Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

quyển 6 chương 74-2: siêu sao trở về (22)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Shuu

Beta: Cà ri

Dì Vương đem quần áo từ trong máy hong khô ra, mang tới phòng khách, một bên vừa gấp gọn gàng, một bên hỏi: "Lâm tiểu thư, cô thật sự không tính kết hôn sao?"

A Yên nằm trên ghế sa pha đọc kịch bản, mất tập trung nói: "Đúng vây."

Dì Vương nói: "Vậy cũng không sinh con sao?"

A Yên ừ một tiếng.

Dì Vương thở dài: "Lâm tiểu thư, phải là tôi nói cô... cô a, lại nói lúc chết, không tốt. Phụ nữ phải có chỗ đặt chân, bằng không chờ lúc cô già đi, ai sẽ chăm sóc cho cô đây?"

A Yên nói: "Tôi sẽ không già."

Dì Vương khoát tay áo: "Trên thế giới này cũng không có thuốc trường sinh bất lão."

A Yên thản nhiên nói: "Cho dù có già đi, tôi cũng không cần người khác chăm sóc tôi, tự sinh tự diệt có cái gì không tốt chứ."

Dì Vương bất đắc dĩ: "Lâm tiểu thư, tôi cũng không biết nên nói lý với cô thế nào... cho dù cô là đồng tính, thì cũng phải tìm một đồng tính nữ để dựa dẫm vài nhau, nói gì mà tự sinh tự diệt, thật khó nghe."

A Yên nhìn bà một cái, lười giải thích.

Xem xong hai trang kịch bản, điện thoại di động vang lên.

A Yên nhìn hiện thị trên điện thoại, nghe máy: "Là tôi."

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, nói: "Qua sinh nhật, tôi rồi."

A Yên nói: "Chúc mừng cậu."

Giọng nói của thiếu niên có chút lạnh. giống như đang hết sức áp chế tình cảm, một lát sau, lại nói: "Nhiều nhất năm năm. chị chờ tôi năm năm, chờ tôi đến năm tuổi, tôi sẽ đứng ở đỉnh cao giới giải trí, hướng về toàn bộ thế giới tuyên bố, tôi muốn cùng chị kết hôn."

A Yên lật một trang giấy, lạnh nhạt nói: "Chờ cậu đúng ở đỉnh cao giới giải trí, tôi cũng phi thăng rồi."

Thiếu niên tức điên: "Lời tôi nói với chị đều là nghiêm túc!"

A Yên nói: "Tôi cũng nghiêm túc."

"... "

Trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của nhau.

Trang Chính Thanh nghe, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, hắn thở dài, mềm giọng nói: "Chị, tôi sẽ thật cố gắng, một ngày nào đó, tôi cũng có thể giống như Trình Dĩ Hàn vậy... Tới lúc đó, chị ở cùng với tôi, có được không?"

A Yên bình tĩnh nói: "Cậu nên quết định mục tiêu nhỏ nào đó có thể thực hiện, còn lý tưởng này quá xa vời, không thích hợp với cậu."

Trang Chính Thanh chắc chắn nói: "Tôi có thể thành công."

A Yên nói: "Tôi muốn nói là cậu có thể thành công hay không." Dừng lại, bỏ kịch bản xuống: "Cậu vì chính mình cố gắng, tôi sẽ không vì cuộc đời của cậu chịu trách nhiệm."

Trang Chính Thanh in lặng một lát, nhẹ nhàng hỏi: "Mấy năm này tôi sẽ cố gắng, nếu vẫn luôn nhớ chị..." Giọng nói run lên một cái, không có sức lực: "....Có thể đếm tìm chị hay không?"

A Yên trả lời: "Có thể, tôi hi vọng độ hảo cảm cậu đối với tôi có thể luôn duy trì một trăm phần trăm."

Trang Chính Thanh hừ một tiếng: "Chị không phải chị sợ bị phát hiện sao?"

A Yên ngữ khí ung dung không vội: "Không sợ, nếu như thật sự hết cách rồi, tôi có thế nói thật ra cậu là em họ bà con xa, thất lạc nhiều năm cái loại kia."

"... "

Hai tuần sau.

Trình Dĩ Hàn mở cửa, liếc mắt nhìn thoáng qua người đứng bên ngoài, hai tay đút vào trong túi áo, cười giễu cợt: "Lần này không phải vừa thấy mặt đã muốn đánh tôi chứ?"

Thiếu niên ngước mắt, im lặng khác thường.

Trình Dĩ Hàn xoay người: "Vào đi, tùy tiện ngồi."

Trang Chính Thanh theo hắn đi vào, đối diện hắn ngồi xuống, vẫn im lặng.

Trình Dĩ Hàn hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Giọng Trang Chính Thanh rất thấp: "Tôi nhận một bộ phim điện ảnh, bọn họ nói thành viên chế tác lòng cốt không sai."

Trình Dĩ Hàn gật đầu: "Tôi có nghe nói, đúng thật là cơ hội rất tốt, hi vọng cậu có thể nắm chắc."

Trang Chính Thanh cụp mắt nhìn đầu ngón tay, không nói gì, qua rất lâu, ngẩng đầu lên, gọi hắn một tiếng: "Chú Trình."

Trình Dĩ Hàn nhìn kỹ hắn, vẻ mặt bất động: "Cậu nói."

Trang Chính Thanh dừng như hạ quết tâm rất lớn, chậm rãi mà không lưu loát nói: "Tôi muốn nhờ chú giúp tôi." Hắn cắn chặt răng, nhìn đối phương, trong cuộc đời khó có một lần buông bỏ tự tôn và kiêu ngạo: "Tôi xin chú giúp tôi, tôi phải diễn tốt... tôi không muốn lại làm minh tinh nhân khí, tôi muốn là diễn viên. Chỉ có như vậy..." Yết hầu của hắn giật giật, đôi mắt trong trẻo: "Tôi phải tranh thủ vì một người."

Trình Dĩ Hàn nhìn hắn một lát, mở miệng: "Mang theo kịch bản tới không?"

Trang Chính Thanh ngẩn ra: "Chú -- "

Trình Dĩ Hàn cười giễu cợt, người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, mang trà cụ đến, hắn bắt đầu châm trà: "Tôi không bao giờ từ chối dìu dắt hậu bối, điều kiện tiên quyết là bọn họ có lòng, có tinh thần và trách nhiệm này không. Bây giờ tôi thấy... mấy thứ này cậu đều có.

Trang Chính Thanh không nói.

"Nhưng tôi không nghĩ là cậu có thể thành công."

Trang Chính Thanh cau mày, bỗng dưng đứng lên.

Trình Dĩ Hàn quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu đừng kích động, tôi không phải là nói cậu không thể trở thành một người diễn viên tốt, tôi muốn nói... cái người mà cậu muốn tranh thủ kia, không như cậu mong muốn. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, cậu có thể xem như lời gió thổi bên tai." Hắn đem chén trà đưa cho thiếu niên lại hỏi: "Có mang kịch bản đến không?"

Trang Chính Thanh gật đầu.

Trình Dĩ Hàn nói: "Đưa tôi nhìn một chút."

Trang Chính Thanh đưa cho hắn, nhìn hắn cầm lấy, bỗng nhiên nói: "Dù sao người thắng vẫn là tôi."

Trình Dĩ Hàn trừng mắt nhìn lên, bật cười, lắc đầu: "Không phải cậu thắng tôi, mà là tôi thua bởi... " Nhớ tới A Yên, hắn cũng không biết nói cái gì cho phải, thở dài: "Thôi, không nói những thứ này."

Cô gái kia... sẽ không vì bất kỳ người nào dừng lại.

A Yên không giống hắn, bởi vì tự do, bởi vì rất nhiều hiện thực cân nhắc cùng suy tính, lựa chọn chủ nghĩa không kết hôn, lựa chọn độc thân.

Cô là người hoàn toàn vì chính mình.

Thế giới của cô, chỉ chứa được một người là cô.

Phàm trần tục thế lại nhiều hỗn loạn, cuối cùng cũng không có quan hệ gì với cô.

Năm năm.

A Yên thành công là nằm trong dự liệu của tất cả mọi người -- khách quen của quốc tế điện ảnh tiết, hai cái ảnh hậu vinh dự trên người, không thể nghi ngờ đời này cô là diễn viên đáng chú ý bên trong đồng lứa.

Cô và Trình Dĩ Hàn hai lần hợp tác, hai lần giao ra đáp án bài thi hoàn mỹ, trở thành một trong những đôi tình nhân màn ảnh được mọi người yêu thích nhất, lại bởi vì hai người diễn thực sự xuất sắc, thậm chí rất nhiều người xem nhập diễn quá sâu, luôn thích suy đoán ám muội giữa bọn họ.

Nhưng A Yên vẫn luôn độc thân.

Năm năm qua, thật sự làm người ta kinh ngạc nhất, không gì bằng người đã từng có tên gọi nát phiến vương ngày xưa tiểu thịt tươi Trang Chính Thanh, từ sau khi người đại diện cùng đoàn đội thay máu, sửa đi con đường khác hoàn toàn, không nhận đóng phim thương mại hái nhanh ra tiền, mà thấp điệu đóng phim, kỹ thuật diễn tăng lên rõ như ban ngày.

Năm năm sau, hắn giành được chiến thắng trong liên hoan phim hạng nặng trong nước, nhận được danh hiệu ảnh đế đầu tiên trong đời.

Lễ trao giải ngày ấy, A Yên cũng không ở hiện trường, mà là ở trong nhà Trình Dĩ nói chuyện công việc, TV trong phong khách đang mở, đúng là lúc Trang Chính Thanh phát biểu cảm tưởng giành giải thưởng.

Thiếu niên không còn bộ dáng thanh tú ngây ngô như lúc trước nữa, nhưng ngũ quan vẫn tinh xảo không thể soi mói như trước, khí chất cả người vững vàng, sáng sủa hơn rất nhiều, không còn chút hơi thở âm u.

"Năm năm trước, tôi phát một cái Weibo... tôi sẽ thật cố gắng."

"Câu nói này là nói cho chính tôi nghe, nói cho fans của tôi nghe, cũng là nói cho một người nghe."

"Tôi thích cô ấy rất lâu... Lâu lắm lâu lắm rồi."

"Ngày hôm nay, tôi rốt cục có thể đứng ở chỗ này..."

A Yên cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển một kênh khác.

Trình Dĩ Hàn nhìn cô một cái, theo tầm mắt của cô, nhìn về phía màn hình TV... Là một chương trình làm đẹp báo cáo về một loại mỹ phẩm dưỡng da, không quá sớm không muộn, vừa vặn bắt đầu phát tin.

Cô nắm chặt thời gian đổi kênh.

Trình Dĩ Hàn bật cười, tập mãi thành quen.

A Yên hỏi: "Không để ý chứ? Lễ trao giải sẽ có chiếu lại, anh lên mạng xem cũng có thể tìm thấy."

Trình Dĩ Hàn thản nhiên nói: "Tôi có nghe hay không cũng không có gì -- còn em?" Hắn nhíu mày, nhìn cô gái: "Không muốn biết cậu ấy nói gì sao?"

A Yên trả lời: "Không cần thiết, cùng nói chuyện công việc xong, tối nay tôi sẽ đi."

Trình Dĩ Hàn ninh mi: "Xuất ngoại?"

A Yên nói: "Anh có thể cho là như thế."

Trình Dĩ Hàn hỏi: "Đi rất lâu sao?"

A Yên nói: "So với rất lâu càng lâu."

Trình Dĩ Hàn cười, ấm giọng chế nhạo: "Lâm tiểu thư, mấy năm nay diễn mấy bộ phim văn nghệ, em nói chuyện cũng càng ngày càng văn nghệ rồi."

A Yên cũng nở nụ cười, không nói gì.

Trình Dĩ Hàn lại hỏi: "Tiểu Thanh biết không?"

A Yên bình thản nói: "Không biết... Dù sao tôi thông báo qua anh, chờ hắn leo lên đỉnh cao, tôi cũng phi thăng."

Trình Dĩ Hàn nghe không hiểu, đang muốn hỏi rõ ràng, chợt thấy A Yên quay đầu lại, không hề chớp mắt nhìn thẳng hắn. Hắn giật mình, bật thốt lên nói: "Xảy ra chuyện gì?"

A Yên nói: "Thời gian quảng cáo."

Trình Dĩ Hàn nhìn màn ảnh TV, lắc đầu một cái.

Ánh mắt A Yên rơi vào trên mặt hắn, nhìn một hồi, thở dài: "Thầy Trình, không ai nói với anh, tên của anh lấy không tốt lắm sao? Trình Dĩ Hàn, thành tiếc nuối."

Trình Dĩ Hàn vẻ mặt hờ hững, không để ý lắm: "Người một đời, đều sẽ có một chút tiếc nuối, ai cũng chạy không thoát." Hắn giơ lên mí mắt, giống như tùy ý hỏi: "Lâm tiểu thư... Có sao?"

A Yên suy nghĩ một chút, cúi đầu, nhìn lá trà trôi nổi trong chén, ngữ khí xa xăm: "Hình như là có... " Cô đón nhận ánh mắt thăm dò của hắn, cười khẽ, nhíu mày: "Nhưng không quan hệ tới tình yêu."

Cô thấy ánh mắt đối phương chợt lóe mất mát, cầm chén trà lên, hững hờ uống một ngụm.

Một đời dài dằng dặc, mấy vạn năm năm tháng, có tiếc nuối sao?

Dường như là có.

Đợi đến khi tất cả kết thúc, ân oán nợ cũ thanh toán toàn bộ, nàng muốn tới trước mộ phần mẫu thân nhìn xem... đã nhiều năm như vậy, có mấy lời, khi mẫu thân còn sống không thể ở mở miệng ra nói, bây giờ đối với một tấm bia đá lạnh như băng, thì có ý nghĩa gì?

Còn có sư phụ của nàng, Tây Thiên bụng phệ tai to mặt lớn Đại hòa thượng, trước khi nàng rời khỏi sư môn, nàng nói sẽ tìm được thanh tửu tốt nhất nhân gian, vụng trộm mang tới cho hắn vừa ngửi vừa nghe, cho đã nghiền, cũng không thể thực hiện... nàng không có khả năng trở lại sư môn, năm đó Thiên Hô tộc đại chiến với Tiên Minh giới, trước trận chiến, trước khi đại khai sát giới, nàng hướng về phía tây dập đầu ba cái, tự tay bóp vỡ nát tín vật sư môn, từ đây cùng Tây Thiên không còn nửa điểm liên can.

Tam giới không dung, Thần Phật cộng tru.

Đời này, liền như vậy.

Quảng cáo trong TV kết thúc, lại tiếp tục chương trình làm đẹp bảo dưỡng.

A Yên cong lên khóe môi, cười giễu cợt, nhìn màn hình TV, xem say sưa ngon lành.

Trang Chính Thanh trong lễ trao giải trước mặt công chúng thổ lộ.

Quần chúng ăn dưa bổ còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, hot search và đề tài tìm kiếm đứng đầu lại bị một quả bom nặng ký khác rớt xuống: Lâm Yên mất tích.

Ròng rã một tuần không thấy tăm hơi, chị Thanh người đại diện không thể không báo cảnh sát, có thể bận rộn trong vài ngày, nhưng vẫn không tìm thấy người, manh mối duy nhất có thể nói là vô lý mà buồn cười.

Trước khi Lâm Yên mất tích, làm hai chuyện cuối cùng.

Thứ nhất, cô viết một tờ di chúc, cha mẹ đã mất, tài sản một nửa để lại cho chị Thanh, một nửa để lại cho dì Vương, còn có một chút nhỏ để lại cho người luôn cẩn thận chỉnh sửa bình luận, Tiểu Triệu.

Thứ hai, cô chụp một bộ sưu tập bơi lội mới nhất, kí gửi cho hội trưởng Fan club Chu Tuấn Bác, mở ra trang thứ nhất, trên trang giấy trắng viết một hàng chữ nhỏ.

.... một món quà cuối cùng, gửi cho mọi người trong Fan club.

Chu Tuấn Bác khóc lóc nức nở rất nhiều, kiên cường leo lên Weibo, khích động phát ra một động thái.

"Cút mẹ mày đi Trang Chính Thanh, không có chuyện gì thổ mẹ mày lộ, bây giờ thì tốt lắm, chị Yên của bọn tao bị mày dọa trực tiếp biến mất! Mẹ nó mày bồi thường tổn thất của bọn tao thế nào?! Ông đây anti mày cả đời!!

Hai năm sau.

Nội thành nhà hát lớn nào đó.

Ngày hôm nay không có sắp xếp biểu diễn, bên trong rạp hát không có ai, chỉ có bảo vệ cửa còn phải đi làm. Bốn giờ chiều, hắn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, có thanh niên trực tiếp đi về hướng đại sảnh.

"Tiên sinh." Hắn gọi lại người kia: "Ngày hôm nay không có -- "

Thanh niên lấy kính râm xuống, khẽ mỉm cười: "Tôi biết, tôi tới xem một chút, đợi lát nữa sẽ đi."

Bảo vệ cửa sửng sốt: "Trang, Trang -- ""

Thanh niên giơ lên một ngón tay thon dài, đặt trên môi: "Xuỵt." Hắn vừa cười, vừa rất tự nhiên lấy bút máy từ trong túi ra, nói: "Tôi ký tên cho anh, không cần làm lộ ra."

Bảo vệ cửa vội vàng gật đầu: "Được được được."

Trang Chính Thanh ký tên xong, buông tay xuống.

Bảo vệ cửa cùng hắn bắt chuyện: "Tôi hôm nay thực sự là gặp may rồi, buổi chiều gặp cậu, buổi sáng... Hắc, cậu nhất định không đoán được, buổi sáng cũng có người đến đây, rõ ràng hôm nay không hề có biểu diễn."

Trang Chính Thanh lạnh nhạt nói: "Trình Dĩ Hàn."

Bảo vệ cửa ngây người: "Sao cậu biết? Sau khi hắn tránh bóng đều định cư ở nước ngoài, một thời gian dài không trở về, đột nhiên nhìn thấy hắn, tôi thật sự sợ hết hồn."

Trang Chính Thanh không có nhiều lời, đối với hắn gật đầu, hai tay bỏ vào trong túi quần, đi vào trong.

Xuyên qua đại sảnh trống trải, xuyên qua hành lang.

Toàn bộ nhà hát lớn, chỉ có tiếng bước chân vang vọng của hắn, âm thanh trống rỗng tịch liêu, giống như đi qua ký ức.

Theo cầu thang đi xuống.

Hàng thứ nhất, vị trí ngoài cùng bên trái.

Ngày hôm nay cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì, chính là ngày thử vai nữ chính 《 Thiền 》 rất nhiều năm trước.

Trang Chính Thanh ngồi xuống, bốn phía không có mở đèn, hắn ẩn thân với trong bóng tối, mặt không cảm xúc mà nhìn sân khấu ngay phía trước.

Nhắm mắt lại, năm ấy mới gặp gỡ, rõ ràng trước mắt.

Cô gái kia từ trên sân khấu chậm rãi đi xuống, đứng trước mặt hắn, cứ không nói đạo lý như thế mà xông vào cuộc đời hắn, mang đến niền vui và hạnh phúc mà hắn chưa từng trải qua trước đây, cũng mang đến chấp niệm vĩnh cữu mà hắn không bao giờ đi ra được.

"Tiên sinh, ngài ăn mặc đặt biệt như vậy, vừa nhìn thì biết rất thích hợp làm bối cảnh diễn, nào lại đây, sẽ không trì hoãn thời gian của ngài quá lâu."

Cô chính là nói như vậy, mặt mày tươi cười.

Đáng tiếc, trên sân khấu ngắn ngủi mấy phút, cuối cùng làm lỡ hắn một đời.

Nói như vậy, giống như cũng không đúng.

Nếu như không có người kia, cuộc đời của hắn cũng là ảm đạm, cuối cùng có một ngày, hắn sẽ không chịu được áp lực, tự kết thúc tính mạng của chính mình, mà có cô... Đổi lại được thành công trong sự nghiệp của hắn.

Hắn rốt cục thoát khỏi khống chế của fan và khó khăn từ người đại diện công ty, hắn tự do.

"Cậu vì chính mình cố gắng, tôi sẽ không vì cuộc đời của cậu chịu trách nhiệm."

"Con người lúc còn sống, cá cùng và gấu không thể có cả hai, sống quyết đoán, cậu sẽ vui vẻ rất nhiều."

Khi còn sống cô đều rất quyết đoán, ngay cả rời đi cũng là đột nhiên như vậy.

Trang Chính Thanh cúi đầu, cười khổ một tiếng, tiếng nói khàn khàn: "Chị." Hắn nhẹ nhàng gọi một lần, khi gọi ra hai chữ này (Tiếng trung: tỷ tỷ), trong lòng có một sự dịu dàng đã mất từ lâu: "Tôi sống rất tốt."

Trả lời lại hắn chỉ có im lặng mãi mãi.

Hắn than một tiếng, vành mắt ửng đỏ: "Tôi sống tốt như vậy, nhưng tôi... " Hắn cắn chặt răng, nói mỗi một chữ, đều cảm thấy đau đớn: "Nhưng tôi, vẫn nhớ chị."

Thật lâu trước đây, khi người kia mới vừa mất tích, hắn gần như nổi điên đi tìm Trình Dĩ Hàn, bởi vì lễ trao giải đêm đó, hắn ở cùng với A Yên.

Hắn ép hỏi Trình Dĩ Hàn, A Yên đến cùng đã nói cái gì.

Đối phương trả lời thế nào?

"Cô ấy nói mình phải đi, sẽ đi rất lâu... So với rất lâu càng lâu."

So với rất lâu càng lâu.

Đó chính là, mãi mãi.

Đến bây giờ, sống chết không gặp.

Ma giới.

Cấm điện Mạn Đà La Cung.

Nửa gương mặt A Yên đã khôi phục hào quang ngày xưa, chỉ còn dư lại mặt trái tới gần lỗ tai một bên chưa khôi phục, da thịt hở ra, lộ ra xương trắng âm u bên trong.

Nửa gương mặt xinh đẹp như hoa đào, nửa gương mặt mỹ nữ xương khô.

Nhưng nàng không để ý, soi gương thưởng thức nửa ngày, hài lòng than thở một tiếng.

Lão Cổ Đổng cũng nhìn chằm chằm xem nàng.

Nửa gương mặt kia... Quả thật mỹ đến Thiên Thượng Địa Hạ tuyệt vô cận hữu, thật sự gánh được danh hiệu yêu cơ khuynh quốc, chỉ không biết chờ cả gương mặt đều khôi phục, đến cuối cùng sẽ có loại phong thái nào. (trên trời dưới đất có một không hai)

Kí chủ từng nói, nàng năm đó được mệnh danh Thiên Thượng Địa Hạ, không có sinh vật giống đực nào không thể câu được, thì ra, thực sự không phải thuận miệng khoác lác.

A Yên thưởng thức đủ rồi, cầm gương Cổ Đổng lên, đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên dừng lại.

Giữa không trung, vang lên một đạo tiếng nói u oán: "Tỷ tỷ," Không nhận được đáp lại, giọng nói này thở dài: "Tỷ tỷ, muội biết tỷ nghe được... muội đã là thê tử của Thái tử Trường Lưu."

Lão Cổ Đổng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói là thiếp thất sao?"

A Yên không có trả lời.

Giọng nói kia tiếp tục nói: "Tỷ tỷ... Tỷ, tỷ cũng ở lại đi, được không? Hậu cung của Thái tử Trường Ly xưa nay vô chủ, bên trong Mạn Đà La Cung không có một người hậu phi, tỷ là nữ nhân duy nhất hắn dung nạp." Nàng dừng một lát, dè dặt cẩn thận nói: "Nếu như hai tỷ muội chúng ta cùng gả cho Thái tử Ma giới, cũng có người bầu bạn, thế gian muội cũng chỉ còn một người thân là tỷ, tỷ cũng chỉ có một người muội muội là muội."

Vẫn không có đáp lại.

Người kia bỗng nhiên cúi đầu bật khóc nức nở: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn mặc kệ muội sao? Tỷ ở lại đi, tỷ có thể đi chỗ nào đây? Tam giới không dung, Thần Phật cộng tru, chỉ có ở lại Mạn Đà La Cung, tỷ mới an toàn, chỉ có Trường Ly Thái tử có năng lực bảo vệ tỷ... Muội biết tỷ muốn trở lại Thiên Hồ tộc, giết... giết hắn, nhưng hắn sắp chết già, không cần tỷ động thủ hắn cũng không sống được mấy năm, nếu tỷ thật sự giết hắn, Thượng Thần của Chúng Thần Đỉnh sẽ bỏ qua cho tỷ sao? Hắn tốt xấu gì cũng là Đại trưởng lão Thiên Hồ tộc!"

"Tỷ tỷ... " Khóc một lúc, người kia thấp giọng cầu khẩn nói: "Tỷ gả cho Trường Ly Thái tử đi, đây là kết quả tốt nhất của tỷ... Hắn thân phận tôn quý, lại là Tam giới cao thủ số một số hai, Ma giới thậm chí bên trong Tam giới còn có vô số nữ nhân ái mộ hắn, hắn ai cũng không cần, Ma hậu nói... Nói nếu như là tỷ mà nói, nàng sẽ đồng ý."

A Yên nhíu mày, hiện lên mấy phần không kiên nhẫn, ngón tay hơi cử động, chợt nghe đạo tiếng nói kêu "A" một tiếng, sau đó liền yên tĩnh lại.

Lão Cổ Đổng sợ hãi nói: "Ngươi đem nàng làm gì rồi?"

A Yên nói: "Cách không điểm á huyệt, phiền chết rồi." Nàng lau vết son trên môi, hững hờ nói: "Từ nhỏ đã dông dài, gả cho người càng lải nhải."

Lão Cổ Đổng: "... "

A Yên đứng lên: "Được rồi, mở ra thế giới tiếp theo đi."

Truyện Chữ Hay