Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: An Minh Tuệ.
______________________
Tối ngày hai mươi sáu tháng chín, lễ trao giải của giải thưởng văn học Mao Thuẫn được cử hành tại trung tâm văn học hiện đại của Đế Đô.
Một ngày này, chính là một buổi tiệc lớn của giới văn học.
Giang Niệm mặc một chiếc váy lễ phục dài màu đen, Hoắc Lăng cũng mặc âu phục cùng màu.
Hắn một tay chống quải trượng, một tay nắm lấy tay của vợ mình, nói: “Em cảm thấy khẩn trương không?”
Giang Niệm tựa ở trên vai hắn: “Không thấy khẩn trương.”
“Thật sự?”
“Ừm, dù sao em vẫn còn trẻ như vậy nha, có thể vào được danh sách đề cử liền đã có thể chứng minh rằng em là một đại thiên tài rồi, được giải thưởng hay không đều tùy duyên đi.”
“......” Cô nói ra lời này thật đúng là để cho người ta không thể nào phản bác được.
Hắn bất đắc dĩ xoa xoa đầu Giang Niệm, cười cười: “Em đã viết xong «Đại Tống » rồi, về sau muốn làm cái gì nữa?”
Giang Niệm lắc đầu: “Tạm thời còn không có nghĩ tới nha, bây giờ cứ nghỉ ngơi một đoạn thời gian sau đó lại tính đi."
Hoắc Lăng ừ một tiếng, nói được.
Lúc Hoắc Lăng cùng Giang Niệm ra cửa, Trương nữ sĩ cùng cha Hoắc cũng đem bọn họ đưa tới cửa, hai người già đều cười đến thoải mái, còn nói thẳng ra là có thể đạt được giải thưởng thì tốt, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], không thể đạt được cũng không có gì cả, bảo Giang Niệm chớ khẩn trương, cũng chớ tạo áp lực cho bản thân.
Đương nhiên là Giang Niệm nghĩ vô cùng thoáng, dù sao cô đã là một thiên tài được mọi người công nhận rồi nha.
Trương nữ sĩ nhìn Hoắc Lăng cùng Giang Niệm lên xe rồi đi, nhịn không được đối với chồng mình nói: “Anh nói xem, chúng ta có cần nói chuyện trước với Hoắc Lăng hay không, để thằng bé cùng Giang Niệm ra nước ngoài tìm người mang thai hộ, hoặc là nhận nuôi mấy đứa bé? Về sau chúng ta đều sẽ già, lúc đó bên cạnh bọn nó cũng không có mấy đứa bé làm bạn, vậy không phải sẽ rất cô đơn sao? Huống chi về sau càng lớn tuổi hơn, cũng không thể để Hoắc Lăng cùng Niệm Niệm không ai quan tâm chăm sóc chứ?”
Cha Hoắc trầm tư nói: “Hẳn là Hoắc Lăng sẽ có kế hoạch đi?”
Trương nữ sĩ buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ là lo lắng, bây giờ Hoắc Lăng cũng đã ba mươi bốn tuổi rồi, là thời điểm nên suy nghĩ một chút, dù sao mấy hôm nữa chúng ta nói một chút, cụ thể làm gì hay quyết định ra sao vẫn là xem bọn nó đi.”
Trương nữ sĩ rất thích Giang Niệm, bà cảm thấy Giang Niệm thông minh nhưng cũng đơn thuần, cũng có được một tấm lòng tốt, mấy năm trôi qua, bà đã thật sự coi Giang Niệm thành con gái ruột của mình mà đau mà xót, cân nhắc đến tình trạng cơ thể của Giang Niệm cũng nghe lời đề nghị của bác sĩ, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], đương nhiên là không sinh con thì sẽ tốt hơn. Bà mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận, càng không có vì vậy mà làm khó Giang Niệm, lúc trước Hoắc Lăng lâm vào hôn mê, ngay cả bác sĩ đều nói tỉ lệ tỉnh lại là rất nhỏ, nhưng mà dưới loại tình huống như vậy, Giang Niệm còn có thể kiên trì gả cho Hoắc Lăng, tấm lòng này đã làm cho bà rất cảm động, nếu như đổi lại là bà, bà không biết mình sẽ làm ra quyết định gì nữa.
Cũng bởi vì vậy, bà muốn nghĩ xa hơn một chút, huống chi hai vợ chồng bà cũng đã già, thời gian có thể quan tâm hai đứa nó cũng sẽ ít đi, tự nhiên nghĩ muốn đem chuyện con cái của hai đứa sắp xếp cho ổn thỏa, như vậy bà mới có thể yên tâm.
Hoắc Lăng cùng đi với Giang Niệm đến lễ trao giải, hắn nhìn cô vợ xinh đẹp của mình, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh dịu dàng.
Mấy năm qua, thân thể của Giang Niệm cũng đã tốt lên rất nhiều, mặc dù cũng sẽ có một ít bệnh nhẹ mà cảm thấy đau nhức, nhưng cuối cùng đều không có vấn đề, bác sĩ Vương nói chỉ cần tỉ mỉ đi khám bệnh, thì cô còn là có thể ở cùng hắn một thời gian rất dài nữa, cho nên Hoắc Lăng đối với thân thể và sức khỏe của Giang Niệm cũng không dám qua loa.
Hắn đều không yêu cầu xa vời cái gì, chỉ hi vọng cùng Giang Niệm sống đến đầu bạc răng long, vậy khi hắn chết cũng sẽ không có gì hối tiếc.
Kỳ thật nếu mà cẩn thận tính toán ra, hắn cùng Giang Niệm đã nhận biết được mười hai năm, bốn năm quen biết nhau, mến nhau bốn năm, kết hôn bốn năm, bọn họ đã làm bạn với nhau trải qua vô số Xuân Hạ Thu Đông, cũng cùng nhau trải qua mưa gió, mà bọn họ còn có vô số tương lai, Hoắc Lăng muốn làm bạn với Giang Niệm, cùng cô chứng kiến tất cả những thời khắc quan trọng nhất trong đời.
Giống như bây giờ, hắn đưa mắt nhìn cô đi đến đài lĩnh thưởng.
Giang Niệm đã trở thành người trẻ tuổi nhất khi đạt được giải thưởng văn học Mao Thuẫn, giờ phút này cô chói lóa mắt, tài hoa của cô để cho vô số người sợ hãi thán phục, không người nào có thể cùng cô tranh tài!
Cô đứng ở trên đài lĩnh thưởng trên, bộ dáng thong dong tự tin có thể để cho hắn nhớ một đời.
Một ngày này, cha mẹ ông nội bà nội của Giang Niệm đã canh giữ ở trước ti vi đang xem phát sóng trực tiếp của lễ trao giải, tự nhiên cả nhà cũng là kích động đến nước mắt chảy dài, nhất là thời điểm Giang Niệm đi lên nhận giải thưởng, người Giang gia là cười đến không ngậm được miệng, dồn dập nhảy nháo hoan hô.
Mẹ Giang bôi nước mắt nói một chút: “Mau nhìn xem, đây là con gái của con!”
Bà nội Giang lộ ra răng giả rực rỡ ánh vàng của mình nói: “Là cháu gái của mẹ là cháu gái của mẹ!”
Cha Giang cùng ông nội Giang lại tương đối hàm súc, cả khuôn mặt đều bị kéo căng ra, còn nói mọi người bình tĩnh một chút, cái này thì tính là cái gì, tương lai Niệm Niệm của bọn họ còn sẽ càng tươi sáng hơn nữa! Nhưng cũng nhịn không được mà cười cười thành đồ đần.
Chỉ là thời điểm khi Giang Niệm nói ra cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng của mình, bọn họ đều hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Cảm ơn ban tổ chức cùng sáu mươi hai vị ban giám khảo đã lựa chọn «Đại Tống », đây chính là một lời khẳng định tốt nhất cho bản thân của tôi, cám ơn mọi người, sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Kỳ thật... Tôi biết hôm nay là buổi kỷ niệm của giới văn học, nhưng tôi rất mong muốn mượn cơ hội này để cảm ơn người nhà của tôi một chút, tôi phải cám ơn ông nội của tôi, từ nhỏ ông đã dẫn tôi đến bờ ruộng để chơi đùa, để cho tôi được trải qua một tuổi thơ không buồn không lo; tôi phải cám ơn bà nội của tôi, cảm ơn bà lúc nào cũng lo lắng thân thể của tôi, cũng làm rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi ăn; tôi phải cám ơn mẹ của tôi, bởi vì thân thể của tôi không tốt, khiến cho mẹ tôi làm ngày thức đêm lo lắng cho tôi, chăm sóc cho tôi, tôi muốn nói với mẹ một câu, mẹ đã cực khổ nhiều rồi, con đã lớn lên, mẹ có thể yên tâm rồi, con yêu mẹ; còn có cha của tôi, người có thể làm tất cả mọi thứ, cha tôi chính là một cây đại thụ lớn che trời của cả nhà chúng tôi, vì tôi mà ngăn trở vô số mưa gió, để cho tôi có thể hạnh phúc từ nhỏ đến lớn, cha à, cha vất vả nhiều rồi, con yêu cha; còn có em trai của tôi, cùng với tứ đại hộ pháp là Hoắc Bình, Tiểu Nghĩa cùng Lập Hải, bởi vì có các em bảo vệ cho chị, mà mỗi lần chị đi ra ngoài mới có thể yên tâm như vậy; cám ơn mẹ chồng cùng cha chồng của tôi, mỗi ngày đều phải lo lắng về thân thể của con liệu có khỏe mạnh hay không, thật sự cảm ơn mọi người... Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn chồng của tôi, khi lấy em anh sẽ có rất nhiều phiền phức, gả cho anh lại là chuyện hạnh phúc nhất đời em, bảo bối, cám ơn anh yêu em nhiều như vậy... Giải thưởng này của tôi, thuộc về tất cả những người tôi yêu cùng người yêu tôi.”
Ống kính quay xuống chỗ của Hoắc Lăng, khuôn mặt hắn chứa đựng đầy tình cảm, nhìn Giang Niệm ở phía xa xa kia, lộ ra nét kiên nghị mà chấp nhất.
Mẹ Giang cùng bà nội Giang vốn đã không kềm được, hiện tại nghe Giang Niệm nói xong, lập tức liền không thể kìm được, che mắt khóc lên. Ông nội Giang cùng cha Giang vốn là giữ được, bây giờ ngược lại thì hay rồi, nước mắt ào ào rơi xuống, lại lặng lẽ quay lưng đi, vụng trộm lau nước mắt nói:
“Khóc cái gì mà khóc, mau đừng khóc, đây là chuyện tốt, thời gian tốt đẹp như vậy khóc cái gì mà khóc!”
“Vậy nếu có bản lĩnh thì anh đừng có khóc!”
“... Anh không có khóc, đây là anh vui vẻ, Niệm Niệm của chúng ta thật có tương lai, đây là anh đang cười đấy!”
Nhưng mà tối hôm đó, theo lời của hàng xóm khi đi ngang qua Giang gia kể lại, cậu đã đi thật xa đều có thể nghe được mơ mơ hồ hồ có tiếng khóc, có nam có nữ, dài dằng dặc không dứt ở bên tai, một lúc lâu mà không có hết, dọa cho cậu chạy đều chạy không phanh được, từ đó về sau đều phải đi đường vòng.
Tuy Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa, Từ Lập Hải đều ở xa đế đô, nhưng các cậu cũng xem trực tiếp lễ trao giải này, phía trước đều rất tốt đi, chính là thời điểm nhắc đến bọn họ tại sao còn muốn thêm cái gì mà tứ đại hộ pháp chứ???
Trương nữ sĩ cũng xem trực tiếp, cảm giác cũng không thể nói lên lời, dụi dụi con mắt nói một tiếng ông trời đúng là không có mắt, một cô gái tốt như vậy tại sao từ nhỏ đã phải chịu nhiều tội như vậy chứ?
Đương nhiên, người dẫn chương trình cũng không quên mà đặt câu hỏi thay cho các bạn trên mạng: “Chúng tôi đều rất hiếu kì, và cũng có một vấn đề muốn hỏi bạn một chút, nghe nói bạn chính là tác giả Đại bảo bối nhà tôi và cũng chính là tác giả của tiểu thuyết « Học thần xông về phía trước » sao?”
viết quyển tiểu thuyết này cũng chỉ là bởi vì viết « Đại Tống » gặp khó khăn??? Đồng thời « Đại Tống » còn nhận được giải thưởng tại văn học Mao Thuẫn? Đây chính là giải thưởng vinh dự cao nhất ở Hoa Hạ, giá trị gấp mấy lần so với tất cả các giải thưởng văn học ở trên mạng!
Trong lúc nhất thời, bất kể là học bá hay là học tra đều run lẩy bẩy!
Ta không phải là học tra: “ Rốt cục hôm nay tôi cũng đã được nhìn thấy cái gì gọi là là học thần thực sự! Mọi người mau tránh, tất cả đều tranh thủ thời gian tránh hết ra, ai cũng đừng cản tôi, tôi muốn bắt đầu bái đại thần! Hi vọng học thần có thể phù hộ cho tôi thi đại học được cái thành tích tốt!”
Lão phu thiếu nữ tâm: “ Trước đó tôi cũng đã xem qua « Đại Tống », từ nội dung cũng có thể thấy được kiến thức của tác giả chuyên nghiệp lại mạnh một cách phi thường, có thể thấy được tác giả đã xem qua không ít sách về lịch sử, nhưng mà tôi lại là lần đầu tiên biết tác giả ở năm mười chín tuổi bắt đầu viết bộ này sách, mười chín tuổi tôi còn đang ở phòng ngủ chơi game, nhưng mà Giang Niệm thì đã lên kế hoạch viết sách, mà bất kể là bộ thứ nhất hay là Bộ thứ năm, tất cả đều đó có thể thấy được kiến thức chuyên nghiệp cùng trình độ của tác giả, nghe nói thân thể của cô ấy còn đặc biệt không tốt? Không nói những cái khác, tôi là thật sự bội phục Giang Niệm!”
Nửa viên Nịnh Mông: “Không biết mọi người còn có ai nhớ kỹ không? Giang Niệm đã từng là Trạng Nguyên của hai lần thi cấp ba với thi đại học, không nghĩ tới một lần nữa nghe được tin tức của cô ấy, thì cô ấy đã cầm được một giải thưởng lớn như vậy, thu hoạch được thành tựu cao hơn!”
Độc Giác thú: “Giang Niệm là đàn chị của tôi, tôi may mắn một lần được nghe chị ấy giảng giải ở trên lớp, lúc ấy đã cảm thấy được ích lợi không nhỏ, đặc biệt bội phục chị ấy không chỉ có tài hoa còn đặc biệt cố gắng. Đúng rồi, chồng của Giang Niệm là Hoắc Lăng tôi cũng đã được gặp, nghe nói anh ấy đã từng là quân nhân, bởi vì làm nhiệm vụ mà bị thương, còn kém chút nữa đã trở thành người thực vật, tôi còn nghe nói lúc ấy Giang Niệm còn kiên trì muốn gả, Hoắc Lăng là từ trong hôn lễ tỉnh lại...”
Gió: “... Cho nên đại bảo bối nhà tôi, cái vị đại bảo bối kia chính là Hoắc Lăng sao???”
...... Ách, cái này sao, giống như là đúng đi?!
Một ngày này, cuộc sống của Giang Niệm tất nhiên sẽ bị đào móc, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], trừ thân thế của cô, tự nhiên còn có tình yêu của cô với chồng mình là Hoắc Lăng cũng bị tìm thấy, bọn họ quen biết yêu nhau, thậm chí cả chuyện trong lúc Hoắc Lăng hôn mê hai tháng kia, còn có hôn lễ vừa buồn vừa vui kia, không tránh khỏi sẽ bị người ta nói lên, trong lúc nhất thời gây đến vô số người cảm khái ghen tị.
...bg-ssp-{height:px}
Giang Niệm cùng Hoắc Lăng nhận nuôi hai đứa trẻ cô nhi, anh trai đặt tên Hoắc Kim, em gái đặt tên là Hoắc Tâm.
Hoắc Lăng đối với hai đứa bé quản giáo cực kì nghiêm ngặt, từ bé hai đứa nhỏ liền biết gặp rắc rối phải đi tìm ma ma, ba ba chính là Diêm Vương!
Nhưng bất luận ba ba nghiêm túc đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần vừa gặp phải ma ma, ba ba liền có thể dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi, tính tình gì cũng bị mất hết.
Từ nhỏ các bé đã biết, ba ba yêu nhất chính là ma ma.
Khi còn bé, trong suy nghĩ của các bé ma ma là người dịu dàng lại xinh đẹp, quả thực chính là chúa cứu thế, ba ba liền đặc biệt hung dữ, thật sự giống Diêm Vương.
Về phần sau khi các bé lớn lên, ma ma càng ôn nhu, ba ba thì càng hung dữ.
Đương nhiên, bất kể là ma ma dịu dàng hay là ba ba hung hăng, bọn họ đều rất yêu rất yêu, bởi vì thời điểm năm bọn họ mười tám tuổi liền biết, bọn họ cũng không phải là con ruột của hai người, giữa bọn họ không hề có quan hệ máu mủ, bởi vì chuyện này, Hoắc Tâm đã khóc một thời gian thật dài, Hoắc Kim cũng thất lạc buồn bã rất lâu.
Nhưng mà ma ma đã nói với bọn họ, khi ma ma dẫn bọn họ trở về nhà, lúc đó ma ma đã chính là mẹ của bọn họ rồi, coi như không có quan hệ máu mủ thì có sao đâu?
Đúng vậy, coi như không có quan hệ máu mủ, Giang Niệm cùng Hoắc Lăng vẫn là người thân mà bọn họ nhận định, bất cứ ai cũng đều không thể thay đổi được.
Nghĩ như vậy, liền lại thoải mái vui vẻ hơn.
Hoắc Lăng đối với bọn nhỏ quá nghiêm khắc, Giang Niệm cũng nhịn không được nói hắn: “Tại sao anh lại có thể hung ác như thế chứ, trẻ con nha, có việc gì cũng phải từ từ nói cho bọn nhỏ hiểu, bọn nhỏ đều một mực coi chúng ta là cha mẹ ruột, đột nhiên anh lại nói là không phải, bọn nhỏ sẽ không tiếp thụ được.”
Hoắc Lăng cũng đã già đi, hắn vuốt ve mấy sợi tóc lộn xộn trên đỉnh đầu của vợ mình, cúi đầu hôn xuống: “Được rồi, anh sẽ kiên nhẫn một chút.”
Giang Niệm bật cười một tiếng: “Anh cứ đồng ý như thế, quay đầu lại liền quên luôn, mọi người đều nói cha ác mẹ hiền, quả nhiên không phải là giả nha!”
Hoắc Lăng cũng cười theo, hắn chỉ là hi vọng bọn nhỏ mau mau lớn lên mau mau hiểu chuyện, bằng không thì bọn họ làm gì có nhiều thời gian mà chậm rãi đi dạy bảo bọn nhỏ nữa?
Giang Niệm cùng Hoắc Lăng tay trong tay ở bờ sông nhỏ tản bộ, hoàng hôn rơi xuống, mơ màng lại ấm áp, cô lắc lắc tay của hai người: “Bảo bối, em còn muốn lại viết một quyển sách nữa.”
Hoắc Lăng nói: “Ừm, em muốn viết cái gì?”
Giang Niệm lôi kéo tay hắn hôn một cái: “Đương nhiên là viết về câu chuyện tình yêu to lớn của em cùng bảo bối rồi, đây chính là câu chuyện cảm động đến cả ông trời đó!”
“......”
...
Sau khi Giang Niệm chết, linh hồn cô trở về hệ thống Chủ Thần Tấn Giang.
Sau khi viết xong « Đại Tống », cô lại viết thêm một bộ tiểu thuyết lịch sử, lấy được thành tích cũng không tầm thường, càng được vinh dự nhận được giải thưởng văn học, nhà lịch sử học, sách của cô cũng đã bán ra hơn ngàn vạn sách, độc giả đông đảo.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected] Quyển sách cuối cùng của cô là miêu tả chuyện xưa của cô cùng Hoắc Lăng lấy tên là « Bảo bối » cũng thu hoạch được không ít nước mắt.
Mà sau khi cô chết, tài sản cả đời của cô đều quyên tặng ra ngoài, giúp đỡ học sinh nghèo khó đọc sách đến trường, xây dựng thêm nhiều trường học cùng thư viện.
Một đời này của Giang Niệm, đã đầy đủ cùng trọn vẹn.
Lưu Oánh Oánh thì lại khác, bởi vì hành động của cô ta mà bị trường xem xét kỷ luật, sau khi về trường bởi vì không chịu nổi bạn học xa cách cùng những ánh mắt khác thường, nghị luận, cô ta đã xin nghỉ học một đoạn thời gian rất dài, đợi sau khi những người biết chuyện của cô ta đã tốt nghiệp thì mới đi học lại, sau khi học lại xong ra trường mọi thứ đều ổn, cô ta tìm được một công việc dạy ngữ văn ở một trường học trên trấn, nhưng đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Bị Bân ngồi tù một năm rưỡi sau khi ra tù đã tìm được cô ta.
Đến tận bây giờ, Bị Bân vẫn dây dưa với Lưu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh vừa có bạn trai hắn ta liền sẽ xuất hiện, hắn ta sẽ quấy nhiễu khiến cho cô ta chia tay thì thôi, giống như oan hồn quấn chặt lấy cô ta không tha, khiến cho Lưu Oánh Oánh khổ không thể tả.
“Người hại cậu, tố cáo cậu đều là Giang Niệm, cậu nên đi tìm Giang Niệm mà báo thù, tại sao cứ tìm đến tôi như thế?”
“Là cô, nếu như không phải cô gọi tôi tới, nếu như không phải cô ám chỉ tôi đối với Giang Niệm làm loạn, tôi làm sao có thể biến thành cái dạng người như ngày hôm nay chứ?”
Hai người trong lòng đều có oán hận cứ như vậy mà tra tấn lẫn nhau.
Lưu Oánh Oánh cũng biết, bây giờ Giang Niệm được bảo vệ rất tốt, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], còn đạt được giải thưởng văn học lớn, cô là thiên tài mà tất cả mọi người đều tán thưởng, Bị Bân làm sao có thể có cơ hội tiếp cận Giang Niệm chứ? Huống chi một nhà bác cả của cô ta, cũng đã sớm dọn đến Đế Đô sinh hoạt, ngày bình thường mẹ của cô ta cũng liên lạc rất ít với nhà bác, nếu như không phải còn có ông ngoại bà ngoại ở đó, chỉ sợ ngay cả liên lạc cũng sẽ bị mất.
Tình cảm của hai nhà bọn họ đã ở trong chuyện kia mà có ngăn cách, một cái cố ý xa lánh, một cái lại muốn chữa trị nhưng lại không cố gắng, quan hệ của hai nhà cứ như vậy mà dần dần xa cách.
Cả một đời này của Lưu Oánh Oánh đều không có kết hôn, Bị Bân dây dưa với cô ta cả một đời, mỗi lần nhìn thấy cô ta có thời gian khá hơn thì hắn ta sẽ lại xuất hiện mà làm cho cô ta ngã vào đáy cốc một lần nữa, cha mẹ cô ta vì cô ta mà luôn lo lắng, đến thời điểm họ chết còn suy nghĩ muốn được một nhà bác cả thông cảm, hi vọng có thể quay về như lúc ban đầu, nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng không thể toại nguyện...
Thẳng đến lúc sắp chết, Lưu Oánh Oánh mới nếm thử được mùi vị của sự hối hận, cô ta hối hận rồi, cô thật sự đã sớm hối hận rồi!
Kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút, cô ta cùng với Giang Niệm vốn là không thù không oán, quan hệ của cô ta cùng với Giang gia cũng rất tốt, bác trai bác gái đối với cô ta cũng rất tốt, ông ngoại bà ngoại cũng sẽ vụng trộm mà cho cô ta tiền riêng, em họ đều tin tưởng cô ta... Cô ta là bị ma quỷ ám ảnh, mới lại bởi vì ghen tỵ và không cam lòng mà đi hãm hại Giang Niệm!
Nếu như lại cho cô ta một cơ hội nữa, cô ta nhất định sẽ không đi hại Giang Niệm cùng Hoắc Lăng, cô sẽ học tập thật tốt, cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ, cũng sẽ tự lo cho cuộc đời của chính mình.
Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng đã chậm rồi.
“Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, trở lại thế giới Chủ Thần, chúc mừng túc chủ hoàn thành giai đoạn một của nhiệm vụ khảo hạch, hệ thống sắp thăng cấp, mời túc chủ kiên nhẫn chờ.”
Theo giọng của vừa dứt, Giang Niệm chỉ cảm thấy chung quanh cô chỉ còn lại có chính cô, ngay cả hệ thống cùng cửa hàng hệ thống cũng đều không có ở đây.
Dù sao cũng phải chờ, nên Giang Niệm liền ngã đầu ngủ một giấc, một giấc này cũng không biết trôi qua bao lâu, cô bị âm thanh điện tử máy móc của đánh thức.
“Hệ thống Chủ Thần Tấn Giang thăng cấp thành công.”
“Chúc mừng túc chủ hoàn thành giai đoạn một của nhiệm vụ khảo hạch, thu hoạch được điểm tích lũy .”
Đầu óc của Giang Niệm đang mơ hồ cũng bị chấn động, cả người đều tỉnh táo lại không ít, mười ngàn điểm tích lũy? Cô lập tức tra xét, quả nhiên trông thấy bên trong giao diện của hệ thống có mười ngàn điểm tích lũy đang yên lặng nằm ở đấy, nhưng mà điểm tích lũy trước đó của cô cũng đã gần về không, bây giờ chỉ còn lại mười ngàn này.
Không chỉ có như thế, cô phát hiện điểm tích lũy để trùng sinh thế mà cũng từ một trăm triệu biến thành mười triệu!
Cửa hàng hệ thống giống như cũng đi theo mà thăng cấp lên, trước kia trong cửa hàng cũng chỉ là một chút ít đan dược và một chút đạo cụ bí tịch mà cô xem không hiểu, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], thế mà bây giờ lại xuất hiện một cái đạo cụ để Giang Niệm cảm thấy rất hứng thú gọi là “Chứa đựng”, thứ này thì có loại một loại có diện tích là mười mét khối, cùng với một loại là một trăm mét khối, cần điểm tích lũy phân biệt là một trăm cùng một ngàn; ngoài ra còn có một bộ tên là quyền pháp “Tinh quyền”, cần một trăm điểm tích lũy; còn có một thanh đao màu đen, một cái côn gỗ, đều cần một trăm điểm tích lũy.
Thời điểm mà Giang Niệm đang nhìn những thứ này, cô còn thuận tiện bỏ ra chín trăm điểm tích lũy rút ra ba quả tinh quả để ăn, sau khi ăn xong tinh quả, quả nhiên cô cũng có cảm giác linh hồn của mình ngưng kết lại không ít.
“, cái số điểm tích lũy để trùng sinh này còn có thể tiếp tục giảm xuống sao?”
“Có thể, đây là một phần khảo hạch về tâm lý, điểm tích lũy để trùng sinh sẽ theo hệ thống Chủ Thần Tấn Giang thăng cấp mà xảy biến hóa.”
... Giang Niệm có chút may mắn vì cô còn có một tinh thần khá tốt, bằng không thì nếu như trước kia cô bị một trăm triệu điểm tích lũy hù ngã thì bây giờ cô không phải là đã bị thua thiệt lớn sao?
“, xin hỏi một chút, cái thế giới tiếp theo là cái gì?”
_______________
Tác giả có lời muốn nói: chuyện xưa mới ta lại cân nhắc một chút, ta gần nhất lưng đau đến ngồi không yên, quá khó tiếp thu rồi _(:∠)_, ngủ ngon, a a kít.
Năm mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên năm mươi, tiểu hồng bao, a a kít ~~
Cảm tạ lão phu thiếu nữ tâm, nửa viên Nịnh Mông, Độc Giác thú, gió hữu nghị biểu diễn..