Đôi song sinh nhà Chúc Thanh Trạch dưới sự chờ đợi của mọi người ra đời.
Hắn là người đầu tiên có con trong đám Cố Thiên Thụ, thế nên luôn được mọi người chú ý đến.
Lúc đứa bé còn chưa được sinh ra, Cố Thiên Thụ đã phái người đi tặng khóa trường mệnh, tiện thể kèm theo một mớ quần áo con nít — Có khả năng đời này hắn không thể có con thế nên rất có hứng thú với hai đứa bé nhà Chúc Thanh Trạch.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không biết đến suy nghĩ của Cố Thiên Thụ, chỉ biết rằng từ khi con Chúc Thanh Trạch ra đời thì cả hai đều không vui.
Ngày thường chỉ cần Cố Thiên Thụ rảnh rỗi thì hai anh em sẽ quấn lấy Cố Thiên Thụ bảo Cố Thiên Thụ đến trung nguyên chơi. Nhưng từ khi Cố Thiên Thụ tỏ vẻ hứng thú với hai đứa con nhà Chúc Thanh Trạch thì bọn họ lại không đòi đi nữa. Chẳng những không muốn đi mà còn tìm cớ ‘gần đây trung nguyên không yên ổn’ ngăn cản Cố Thiên Thụ đến trung nguyên thăm Chúc Thanh Trạch.
Cố Thiên Thụ đều nhìn thấu, nhưng lại không cho là đúng, còn cho là hai anh em đang động kinh, qua một thời gian ngắn sẽ ổn thôi… nhưng lại không nhận thấy dị thường của hai anh em.
Cũng chính vì thế mà Cố Thiên Thụ phải trả một cái giá đắt.
Chẳng qua bây giờ Cố Thiên Thụ lại không biết, chỉ một lòng một dạ muốn đi xem hai đứa con nhà Chúc Thanh Trạch.
Ba tháng sau, Chúc Thanh Trạch mở tiệc đầy tháng cho đôi long phượng, đương nhiên cũng có đưa thiệp đến cho Cố Thiên Thụ. Trong thiệp mời còn lặp đi lặp lại nhấn mạnh Cố Thiên Thụ nhất định phải tới.
Xem thiệp mời nên Cố Thiên Thụ không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, vô cùng vui vẻ dọn đồ khởi hành.
Xe ngựa chạy thật nhanh, vì sắp được nhìn mắt hai đứa bé con nên Cố Thiên Thụ vô cùng sung sường nên không để ý đến tâm tình không vui của hai anh em. Cho đến khi sắp đến đích, Cố Thiên Thụ mới nhận ra điều khác thường.
“Các ngươi không vui à?” Người đầu tiên Cố Thiên Thụ hỏi chính là Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng bày trò nhiều lắm nên nếu muốn hỏi thì nên hỏi Sở Địa Tàng.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng lắc lắc đầu, ánh mắt u oán nhìn Cố Thiên Thụ một cái.
“…” Bị nhìn đến nổi lạnh cả xương sống, Cố Thiên Thụ tự an ủi mình nhất định là vì người nọ đi đường mệt mỏi nên mới nhìn giống oán phụ thôi.
Cũng vì sơ ý không biết vô tình hay cố ý này, mới dẫn đến tình huống khiến Cố Thiên Thụ bỏ lỡ mất cơ hội giải thích cuối cùng.
Chúc Thanh Trạch và vợ hắn đều có bộ gen tốt — ít nhất thì từ trên phương diện bên ngoài thì chính là như thế. Hai đứa bé đã được đầy tháng nên đã trút bỏ đi làn da nhăn nhúm khi mới sinh. Một nam một nữ, nằm trong tả lót, mút tay mình, vô cùng khả ái y như là kim đồng ngọc nữ trên tranh treo ngày tết.
Từ ánh mắt đầu tiên, Cố Thiên Thụ đã bị mê hoặc.
Nói thật, đời trước hắn không thích con nít, thậm chí khi bạn gái hỏi hắn có muốn sinh con không thì hắn bảo không muốn.
Đời trước, bạn gái Lưu Tiểu Miêu chỉ vào mũi hắn giận dữ hét: “Cố Thiên Thụ, anh đúng là đồ xấu xa, con nít đáng yêu đến vậy là ghét chúng là sao?!”
Tuy Cố Thiên Thụ không phản bác, nhưng là nghĩ rằng — con nít con nôi phiền phức muốn nói, riêng mình hắn thôi mà cũng thấy mệt muốn chết rồi, nào còn tâm tư đi nuôi thêm đứa nữa.
Đã từng nghĩ thế, nhưng hôm nay lại không như thế.
Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn hai đứa con Chúc Thanh Trạch. Nhìn đến nổi lưng Chúc Thanh Trạch đổ mồ hôi lạnh thì thấy Cố Thiên Thụ cẩn thận vươn một ngón tay ra, càng thêm thật cẩn thận chọt chọt mặt bánh bao.
Bánh bao bị chọt mở to đôi mắt đen bóng, cười hì hì.
“…” Thật mềm, Cố Thiên Thụ nghĩ, y như đậu hũ vậy, cảm giác như không cẩn thận một cái liền chọt thủng da…
Vợ Chúc Thanh Trạch – Tuyết Y thấy thế liền cười cười, mở miệng nói: “Muốn ôm không?”
“…” Cố Thiên Thụ trợn mặt, vừa định từ chối thì thấy Tuyết Y đã đưa bánh bao tới.
“…” Lúc này Cố Thiên Thụ như muốn ngừng thở. Hắn chậm rãi vươn tay, nhận lấy bánh bao mềm nhũn, nóng hổi, còn vương hương vị sữa ngọt. Tay chân cứng ngắt, nhìn không giống như là một kiếm khách tung hoành giang hồ.
“Hi hi…” Bánh bao không sợ người lạ, được Cố Thiên Thụ ôm thì liền cười híp mắt, tay thì nắm lấy một lọn tóc của Cố Thiên Thụ nhét vào miệng.
Cố Thiên Thụ thấy thế vội vàng gọi Tuyết Y ôm về.
“Thích thì cũng sinh một đứa đi.” Miệng Chúc Thanh Trạch vẫn ăn mắm ăn muối như xưa, làm như không nhìn thấy Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng ở đằng sau, vờ như vô ý nói: “… Sau này muốn ôm bao lâu cũng được.”
Cố Thiên Thụ không nói lời nào, không tỏ vẻ gì khiến không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.
Dường như bánh bao rất thích Cố Thiên Thụ, lại bắt đầu nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng xán lạn — đối lập với sắc mặt âm trầm của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng.
Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng và Chúc Thanh Trạch luôn không ưa nhau. Chúc Thanh Trạch ghét vì đôi anh em này bẻ cong bạn thân của mình, mà Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng lại ghét vì Chúc Thanh Trạch luôn thích xen vào chuyện của người khác.
Vì thế lúc nào ba người gặp nhau cũng đều âm thầm phân cao thấp. Nhưng xem ra, lần này… Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đã thất bại thảm hại.bg-ssp-{height:px}
Cố Thiên Thụ rất thích con nít, dù hắn không nói mình thích nhưng chỉ cần nhìn thôi thì cũng đủ hiểu.
Khi người bọn họ yêu nhìn đứa trẻ kia, ánh mắt như sáng lên — đó là hình ảnh mà bọn họ đã lâu chưa thấy.
Đáng tiếc chính là, đời này bọn họ không thể có con được.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không định sinh con và bọn họ cũng không cho phép Cố Thiên Thụ sinh con. Có lẽ điều này rất ích kỷ, nhưng đó là một phần thuộc về tình yêu của bọn họ.
Yêu nhau vốn là hòa hợp lẫn nhau, là quá trình thỏa hiệp với nhau.
Tiệc đầy tháng rất đông vui, nhất là người có bạn bè khắp cả thiên hạ như Chúc Thanh Trạch. Nhưng người có thể ôm được con hắn lại không có mấy, Cố Thiên Thụ lại không nằm trong số đó.
“Lân Đường.” Từ đầu đến cuối, Chúc Thanh Trạch đều không đồng ý quan hệ giữa Cố Thiên Thụ và đôi song sinh Sở gia. Tuy hắn không mở miệng nói phản đối nhưng cũng chưa bao giờ chúc phúc: “Thật sự ngươi không suy nghĩ lại à?”
Cố Thiên Thụ chưa bao giờ ép buộc Chúc Thanh Trạch phải chúc phúc mình. Hắn biết, ở trên cái thế giới này, vẫn có rất nhiều người không đồng ý cho nam nhân yêu nhau. Chúc Thanh Trạch không ủng hộ cũng không phản đối, lâu lâu lại ngáng chân anh em Sở gia — ví dụ như hiện tại, hắn đang khuyên mình nên sinh một đứa con.
Nhưng đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng, Cố Thiên Thụ hiểu rất rõ.
“Đừng nhắc đến nữa.” Cố Thiên Thụ cảm thấy, tuy mình không phải người tốt nhưng hắn rất cẩn thận trong chuyện tình cảm. Hắn và anh em Sở gia đã yêu nhau rất nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính cách người yêu của mình.
Nếu hắn muốn có con thì có lẽ bọn họ sẽ thỏa hiệp. Nhưng cái giá của sự thỏa hiệp rất đắt đỏ, cũng giống như một cái khe không thể lấp đầy — như một miếng thủy tinh, vỡ chính là vỡ, dùng có dán đến cỡ nào thì cũng không thể xóa đi hết vết rạn nứt.
Cố Thiên Thụ rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Hắn cảm thấy, người không nên quá tham lam, tham quá thì thâm, sẽ không có được thứ gì.
“Không có con nối dòng, phụ thân ngươi sẽ chấp nhận sao?” Bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Chúc Thanh Trạch lại phản đối Cố Thiên Thụ ở chung với nam nhân. Bạn thân của hắn là người rất ưu tú, vốn nên có một cuộc đời đầy màu sắc hơn.
“Tình cảm như nước uống, ấm lạnh tự biết.” Cố Thiên Thụ cảm thấy trên phương diện này, hắn không thể cùng chung suy nghĩ với Chúc Thanh Trạch được. Hắn nói: “Cảm ơn.”
“…” Chúc Thanh Trạch im lặng, biết Cố Thiên Thụ đã quyết tâm, vì thế đành phải ngậm ngùi. Hắn cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn mà thôi.
Theo Chúc Thanh Trạch thấy thì trong thiên hạ này, không có nhiều người có thể xứng đôi với Cố Thiên Thụ. Hiển nhiên, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cũng ở trong hàng ngũ này — hãy tha thứ cho hắn vì có một người bạn thần tượng đi.
Tiếc đầy tháng kết thúc, Cố Thiên Thụ chào tạm biệt Chúc Thanh Trạch, chuẩn bị trở về Tây Vực.
Dọc đường đi, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều trầm mặc dị thường. Đến khi sắp đến Kính thành, Sở Thiên Hoàng mới mở miệng nói: “Thiên Thụ, ngươi rất muốn có một đứa con, đúng không?”
“…” Cố Thiên Thụ kinh ngạc nhìn Sở Thiên Hoàng: “Sao lại nói thế?”
Sở Thiên Hoàng không đáp, hắn cũng không thể nói, khi Cố Thiên Thụ nhìn đứa trẻ kia thì ánh mắt giống như đang sáng lên.
“Nếu ngươi thật sự muốn…” Sở Địa Tàng tiếp lời, giọng hơi khàn khàn, nói vô cùng gian nan: “Chúng ta có thể tìm một nữ nhân…”
“Nói bậy bạ gì đấy.” Thật ra Cố Thiên Thụ đã sớm nhận ra sự bất an của hai người, nhưng hắn cảm thấy dù có nói thì hai người cũng không thể vơ đi sự lo lắng này, chi bằng: “Nếu hai ngươi có thể sinh con… thì ta sẽ suy nghĩ lại.”
“…” Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng nhìn nhau.
“Đừng nghĩ bậy nghĩ bạ.” Cố Thiên Thụ thở dài: “Nếu ta muốn có con thì dây dưa với hai người làm gì.”
Nói thật, với cái bệnh sạch sẽ của Cố Thiên Thụ thì không có khả năng hắn đi ngoại tình.
Ánh mắt Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều hiện ý cười — cũng chính vì thế mà Cố Thiên Thụ cho rằng chuyện này đã xong. Sự thật chứng minh, Cố Thiên Thụ quá ngây thơ rồi.
Đêm, sau khi bị Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đưa lên giường, xém chút nữa là Cố Thiên Thụ nổi điên rồi. Ngặt nổi cái tên không biết xấu hổ Sở Thiên Hoàng lại còn mặt dày mày dạn thì thầm vào tai hắn: “Ngươi cho chúng ta một đứa con nhé?”
Vừa nói, vừa dùng sức.
Về phần Sở Địa Tàng cũng không còn bộ dạng trầm ổn như ngày xưa, giọng vừa khàn vừa chậm rãi: “Tôn thượng… Bụng của ngươi phình lên này… chắc là mang thai rồi ha?”
“…” Cố Thiên Thụ cắn răng — Bụng hắn phình to là do hai tên không biết xấu hổ nào đó làm thì có.
“Cút.” Cố Thiên Thụ đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi.
“Không cút, không cút.” Hai người vô lại cười cợt: “Hai chúng ta — không đi đâu hết.”
Trừ khi, ở cạnh ngươi.