Trans: Toffee
Phong Trì như cưỡi gió chạy về phủ tướng quân, cả người lâng lâng, Hoàng thượng của y không ngờ lại có suy nghĩ giống y, chỉ nguyện bên một người, thậm chí không màng nữ sắc.
Như vậy thì y không cần thiết phải che che giấu giấu nữa.
“Tướng quân hôm nay gặp chuyện gì vui vậy?” Quân sư đang ở chính viện giảng giải quy củ cho vài vị phó tướng.
Kinh thành không thể như ở Tây Nam, nhất cử nhất động đều bị để ý, đã thế mấy tên này hôm qua còn chạy đi uống rượu, còn say đến không biết trời trăng, phát rồ chửi tục ngay trên đường lớn.
Mấy người một đêm không ngủ, bị cưỡng chế rót canh giải rượu, bây giờ đang ủ rũ cụp đuôi nghe quân sư dạy bảo, vừa nghe Phong Trì trở lại lập tức lên tinh thần.
“Tướng quân hôm nay thượng triều mệt không?”
“Hoàng Thượng có nói bao giờ cho chúng ta trở về không?”
“Ngươi muốn trở về, tướng quân còn muốn hơn, tướng quân ngài giúp chúng ta xin một cái ân điển đi, chúng ta cũng đâu muốn…, chỉ là không quản được miệng mình.”
“Không sao.” Phong Trì nâng tay dẹp đám ồn ào mấy người bọn họ, “Các ngươi nếu muốn về, ta sẽ trình chiết tử lên Hoàng Thượng, sau này chuyện Tây Nam phiền chư vị.”
“Không phải, chúng ta không có ý vượt quyền ngài đâu……” Phó tướng sốt ruột giải thích.
Nhưng quân sư lại rất bình thản, gương mặt hiện nét sáng tỏ, “Tướng quân có tiến triển?”
“Một chút.” Phong Trì không kìm được vui sướng, lại có chút muốn khoe khoang, liền mang người vào thư phòng, kể lại hơn phân nửa cuọc nói chuyện giữa y và Tiêu Sùng Trinh.
Phó tướng mặt lộ vui mừng, nhấc tay chúc mừng Phong Trì.
“Nhưng Hoàng Thượng chưa nói hắn thích nam sắc,” quân sư ngồi bên dưới Phong Trì cười cười lắc đầu, “Vua của một nước há có thể không con nối dõi? Vậy ngôi vị hoàng đế nên như thế nào……”
Phong Trì bị quân sư rót một chậu nước lạnh, khó khăn mở miệng lần nữa, “Việc nối dõi ta đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn.”
“Có tử ắt có mẫu.”
Quân sư nhịp nhịp ngón tay trên bàn, không đành lòng phân tích rõ mọi chuyện, hắn đành nhắc nhở Phong Trì, “Tướng quân hãy chờ xem ngày mai trên triều đình nói như thế nào.”
“Nhưng nếu tướng quân thật sự muốn ở bên Hoàng Thượng, chuyện lập trữ còn cần cẩn thận suy xét thêm.”
lập thái tử
Tâm Phong Trì lên voi xuống chó, ngày thứ hai đầy bất an thượng triều.
Tiêu Sùng Trinh lại không băn khoăn nhiều như y, hắn không tính đến chuyện cưới phi, thậm chí còn muốn lặng lẽ thay đổi tư tưởng người Đại Ngu quốc, dù là chuyện một chồng một vợ hay là con trai nối dòng đều được sắp xếp vào trong kế hoạch của hắn.
Ngôn quan cầm thẻ bước ra khỏi hàng, vừa mở miệng đã bị Tiêu Sùng Trinh cắt ngang.
Trong cung điện yên tĩnh không tiếng động, tất cả quan viên đều nghe được tiếng thở dài của Hoàng thượng bọn họ, “Việc này hạ triều lại bàn, mấy vị ái khanh hãy lưu lại.”
Vì một lời của Tiêu Sùng Trinh, huyên náo bất đồng hôm nay cũng an phận, chuyện lông gà vỏ tỏi muốn báo lên cũng dẹp lại, mau chóng kết thúc buổi triều.
(Truyện chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Phong Trì biết đây là định nói chuyện tuyển tú, định theo chúng đại thần đi vào lại bị Ngụy An ngăn ở ngoài cửa.
“Hoàng Thượng nói, chuyện hôm nay tướng quân không tiện nghe cho lắm.”
Trong phòng, vài vị đại thần run run rẩy rẩy ngồi xuống, sợ Hoàng Thượng bất ngờ đánh úp cả đám.
Nhìn bộ dáng bọn họ thế này, trong lòng Tiêu Sùng Trinh cảm thấy hơi buồn cười, trên mặt vẫn đứng đắn như cũ, “Hôm nay trẫm tìm chúng ái khanh là vì chuyện tuyển tú.”
Tiêu Sùng Trinh ngừng một chút, câu lòng hiếu kỳ của mọi người lên cao rồi mới không nhanh không chậm tiếp tục.
“Trẫm không chọn phi thực ra là có nguyên nhân,” hắn thở dài một tiếng, “Trẫm không có hứng thú với nữ tử, lại há có thể gây vạ cho cô nương trong sạch nhà người ta, nhưng người trẫm ái mộ……”
Đại thần ngồi trên ghế ngồi vội vàng quỳ xuống, Trạng Nguyên lang mới đăng khoa vuốt mồ hôi trên trán, lắp bắp trả lời, “Thần trong nhà đã có thê nhi.”
Mấy vị thần tử quỳ gối bên cạnh gã cũng lo lắng bóp cổ tay, ai không lo chứ? Đại Ngu Quốc mười sáu mười bảy thành thân không thiếu, nếu không có chính thất, cũng phải có mấy thị thiếp, dù thế nào tiến cung là chuyện tuyệt đối không thể.
“Ái khanh yên tâm, trẫm biết đúng mực.” Tiêu Sùng Trinh trấn an.
Mọi người còn chưa kịp thả lỏng lại bị câu tiếp của Tiêu Sùng Trinh đá vào địa ngục, “Hôm nay trẫm gọi chư vị tới, là muốn các ngươi giúp trẫm nghĩ cách, sao trẫm không muốn ngọc ấm giường êm, chỉ là trẫm không mở nổi miệng với Phong tướng quân thôi.”
“Hoàng Thượng, vạn vạn không được!” Sầm đại nhân vốn chủ trương Phong Trì yêu ngôn hoặc chúng, giờ phút này nhịn không được mở miệng.
Nói Phong Trì yêu ngôn là một chuyện, để Phong Trì vào hậu cung lại là chuyện khác, dù cho Hoàng Thượng yêu thích nhưng Phong Trì vẫn là đại tướng Đại Ngu Quốc, vạn lần không thể đắc tội!
Tiêu Sùng Trinh nhìn bọn họ từng người từng người khuyên can, cuối cùng cũng không rảnh lo chuyện tuyển tú mà chỉ muốn ngăn lại ý niệm nguy hiểm này của hắn.
Nói cách khác, chuyện nạp phi này bọn họ cũng không khuyên, Hoàng Thượng muốn Phong tướng quân vào hậu cung vẫn nên từ từ tới, tốt nhất là thêm mười mấy năm nữa, chờ một đại tướng khác của Đại Ngu lớn đã rồi nói.
Đám người ăn dưa đi vào xem livestream nhìn tình cảnh quân thần hài hòa, đồng thời bỏ hạt dưa cắn dở, ngạc nhiên “Ơ ơ ơ?”.
Tiểu hoàng đế thích Phong tướng quân từ khi nào vậy?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Sùng Trinh: Ta đúng là thần kế hoạch.
Chúng đại thần: Không dám không dám.
Phong Trì:? Ta bỏ lỡ cái gì rồi.
Hết chương .