Ta Có Một Toà Đạo Quan

chương 110

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ tiệm ngẩng đầu, đôi mắt nàng ta trợn tròn, màu xanh lam trong con ngươi càng thêm sáng trong.

Từ khi đôi nam nữ này bước vào cửa hàng, nàng đã nhận ra hai người không phải là người bình thường. Không tính tới vẻ mặt và y phục, chỉ riêng việc một người mù lại có thể bước đi như bay không khác nào người bình thường cũng đã rất khác biệt rồi, có điều nàng ta không ngờ rằng đối phương lại có thể nhận ra được thân phận thật của mình.

“Đừng căng thẳng.” Phó Yểu cười nói: “Chỉ cần ngươi làm một cuộc giao dịch với chúng ta, ta có thể giúp ngươi hoàn thành mong muốn, khiến con người không bao giờ có thể phát hiện được thân phận của ngươi.”

Chủ tiệm không nói gì, sắc mặt lại càng thêm đề phòng.

“Đúng là một cô nương cảnh giác quá mức, chỉ là cũng nhờ vậy mà ngươi có thể sống bình yên tới tận bây giờ.” Phó Yểu ngồi xuống chiếc bàn trong phòng, ra hiệu cho nàng ta cũng ngồi xuống theo: “Chúng ta tâm sự một chút đi.”

Chủ tiệm nhìn Phó Yểu một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện với nàng.

“Ta biết ngươi đang cảnh giác điều gì, cứ yên tâm, ta không cần cái mạng của ngươi, chỉ muốn một thứ ngươi có thôi.” Phó Yểu nói thẳng: “Để trao đổi, ta sẽ thực hiện một nguyện vọng của ngươi.”

Chủ tiệm không hề để lộ một chút vui vẻ hay kinh ngạc nào, chỉ nói: “Sao ta biết được điều kiện của ngươi là thật hay giả?”

“Ta có thể thực hiện nguyện vọng cho ngươi trước, sau đó mới nhận thứ ta muốn.” Chỉ cần nàng ta chấp nhận cuộc giao dịch này, sau khi hoàn thành, Thiên Nhất Kiếm chắc chắn sẽ thuộc về nàng.

Advertisement

“Ngươi muốn gì?” Nàng ta hỏi.

“Ta muốn thanh kiếm đó, chính là thanh kiếm tới nay vẫn nằm yên dưới đáy biển.” Phó Yểu nói.

Nàng muốn tìm một món đồ dưới đáy biển thì phải dựa vào duyên phận. Dù sao Thiên Huyền Tử và Thẩm quỷ có muốn tìm cỡ nào cũng không thể xuống biển tìm được.

Chủ tiệm nghe nàng nhắc tới kiếm, mặt lập tức tỏ vẻ đã hiểu, nữ nhân đối diện nàng ta quả nhiên không phải người đơn giản.

Thanh kiếm kia nằm dưới đáy biển sâu, chỉ có một mình nàng ta là biết chuyện này. Chỉ cần nàng ta không nói ra, thì chắc chắn cả đời này không ai có thể biết được.

“Ta muốn suy nghĩ một lát.” Chủ tiệm đáp.

Nàng ta không tiếc thanh kiếm, chỉ là đột ngột có người tới nói với nàng ta rằng có thể thực hiện mong muốn, dù sao thì nàng cũng cần có chút thời gian suy nghĩ.

“Được.” Phó Yểu cũng không ngại chờ thêm chút thời gian đó.

Chủ tiệm hỏi tiếp: “Nếu như ta không muốn trao đổi thì sao?”

“Con người có một câu nói là “Tiên lễ hậu binh”. Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu ý nghĩa của nó thôi.” Phó Yểu đáp.

Nàng tất nhiên có thể trực tiếp đoạt lấy, nhưng nếu nàng cố chấp mang đi sẽ dính một vài nhân quả không cần thiết. Trước mắt nàng còn chưa muốn như vậy, cho nên cũng phải cố gắng bỏ chút sức để có được nó đã.

“Ta hiểu rồi.” Chủ tiệm đáp: “Ta sẽ nghĩ thật kỹ.”

“Vậy hy vọng ngươi sẽ đồng ý sớm.” Phó Yểu cười nói.

Sau chuyện này, Phó Yểu rời khỏi cửa hàng.

Ngày hôm sau, nàng với Chung Ly lại đến tiệm, chủ tiệm nói lại rằng nàng ta đã suy nghĩ xong cả rồi.

“Ta muốn gả cho một người.”

“Chính là nam nhân bị mù hôm qua?” Phó Yểu hỏi.

“Phải. Hắn là đại nhi tử của phú thương trong thành, họ Chu, mỗi tháng đều ra khỏi nhà một lần để trị mắt.” Cửa hàng của nàng ta mở ở đây một nửa lý do là vì hắn, chỉ vì nó nằm trên con đường mà hắn sẽ đi ngang qua.

“Ngươi chắc chắn mình đã nghĩ kỹ rồi à?” Phó Yểu nghe điều kiện của nàng ta, hỏi lại lần nữa.

Chủ tiệm gật đầu: “Phải. Còn nữa, tên ta là Tế Nữ. Ta không có họ, các ngươi có thể tùy ý lấy cho ta một cái, đừng là họ Cao là được.”

Phó Yểu nhìn Chung Ly, đáp: “Ta họ Phó, tên Yểu. Ngươi cứ lấy họ của ta đi, gọi là Phó Tế, nhũ danh Tế Nữ.” Nàng quan sát Tế Nữ một lát, nói tiếp: “Tục ngữ nói rằng ngẩng đầu gả nữ, ta là nương đi gả nữ nhi thì cũng không nên quá khó coi. Đi thôi, đi thay đổi chút.”

Tế Nữ hiểu ý, trong lòng nàng ta có hơi bổi rối, có lẽ là vì phải che giấu thân phận suốt nhiều năm cho nên nàng ta rất không thích bị người khác chú ý tới.

Cuối cùng nàng ta vẫn lấy tráp tiền của mình, cầm rồi đi ra ngoài.

Sau khi dán giấy tạm nghỉ bán, ba người bọn họ bước ra cửa, Tế Nữ phát hiện ca ba đã xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Người ở đây quá đông đúc, âm thanh cũng ồn ào, náo nhiệt hơn nhiều so với phủ thành Lâm Hải. Cửa hàng hai bên đường san sát nhau, người ra người vào tấp nập, ai nấy cũng đều giàu có cao quý.

Mặc dù bình thường nàng ta luôn nghiêm túc và lạnh lùng, lúc này cũng không nhịn được mà trợn tròn hai mắt.

“Đây là đâu?”

“Trường An.”

Bọn họ thật sự đã tới Trường An?

Ngay lúc Tế Nữ vẫn đang kinh ngạc, Phó Yểu đã dẫn nàng ta vào một cửa tiệm bán y phục.

Sau đó là một đợt thay đổi lớn.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, chỉ cần có tiền, chưởng quầy ở thành Trường An chỉ mất một buổi sáng đã biến Tế Nữ từ nha đầu xấu xí ở nông thôn thành một vị thiên kim cành vàng là ngọc.

Mái tóc của Tế Nữ được vấn lên trên, để lộ vầng trán trơn bóng, đôi mắt xanh thẳm kia tất nhiên cũng lộ ra trước mắt mọi người.

Nàng ta thấy không quen cho lắm, rất hay hơi khép mắt lại trong vô thức.

“Đừng lo gì cả.” Phó Yểu nói: “Các bá tánh thành Trường An có kiến thức rộng rãi, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bọn họ còn gặp qua rồi, sẽ không thấy quá tò mò với đôi mắt của ngươi đâu. Từ hôm nay trở đi, ngươi không phải là một nữ tử làng chài ở Đông Hải nữa, mà là nghĩa muội của Phó Yểu ta. Nếu đã nhận họ của ta thì hãy thẳng lưng lên, không có ai dám bắt nạt ngươi đâu.”

Tế Nữ hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cố ép bản thân không được tỏ ra sợ hãi.

Sau đó Phó Yểu dẫn Tế Nữ vào hoàng cung, nhờ Hoàng hậu dạy lễ nghi cho nàng ta: “Không cần yêu cầu quá cao, chỉ cần người khác không phát hiện ra là được.”

Dạo này trong cung sóng yên biển lặng, không ai ồn ào gây chuyện nên Hoàng hậu cũng rất rảnh rỗi, vui vẻ đồng ý giúp đỡ.

Nửa tháng sau, vào ngày chín tháng chín, Tế Nữ hoàn thành việc học, trở lại phủ thành Lâm Hải.

Chu gia.

Tết Trùng Dương gần ngay trước mắt, đa số người trẻ tuổi kéo nhau ra ngoài chơi đùa, có điều người của Chu gia ai nấy cũng đều ở lại trong nhà ăn tết.

“Hôm nay có tiệc cua.” Chu phu nhân nói với mấy đứa con mình: “Dù mọi người hay bảo cua phải ăn vào tiết trung thu, nhưng giờ mới là lúc cua mập nhất.”

“Hàng năm chúng ta đều ăn cua vào ngày này, câu này con cũng đã nghe ngài nói suốt mười mấy lần rồi.” Chu Nhị Lang mười bảy tuổi lên tiếng.

“Nhị ca, thật không dám giấu.” Chu Tam Lang nói theo: “Thật ra ta cũng…”

“Người thảm nhất là đại ca, phải nghe nhiều hơn chúng ta hai lần lận.” Chu Nhị Lang đáp.

Chu phu nhân tức giận nhướng mày: “Xem ra hai đứa cũng to gan quá nhỉ, ngứa da đúng không?”

“Nương, chúng con biết sai rồi!” Bọn họ lập tức nhận sai, ngoan ngoãn giúp đại ca ngồi bên cạnh lấy thịt cua.

Chu Thừa Tự ở cạnh cười nhạt: “Nương, hôm nay thời tiết mát mẻ, chúng ta lên núi chút đi.”

“Hôm nay gió lớn, trên núi đông người, không nên đi hôm nay. Đợi thêm hai ngày nữa rồi cả nhà chúng ta cùng đi.” Chu phu nhân quyết định.

“Được, áo choàng mới của con còn chưa may xong, tới lúc đó con muốn mặc đồ mới. Đại ca đợi thêm một chút nhé?” Tam Lang nói.

“Thật ra thời tiết hôm nay không tốt lắm, mây đen xuất hiện luôn rồi kìa, không chừng trời còn mưa nữa đấy.” Chu Nhị Lang nói thêm. Mọi người nhìn lên bầu trời trong xanh bên ngoài, nghe hắn nói mấy lời vớ vẩn nhưng cũng không ai lên tiếng ngăn cản.

“Vậy được, mấy ngày nữa rồi đi.” Chu Thừa Tự vẫn mỉm cười, trực tiếp bỏ qua ánh mặt trời ấm áp chiếu sau lưng mình.

Cả nhà ăn cua ngắm hoa cúc một lát, từ cửa vang lên tiếng quản gia thông báo: “Lão gia, phu nhân, ngoài kia có hai vị khách tới cầu kiến.”

“Khách?” Chu lão gia và Chu phu nhân nhìn nhau. Nếu là ngươi quen thì quản gia chắc chắn sẽ báo luôn tên họ, hiện giờ chỉ nói là “khách”, nghĩa là không phải người quen của bọn họ.

“Để ta đi gặp, chút nữa sẽ quay lại, mọi người cứ ăn trước đi.” Chu lão gia đứng dậy nói.

Ông ta đi vào chính viện, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi. Theo vẻ mặt và hành động của hai người thì có vẻ không giống như người thường, lòng Chu lão gia đã hiểu tại sao quản gia lại mời bọn họ vào nhà như vậy.

“Hai vị là…”

“Chu lão gia.” Chung Ly nói thẳng: “Chúng ta tới đây là vì bệnh của lệnh lang.”

Chu lão gia thấy hai người bọn họ vừa tới đã nói thẳng chuyện của trưởng tử trong nhà nên thấy hơi không vui, ông ta không thích người ngoài nhắc tới bệnh của nhi tử nhà mình.

Cũng vì chuyện này, bọn họ mới không chịu dẫn nhi tử nữ nhi ra ngoài, quyết định ăn tết trong phủ, mục đích chính là không muốn lão đại bị chỉ trỏ.

“Hai vị có cách hay gì?” Chu lão gia cố nén sự khó chịu trong lòng.

“Chúng ta có thể chữa khỏi mắt cho hắn.” Phó Yểu ở bên cạnh đáp.

Dáng vẻ bây giờ của Chu lão gia khác hẳn với vẻ thành thật khi ở cạnh người nhà, toàn thân ông tỏa ra sự sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người: “Thật sao?”

Tiếc rằng người ông ta đối diện lại là một người mù.

Người mù thì sao mà thấy được đôi mắt hình viên đạn của ông ta. Phó Yểu thổi khói nóng trên chén trà, nói: “Cho dù là giả thì các ngươi cũng không còn cách nào để chữa nữa, đúng không?”

Câu này đúng là sự thật.

Nhiều năm như vậy, nếu có thể trị hết thì đã hết lâu rồi.

Chu lão gia là một thương nhân, ông ta hiểu rõ quy tắc trên thương trường, cho dù là thứ gì cũng có cái giá của riêng nó, đôi nam nữ này chủ động tìm tới đây, tung ra miếng mồi khiến ông ta không thể từ chối như vậy chắc chắn là mong muốn thứ gì đó.

“Các ngươi muốn cái gì?” Ông ta không đồng ý ngay.

“Ta có một vị muội muội.” Phó Yểu nói: “Chúng ta phải đi xa một chuyến, không có thời gian chăm sóc muội ấy, vậy nên muốn tìm cho muội ấy một mối hôn sự tốt. Các ngươi rất may mắn đấy, chúng ta đã nhìn trúng Đại Lang nhà các ngươi. Hắn cưới muội muội của ta, ta giúp hắn khỏi bệnh.”

Chu lão gia không ngờ điều kiện của nàng lại là như vậy, ông ta không đồng ý ngay, chỉ nói: “Hôn nhân đại sự tuy nói là do phụ mẫu làm chủ, nhưng ta cũng phải bàn bạc với phu nhân trong nhà mới được.”

“Ta cho các ngươi ba ngày, các ngươi hãy nghĩ cho kỹ.” Phó Yểu nói: “Nếu quyết định thì cứ tới khách điếm ở thành tây tìm ta.”

Nói xong, Phó Yểu và Chung Ly đứng dậy ra về.

Tâm trạng của Chu lão gia bây giờ cực kỳ rối rắm, khi về hậu viện, thê nhi của ông ta vẫn đang ăn cua, không khí hòa thuận vui vẻ vô cùng.

Chu phu nhân thấy ông ta liền hỏi: “Ai tới thế?”

Chu lão gia cười khẽ nói sang chuyện khác: “Là một đôi phu thê trẻ tuổi không quen biết, nói rằng nghe danh của ta đã lâu, đặc biệt tới chào hỏi một tiếng. Ăn cua tiếp đi, ấy, sao mấy đứa lại chỉ để chân cua cho ta, phu nhân, ta cũng muốn ăn gạch cua.”

“Có ăn đã tốt lắm rồi, còn đòi chọn lựa.” Chu phu nhân ra vẻ ghét bỏ, cầm một cái mai chứa đầy gạch cua cho ông ta.

Sau bữa cơm, huynh đệ tỷ muội Chu gia dẫn đại ca của mình tới hậu hoa viên hái hoa cúc, phu thê Chu thị không đi cùng.

Chu phu nhân biết tính tình của phu quân, thấy nhi tử nữ nhi đều đã đi hết, bà ta mới hỏi: “Sắc mặt lúc nãy của ông không đúng lắm, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Chu lão gia cũng không hề giấu giếm: “Lúc nãy có hai người tới đây, bọn họ nói rằng có thể chữa mắt cho lão đại, điều kiện duy nhất là muốn Thừa Tự cưới muội muội của bọn họ.”

“Bọn họ thật sự có thể trị mắt cho lão đại à?” Chu phu nhân chỉ quan tâm tới việc này.

Chu lão gia lắc đầu: “Trông dáng vẻ của bọn họ thì hình như còn rất trẻ, ta cũng không tin lắm.”

“Nhưng nếu đã dám nói vậy thì nghĩa là bọn họ có đủ tự tin, đúng không?” Chu phu nhân nói: “Ta muốn gặp họ.”

Truyện Chữ Hay