũng không bằng, từ ban lãnh đạo nhà trường, xuống tới công nhân quét dọn vệ sinh, không có ai mà không biết đến nhân vật số một mưa máu gió tanh này.

Người theo đuổi A Yên lại tăng nhiều thêm, trong đó không thiếu các giáo thảo của khoa, các thanh thiên phú nhị đại trẻ tuổi trong và ngoài trường.

Tô Lương đối với cái này phiền muộn không thôi.

Cho dù sau này hắn đích thân ở diễn đàn phát thiếp, ý nói hắn và A Yên đã ở cùng nhau lâu rồi, mấy cái gọi điện thoại tỏ tình, tặng quà với gửi thư tình, mẹ nó biến xa một chút.

Thiếp này vừa mới đăng đã bị người mắng hơn một ngàn lâu, thu được cả mớ rổ gạch và trứng thối, hơn nữa càng ngày càng nhiều.

Người mắng chửi thực ra đều là người của nhóm thiếu nữ bất lương, lấy trạch nam là chủ lực, động bất động tố chất tam liên, thăm hỏi ân cần Tô giáo thảo và mẹ của hắn.

Tô Lương tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

A Yên vẫn luôn không quan tâm hắn.

Tô Lương cách một ngày, sẽ trèo lên ban công của Hoắc gia, A Yên không bao giờ ngăn cản hắn, bởi vì do hắn giúp cô phát truyền đơn, cô nói lời giữ lời, mua túi hắn túi ngủ cho hắn.

Cái này cùng với yêu đương cũng không khác là bao, chí ít, là hắn mơ tưởng.

Ngoại trừ một điểm, A Yên đối với hắn mãi mãi đều là có cũng được mà không có cũng được, không có thái độ quan tâm hắn.

Ngày nào đó, Tô Lương khóa cửa phòng, mặc kệ cha dượng ở bên ngoài chửi mắng, ngắm mình trong gương...kiểu tóc Kill Smart (rất thịnh hành vào những năm ), quần áo lôi thôi chán chường, không đành lòng đối diện.

Người trong gương, chính là một thiếu niên bất lương chơi bời lêu lổng.

Hoặc là, dùng lời nói mà A Yên đã nói, rác rưởi của xã hội.

Tô Lương không muốn tiếp tục như vậy.

Sau đó, hắn từ bỏ cuộc sống thiếu niên bất lương thâm niên, tìm một công việc, bắt đầu làm việc kiếm tiền.

Mỗi đầu tháng, hắn đều đi một chuyến đến Phó gia, lãnh tiền sinh hoạt của hắn, Phó Phùng Kỳ cũng nói mấy câu tượng trưng với hắn, chỉ là lần này, Tô Lương nhìn người đàn ông mặc đồ âu phục giày da ngồi sau bàn làm việc, sang trọng nhưng lạnh lùng, đột nhiên nói: "Không cần cho tôi."

Phó Phùng Kỳ nhướng mày, nhìn hắn.

Biểu hiện của Tô Lương so với người kia còn lạnh lùng hơn: "Sau này tôi sẽ không lấy một đồng tiền nào của mấy người nữa. Phó Phùng Kỳ....anh, còn có em trai anh, tránh xa Hoắc Yên một chút."

Phó Phùng Kỳ tự nhiên bật cười, bình tĩnh hỏi: "Сậu và Hoắc Yên, xem là quan hệ gì?"

Nét cười nhạt nhẽo như vậy, thái độ không quan tâm như vậy, đủ trình độ kích động mạnh đến thiếu niên.

Tô Lương cười lạnh lùng, lên tiếng: "Phó Phùng Kỳ, anh một tên già ba mươi mấy tuổi, đàn bà bên cạnh anh chết hết rồi sao? Đến mức lừa gạt sinh viên đại học hai mươi tuổi lên giường? Có có buồn nôn hay không?"

Phó Phùng Kỳ nhìn hắn một hồi, rồi lại bật cười: "Tôi gần đây phát hiện, hai đứa em của mình, mặc kệ là ruột thịt, hay là con hoang bên ngoài..."

Hai tay Tô Lương đập mạnh lên cái bàn làm bằng gỗ Gụ quý giá, làm cho cái ly trên bàn rung chuyển: "Anh mắng ai là con hoang?"

Sắc mặt của Phó Phùng Kỳ không thay đổi, giọng nói không tình cảm: "Một người so với một người còn ngu hơn."

Phó Phùng Kỳ ngẩng đầu, đối diện với con mắt đang tuôi trào giận dữ của thiếu niên, nhìn chăm chú vào đôi mắt có vài phần giống mình, bình tĩnh nói: "Cậu có thể đi về được rồi."

Lưng Tô Lương cứng ngắc.

Đối diện với Phó Phùng Kỳ, thuộc tầng lớp tài giỏi của tập đoàn Phó thị, có lúc cũng có cảm giác khẩn trương, nhưng hắn chỉ là một thiếu niên mới hai mươi tuổi. Hắn đối với Phó Lộ Bạch có thể không kiêng dè gì, còn đối với người anh trai lãnh đạm khắc nghiệt này, lại không dám lỗ mãng.

Nhưng hắn không muốn bỏ đi như vậy.

Một lát sau, Tô Lương lên tiếng: "Hoắc Yên luôn nói, Hoắc Yên của lúc trước đã chết rồi." Hắn vân vê hai tay, vết nhăn trên trán in sâu, cắn răng, cất tiếng nói nhưng lại rất nhẹ nhàng: "Cô ấy có thể bắt đầu cuộc sống mới không dễ dàng rồi, đừng hủy hoại cô ấy." Câu nói sau cùng này, giọng nói gần như là cầu xin.

Phó Phùng Kỳ liếc hắn, lãnh nhạt nói: "Không tiễn."

Tô Lương đi ra.

Trong phòng khách, Phó Lộ Bạch và Chu Sở Sở không biết đã về đây từ lúc nào, đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

Tô Lương từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy bọn họ, mặt không cảm xúc.

Không khí như dừng chuyển động.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Hai tay Tô Lương đút trong túi, thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa chính.

Chu Sở Sở đứng dậy: "... Đợi một chút."

Tô Lương quay lại: "Сó chuyện gì?"

Chu Sở Sở im lặng một lát, chầm chậm nói: "Chuyện lần trước, chắc anh đã biết nội tình...anh, anh không có gì muốn nói với anh Lộ Bạch sao?"

Tô Lương nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Phó Lộ Bạch: "... Đánh nhầm người, nhưng tôi một chút cũng không xin lỗi, hai anh em các người cũng chẳng phải thứ tốt lành gì."

Phó Lộ Bạch lạnh nhạt nói: "Сậu cho mình là người tốt sao?"

Tô Lương nhíu mày, cười đến ngả ngớn: "Đúng, tôi không phải là người tốt, tôi thừa nhận---- không giống như cậu và Phó Phùng Kỳ, ngoài mặt thì giả vờ tốt bụng, mẹ nó bên trong thì thối nát mục rữa."

Phó Lộ Bạch đứng dậy: "Tô Lương, lần trước tay tôi bị thương, không tính với cậu, cậu nhiều lần khiêu khích, bây giờ ở nhà tôi, cậu không có tư cách phê phán!"

Tô Lương cười ra tiếng: "Sao hả? Muốn đánh nhau?"

Chu Sở Sở khẩn trương đứng dậy: "Đừng nói nữa, Tô Lương---"

Cô ta nhìn thiếu niên, đột nhiên ngẩn người, thiếu chút nữa quên mất tiếp theo cần nói gì.

Tô Lương thay đổi rồi.

Tóc cắt ngắn, tóc mái không còn che khuất mắt nữa, cả người xem ra rất thoải mái hơn nhiều rồi, ăn mặc cũng không còn giống như lúc trước... Lúc nào cũng lôi thôi lết thết, phóng túng không chịu bị trói buộc.

Hôm nay, hôm nay hắn mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt tươm tất, vạt áo bỏ trong quần, lộ ra đôi chân đặt biệt thon dài. Quần cũng không phải là loại hắn thích mặc eo thấp lỏng lẽo, mà là quần jean màu tối eo cao.

Tô Lương thiếu nhẫn nại hỏi: "Сòn có gì nói nữa không?"

Chu Sở Sở kinh ngạc, lấy lại tinh thần, có chút uất ức.

Tô Lương luôn là một người rất hung dữ, khi còn ở сao trung cả ngày đánh nhau rất hăng, cô ta đều biết...nhưng hắn chưa bao giờ hung dữ đối với cô.

Đây cũng là lần đầu tiên.

Tô Lương... Thật sự đã thay đổi rồi.

Chu Sở Sở nắm chặt bàn tay, cúi đầu: "Là Hoắc Yên chủ động đến tìm anh cả ---" (má nó cái con này!!!!)

Còn chưa nói hết, tiếng giày cao gót dẫm trên đá cẩm thạch vang lên giòn giã ở cửa vào.

Mấy người đều cùng ngẩn đầu, nhìn qua đó.

Người đến dung nhan xinh đẹp, môi đỏ rực rỡ, tóc mới uốn quăn xỏa xuống vai, động tác bước đi tùy hứng, lên lên xuống xuống, chìa khoác xe cầm trong tay, tâm tình trông rất tốt.

Bầu không khí lại ngưng trệ.

A Yên nhìn thấy nhiều người trong phòng, ngẩn người, ngược lại không quan tâm, nhìn chung quanh: "Họp hội nghị gia đình sao? Phó Phùng Kỳ hắn đâu rồi?"

Tô Lương đi đến bên cạnh cô, ngưởi thấy mùi nước hoa trên người cô, tức giận đầy bụng: "Em đến đây làm gì?"

A Yên nói: "Xuân phong ba lần, Phó Phùng Kỳ nợ tôi ---- ây da, Phó tiên sinh, anh cuối cùng cũng đến rồi, tôi còn cho là anh gọi tôi đến lại không dám lộ mặt, định trêu đùa tôi, vậy thì tôi sẽ không khách sáo với anh, anh không biết là tôi rất bận, mỗi ngày đều xét duyệt rất nhiều thư xin nhập hội. Anh lại không xin tôi thích anh, tôi không có thời gian cùng anh chơi trò yêu đương nhảm nhí."

Cửa phòng sách mở ra.

Phó Phùng Kỳ đứng ở cửa, y như cũ không có biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt không làm chủ được mà dịu dàng, khóe miệng cong mang theo tia buồn cười: "Tôi lừa cô cái gì?"

A Yên nhún vai: "Tôi làm sao mà biết? Không cho phép tôi làm tổn thương linh hồn yếu đuối của anh, anh tức giận làm mình làm mẫy." Cô hất tay Tô Lương ra, đi về phía người đứng trước cửa thư phòng, tích cực kéo cánh tay của Phó Phùng Kỳ: "Phó tiên sinh, đi khách sạn không? Tôi lái xe."

Phó Phùng Kỳ nói: "Không đi."

A Yên đúng là có chút ngạc nhiên, quét mắt nhìn mấy người đứng ngây ngốc kia: "Anh có sở thích đặc biệt như vậy?"

Phó Phùng Kỳ cau mày: "Bệnh thích sạch sẽ, không thích khách sạn."

A Yên bật cười: "Anh có nhiều tật xấu thật. Rất may con người tôi rất văn minh, không bao giờ xoi mói, đi thôi." Cô kéo hắn đi lên lầu, còn không ngừng lên tiếng hối thúc: "Nhanh chút đi, Phó tiên sinh... Thêm một lần nữa, tôi cuối cùng cũng có thể không cần dây dưa, không cần lo lắng sự sống chết của anh, tôi rất bận, thật đó, về nhà còn có một đống thư đăng kí phải xem nữa."

Phó Lộ Bạch không tin nổi nhìn bóng lưng của hai người.

Hắn kinh ngạc như vậy, không phải do A Yên ăn nói bậy bạ, mà là... Mà do người anh trai lí tính trầm ổn kia, đột nhiên nghe theo cô gái đó đi lên lầu, hoàn toàn không có ý phản kháng.

Vì sao chứ?

Cứ cho là anh hai đã từ bỏ Sở Sở, anh ấy cũng không nên là người như vậy.

Hay là anh ấy... Thật sự mê nữ sắc?

Phó Phùng Kỳ lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: "Xã đoàn của cô chỉ có một mình cô thôi sao? Vì sao không kêu người khác đến coi?"

A Yên trả lời: "Trong thư đăng kí có một yêu cầu, là phải viết văn và vẽ ra sở trường, khen ngợi ngoại hình của tôi, tôi muốn tự mình đọc."

Phó Phùng Kỳ cười nhẹ một tiếng: "Có bệnh."

Nói thì nói vậy thôi, nhưng giọng nói lại mang theo chút......thân mật.

Nhìn thấy ma rồi.

Đột nhiên, Phó Lộ Bạch nghe thấy âm thanh trầm thấp, kìm nén, hắn quay đầu lại.

Chu Sở Sở hơi nghiêng người, răng trắng cắn vào môi, chết cũng nhịn không khóc ra tiếng, tay không ngừng đưa lên mặt lau nước mắt đang loang trên mặt, nhưng mới lau xong, lại có giọt nước mắt long lanh khác rơi xuống, vẫn không thể lau khô được.

Thực ra, cô ta cũng không biết mình khóc là vì cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, vừa không vui vừa uất ức, còn có cảm giác đau đớn sắc bén, giống như trái tim bị vũ khí sắc nhọn xuyên thủng.

Vì sao lại như vậy?

Còn cho rằng, anh hai mãi mãi sẽ không tổn thương cô, sẽ không để người ta làm cô buồn.

Đến lúc này, anh ấy cũng giống đám nam sinh nông cạn, dễ dàng bị Hoắc Yên mê hoặc, biến thành con rối cho người ta giật dây.

Phó Lộ Bạch thấy vậy, trong lòng giận dữ, không chút nghĩ ngợi, gọi: "Anh hai!"

Người đang đi lên lầu dừng lại.

Phó Lộ Bạch đuổi theo đến bậc thang: "Anh cuối cùng là đang làm cái gì? Anh có biết cô gái bên cạnh anh là ai không? Anh làm sao mà ăn nói với ba đây hả, làm sao ăn nói với chú Hoắc đây hả? Cô ấy là Hoắc Yên đó!"

Phó Phùng Kỳ ở trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nhìn hắn: "Đây là chuyện của anh, không cần em phải hỏi đến."

Phó Lộ Bạch nhìn hắn, giống như nhìn một người xa lạ đáng ghét: "Anh làm sao mà lại thay đổi thành như vậy hả... Anh hai, tùy tiện một cô gái ngã vào lòng của mình, anh cũng nhận được sao? Vậy mà em còn cho rằng anh là người có chủ kiến."

Ánh mắt của Phó Phùng Kỳ lạnh lùng: "Em nói hết chưa?"

Phó Lộ Bạch cười lạnh nhạt: "Anh đứng ngồi ngay thẳng, tự nhiên sẽ không sợ người khác nói ra vào. Anh chột dạ cái gì?"

A Yên buông tay Phó Phùng Kỳ ra, mắt nhìn lên người Phó Lộ Bạch, mang theo không vui: "Không phải đã nói từ đầu là nuốt nước mắt bán thân sao? Làm sao mà đổi thành tôi ngã vào lòng, hắn miễn cưỡng chấp nhận rồi?" Liếc sang một bên, nhìn người đàn ông cao to đang đứng bên cạnh: "Phó tiên sinh, anh nói với bọn họ, tôi là làm sao ép anh đầu hàng, không phải vì danh tiếng của tôi, thì cũng vì chứng minh trong sạch của anh..."

Phó Phùng Kỳ nhìn cô: "Là hai bên tình nguyện."

A Yên cảm thấy kì lạ: "Ai cùng anh hai bên tình nguyện? Không đúng, lần này thực sự là hai bên tình nguyện, anh anh em em, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, nói có đạo lí thì, hai lần trước, tôi tuy rằng..."

Phó Phùng Kỳ nhìn thấy môi đỏ của cô mấp mấy, hơi thở như hoa lan, bên tai nghe thấy lời nói, nhưng càng ngày càng không chân thực, trong hoảng hốt nhớ tới ngày đó, hắn đứng bên ngoài phòng học, nhìn thấy cô gái đứng trên sân khấu trao giải thô sơ được dựng lên tạm thời phát biểu, bối cảnh cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt của mọi người lại tập trung trên người cô ấy, như sao lấp lánh.

Dù là ai cũng muốn hái trăng trên trời, là ai cũng muốn ôm lấy ánh trăng chói lóa đang tồn tại kia.

Sau đó, hắn lại nói: "Là hai bên tình nguyện."

Hắn không nhìn người ở dưới lầu, kéo A Yên đi lên lầu, đi mấy bước đến cửa phòng, mở cửa đi vào, đóng sầm cửa, sau đó phịch một tiếng, đem cô gái áp lên cửa, bá đạo hôn xuống.

Truyện Chữ Hay