Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

chương 44: đại minh tinh tiểu tình nhân (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit:An Minh Tuệ.

______________________

... Đại tỷ? Đại tỷ cái gì?

Kỷ Á Linh vạn vạn không nghĩ đến chuyện có thể xảy ra như vậy, hạ gục được một đứa Trịnh Kỳ coi như xong, lại còn liên tiếp hạ được thêm mấy đứa nữa? Một người là Tất Lỗi một người là Trần Hâm, còn có một người nữa... Giống như là Trần Khánh? Một tiểu minh tinh trong tương lai nhờ vào một bộ phim thần tượng mà hot lên, cũng chính là diễn viên mà một thời gian ngắn nữa cô ta định đi ký hợp đồng.

Tất cả biểu hiện âm thầm đắc ý của cô ta đều cứng ở trên mặt, trừng to mắt, không dám tin nhìn Giang Niệm giống như nhìn quái vật.

Cái này... Vì sao tất cả mọi việc đều không giống như cô ta nghĩ?!

Triệu Hằng cũng là một bộ dáng có chút ngoài ý muốn, hắn nhíu mày cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Chị Kỷ, chúng ta ở trong cái vòng này nhiều năm như vậy, cũng phải biết những tin đồn chưa chắc đã là thật, tin đồn bậy thì chỗ nào cũng có, nhưng nếu không hiểu rõ được mọi việc, tùy tiện tin vào những tin đồn đó, còn lấy nó để chửi bới người khác, đây giống như không phải chuyện mà một người thông minh biết suy nghĩ nên làm?”

Cũng bởi vì năng lực làm việc của Kỷ Á Linh không đủ, lại không đủ thông minh mới bị tổng giám đốc Ngô bỏ qua, giờ phút này lại bị Triệu Hằng nói ra, trong nội tâm cô ta vừa xấu hổ vừa tức buồn bực, cãi: “Mặc dù có nhiều người, nhưng cũng không thể chứng minh Giang Niệm cùng Trịnh Kỳ không có gì, không chừng những người kia là để che dấu? A Hằng, em đừng bị Giang Niệm lừa gạt!”

Triệu Hằng nói: “Em cùng với Giang Niệm nhiều năm như vậy, em so với ai khác đều biết cô ấy không phải là loại người mà chị đang nói kia, bất luận như thế nào em đều tin tưởng cô ấy, huống chi coi như bị lừa, em cũng vui vẻ chịu đựng. Còn có, dù sao việc này cũng là chuyện riêng của em và Giang Niệm, cũng không cần chị Kỷ phí sức quan tâm.”

Kỷ Á Linh một hơi nghẹn, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Triệu Hằng, cô ta đều không rõ đến tột cùng là vì cái gì, người đàn ông này cả hai đời đều đối với Giang Niệm khăng khăng một mực, đây là đàn ông sao?

“A Hằng, em suy nghĩ thật kỹ đi, căn bản Giang Niệm không có tài hoa gì, liền tùy tiện quay một bộ phim internet nát mà thôi, nghe nói ngay cả một người tài trợ tử tế còn không tìm được, nhưng lại được Trịnh Kỳ giúp đỡ liệu bên trong sẽ không có nguyên nhân sao? Khẳng định là Giang Niệm đã làm chuyện gì mà người khác không biết!”

Sắc mặt Triệu Hằng nghiêm một chút, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu thư Kỷ Á Linh, đừng nghe vài câu tin đồn liền coi bản thân mình thấy được sự thật, dăm ba câu liền có thể chửi bới một người cố gắng, nói cẩn thận!”

Triệu Hằng không nổi giận, nhưng toàn thân hắn tỏa ra khí lạnh, môi mỏng khẽ mím mày nhíu lại cả người liền toát ra khí thế không giận tự uy, sự lạnh lùng trong mắt kia giống như băng lạnh, đâm vào trong lòng Kỷ Á Linh khiến cô ta chấn động, cả người đều bị dọa sợ.

Cô ta lúng ta lúng túng nửa ngày, vậy mà ở dưới ánh mắt của Triệu Hằng làm cho hoảng loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.

Đúng lúc này, Giang Niệm đã đi đến, nhìn thấy bọn họ có chút vui vẻ lại có chút ngạc nhiên nói: “Triệu Hằng, chị Kỷ, mọi người trở về lúc nào, đã không nói một tiếng với em thì thôi, nhưng sao lại ở chỗ này đứng vậy?”

Kỷ Á Linh bỗng nhiên quay đầu, mới nhìn thấy rõ chẳng biết từ lúc nào mà Giang Niệm đã chạy đến phía sau cô ta, mà bên người Giang Niệm còn đi theo bốn người Trịnh Kỳ, Tất Lỗi, Trần Hâm Trần Khánh, ánh mắt nhìn cô ta rất là không thích. Kỷ Á Linh nhớ tới việc lúc trước ở khách sạn ngoài ý muốn gặp phải bọn họ, cả chuyện bị chế nhạo một trận, giờ phút này cũng lo lắng chuyện đó sẽ bị nói ra, cô ta có chút lo lắng, sửa sang lại biểu cảm, nhìn về phía Triệu Hằng biểu hiện muốn nói lại thôi cười cười nói: “Không có gì, vậy A Hằng, chị đi trước đây.”

Bộ dạng như vậy, nếu biến thành người khác sẽ suy nghĩ là bọn họ có chuyện gì.

Giang Niệm nhịn không được nhìn Triệu Hằng lại dò xét Kỷ Á Linh, sắc mặt của Triệu Hằng so với trước đó còn lạnh lùng hơn, nói: “Chị Kỷ, quan hệ trong công việc của chúng ta đã kết thúc, em cũng không thích có người một mực ở bên tai em nói chuyện vớ vẩn, về sau hẳn là sẽ không có liên lạc lại nhiều, chị đừng lại đến nữa.”

Kỷ Á Linh khiếp sợ nhìn về phía Triệu Hằng, giống như không nghĩ tới hắn thế mà ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra câu tuyệt tình đến vậy! Thế mà không hề nể mặt cô ta một chút nào?

Trịnh Kỳ cười phốc một tiếng, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, nói: “Tớ còn tưởng rằng là ai đây, đây không phải là cái người miệng rộng lần trước lúc ăn cơm gặp được sao?”

Tất Lỗi cười âm thanh lành lạnh, nói: “Hừm, chính là cái người nói bóng nói gió Đại tỷ của chúng ta là vướng víu, là chướng ngại vật nha.”

Trần Hâm trừng đôi mắt sau kính, hiếu kì nói: “Chính là cái người không có năng lực tạo quan hệ giữa diễn viên cùng đoàn làm phim, sau đó quăng nồi cho Đại tỷ của chúng ta sao?”

Trần Khánh: “... Hả?” cậu cái gì cũng không biết, chỉ có thể nói một từ cho đầy đủ.

Triệu Hằng lại là một bộ dáng cực kỳ ngoài ý muốn, nhìn một chút Giang Niệm một mặt vô tội, lại nhìn kỹ Kỷ Á Linh. Hắn nhớ đến lần trước Kỷ Á Linh liền ghé vào lỗ tai hắn châm ngòi ly gián nói nhìn thấy Giang Niệm cùng một đám phú nhị đại tiếp xúc rất thân mật, vân vân, hóa ra không chỉ có như vậy, thậm chí cô ta còn tìm đến chỗ Giang Niệm nói này nói kia, ngược lại còn quay đầu nói Giang Niệm cùng người khác không rõ ràng.

Triệu Hằng: “Kỷ Á Linh, bọn họ nói là sự thật?”

Kỷ Á Linh bị nhìn như vậy, trong lòng hơi loạn, bất đắc dĩ nói: “Chị đều nói lần trước đều là hiểu lầm, làm sao mọi người lại không tin chứ? A Hằng, em đừng hiểu lầm, chúng ta đã làm việc với nhau lâu như vậy, em biết chị không phải loại người như vậy.”

Triệu Hằng lạnh lùng, một chút cũng không nể mặt mũi: “Chị chính là như vậy, mới vừa rồi chị còn nói rất nhiều.”

Kỷ Á Linh: “......”

Trịnh Kỳ cười một tiếng, Tất Lỗi cũng không nhịn được cười ra tiếng nói: “Trước đó tớ còn cảm thấy kỳ quái, cứ coi là người đại diện vì suy nghĩ cho sự nghiệp của nghệ sỹ, cuối cùng bây giờ mới biết rõ ràng mọi chuyện, cô ta làm như vậy hóa ra là coi trọng người đàn ông của Đại tỷ chúng ta, muốn ép Đại tỷ của chúng ta chủ động rời đi thuận tiện chính mình được lên cấp!”

Bọn họ cũng không mù, biểu hiện của Kỷ Á Linh rõ ràng như thế, ai mà không nhìn ra là cô ta đối với Triệu Hằng có ý tứ? Không nói đến việc thật lòng hay không thật lòng, nhưng chạy tới đây muốn nhét mình vào trong ngực Triệu Hằng thì ai cũng cảm thấy được. Phụ nữ như vậy bọn họ đã thấy nhiều.

Trịnh Kỳ chậc chậc hai tiếng: “Không biết mùi vị, cũng không nhìn một chút mình có bao nhiêu cân lượng, tính là thứ gì, người đàn ông của Đại tỷ mà cũng dám cướp.”

Trần Hâm: “Không biết tự lượng sức mình, da mặt quả nhiên là dày, biết rõ người đàn ông của Đại tỷ có Đại tỷ rồi còn chạy đến thò một chân vào, đã làm tiểu Tam còn làm đến ngang ngược như vậy, chỉ sợ ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không có.”

Khoảng thời gian này Trần Khánh cùng mấy cái thiếu gia này chơi với nhau cũng khá thân, phát hiện bọn họ cũng không làm nhiều việc ác như trong truyền thuyết, đầu tiên là xa cách đến bây giờ trở thành kề vai sát cánh, chơi với nhau đều rất tốt. Huống chi cậu vẫn là bạn học của Giang Niệm, tự nhiên không nhìn nổi việc có phụ nữ xấu quanh quẩn bên bạn trai của người khác: “Người đàn ông của Đại tỷ quả nhiên là không tầm thường, có sức hút thật lớn nha.”

Triệu Hằng: “......???” Lời nói là không sai, nhưng tại sao hắn càng nghe càng thấy có điểm lạ?

Kỷ Á Linh: “......”

Giang Niệm ho hai tiếng, ở trong lòng vỗ tay cho đàn em kim chủ của mình.

Kỷ Á Linh bị nói đến mặt đỏ tới mang tai, chắc chắn là Giang Niệm đã dùng thủ đoạn nào đó, bằng không thì những đứa thiếu gia cậu ấm ngang ngược như vậy làm sao tất cả đều bảo vệ cho cô?

“Chị đã nói là hiểu lầm, các người không tin cũng được, vậy... Chị còn có việc phải đi trước.”

Tất Lỗi lớn tiếng nói: “Đi cái gì mà đi, nếu có hiểu lầm gì đó thì chúng em nói rõ ràng là được, chị chạy nhanh như vậy làm gì?”

“......”

Kỷ Á Linh đi vội vàng, giống như đằng sau có quái vật gì đó đang đuổi theo.

Mục đích lần này cô ta đến tìm Triệu Hằng tự nhiên không có đạt được, ngược lại biến khéo thành vụng, để Triệu Hằng chán ghét cô ta, không còn tin tưởng không nói, chỉ sợ rằng ngay cả tình cảm đồng nghiệp cũng mất. Nhưng mà không có việc gì, cô ta là người may mắn mà trời cao chiếu cố, không có Triệu Hằng, cô ta có thể đi ký hợp đồng với hai người trong tương lai sẽ nổi tiếng, đến lúc đó cô ta có thể kiếm tiền như thường, còn có thể trở thành kim bài người đại diện!

Về phần Giang Niệm, hiện tại cô có mấy người Trịnh Kỳ, Tất Lỗi, Trần Hâm che chở, chỉ cần đến lúc đám thiếu gia đó cảm thấy chán không còn hứng thú, chỉ sợ còn thảm hại hơn! Đối phó với Giang Niệm cũng không cần phải làm bây giờ. Huống chi Giang Niệm đang quay bộ phim internet kia, đầu tư cũng ít chỉ có mấy trăm vạn, giai đoạn đầu còn cố gắng không biết về sau sẽ như thế nào, đến lúc đó nói thua thiệt liền thua lỗ, cô ta cũng không tin bọn họ sẽ còn giống như bây giờ che chở cho Giang Niệm!

Ngay cả anh em ruột tiền bạc còn tính toán sòng phẳng, chỉ có kiếm lời mới là bạn bè, một khi đến lúc thua lỗ, không chừng đến lúc đó sẽ làm ầm lên! Cho nên cô ta không vội, cô ta đợi đến lúc nhìn Giang Niệm ngã xuống.

Mà thời điểm khi Kỷ Á Linh chưa từng chú ý đến, tin tức về năng lực làm việc không hiệu quả của cô ta đã sớm truyền ra ngoài, ví dụ như nói trong lúc cô ta mang Triệu Hằng đã mấy lần bỏ lỡ kịch bản tốt, lần này tại Triệu Hằng đạt được vai diễn trong « điệp viên » là Mạnh Thiên Văn căn bản cô ta cũng không có công lao gì, mời một bữa cơm đơn giản cũng không làm nổi, còn nói công ty chỉ cần chờ tin tức tốt, để đạo diễn Lý Đường đi quan hệ, Vân Vân, còn nói cũng là bởi vì năng lực làm việc của cô ta không được mới bị tổng giám đốc Ngô cho xuống, đem Triệu Hằng giao cho lão Ngụy một người tương đối có kinh nghiệm cùng năng lực.

Kể từ đó, những nghệ sỹ hơi thông minh một chút hay có chút địa vị cũng sẽ không cùng cô ta ký hợp đồng, nếu như trong tay Kỷ Á Linh có tài nguyên còn có thể làm vốn liếng, nhưng hết lần này tới lần khác tài nguyên của cô ta cũng không có nhiều, tổng giám đốc Ngô đã đối với cô ta sinh ra bất mãn, tự nhiên cũng không coi trọng giống như trước đó, bây giờ địa vị của cô ta ở Tinh tú không thể so với ngày xưa, thậm chí còn càng ngày càng kém, hết lần này tới lần khác cô ta còn không có phát hiện. Mà hai nghệ sỹ mà cô ta nhìn trúng trong tương lai sẽ nổi tiếng kia, cũng không phải là người ngu, sẽ nghe cô ta lắc lư liền tùy ý cùng công ty hiện tại hủy hợp đồng để gánh chịu một khoản tiền bồi thường kếch xù.

Kỷ Á Linh phát hiện mọi việc cùng cô ta dự đoán không giống nhau, rõ ràng cô ta đã hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt nhưng vẫn không thể đem người cầm về, ngược lại cô ta cũng nghĩ là đi ký hợp đồng với những người khác, chính là có công ty không muốn tùy ý hủy hợp đồng, hoặc chính là còn học trong trường học, chờ đến thời gian bọn họ nổi tiếng không biết phải chờ đến bao giờ!

Bất quá đây đều là nói sau, giờ phút này Giang Niệm đang vẫy tay chào tạm biệt mấy người Trịnh Kỳ, Tất Lỗi, Trần Hâm, Trần Khánh, làm đại tỷ đúng là tốt, đối phó với tiểu nhân như Kỷ Á Linh đều không cần cô ra tay, chỉ cần một ánh mắt liền có vô số súng đạn bắn về hướng của Kỷ Á Linh lốp bốp một trận, cô chỉ cần ngồi thu thành quả thắng lợi là được. Mấy tiểu đệ kim chủ cô ôm chân coi như không tệ!

Cùng các tiểu đệ kim chủ lưu luyến không rời chào tạm biệt xong, sau đó cũng chỉ còn lại người đàn ông của cô.

Triệu Hằng hai tay vòng trước ngực, mặt giống như cười mà không phải cười liếc nhìn cô: “Đại tỷ? Người đàn ông của đại tỷ? Niệm Niệm, lúc anh không có ở đây em đã làm những gì, hả?”

Giang Niệm nhìn bộ dáng này của Triệu Hằng, đột nhiên nhớ tới câu nói của bà nội Trịnh: Cháu trai đáng yêu!

Cũng không phải, Triệu Hằng tuy là phong trần mệt mỏi do đi đường nhưng vẫn như cũ tuấn lãng phi phàm, hai đầu lông mày còn nhiều thêm chút mỏi mệt, bây giờ đứng ở dưới ánh trăng thần bí, ngược lại tăng thêm cho hắn một tia lười biếng đẹp trai.

Cô nhún nhún vai: “Không biết nha, đại khái là em quá tuấn tú quá có khí chất của Đại tỷ rồi?”

Triệu Hằng hừ lạnh một tiếng, nhéo nhéo gò má cô: “Khí chất Đại tỷ? Làm sao anh không nhìn ra?”

Cô cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay hắn: “Bởi vì anh là người đàn ông của Đại tỷ mà.”

Triệu Hằng: “......”:)

Đợi hai người về đến nhà, Giang Niệm đi tắm rửa trước, bọn họ buổi tối ăn chính là nồi lẩu, bây giờ cả người đều là hương vị của nồi lẩu, vừa rồi có bao nhiêu người đều cùng ngồi trong một chiếc xe, cô đều cảm giác mọi người đều biến thành một nồi lẩu lớn. Bây giờ về đến nhà tự nhiên là không kịp chờ liền đi rửa sạch sẽ.

Triệu Hằng về đến nhà, phát hiện trong nhà cũng không có cái gì thay đổi quá lớn, chính là có chút bừa bộn, hắn ở trên ghế sa lon ngồi một chút, đem gian phòng thu dọn sạch sẽ, rửa sạch tất cả bát đũa trong nhà bếp, lại xuống tầng vứt rác, lúc quay lại, mới vừa vào cửa đã bị một người thơm ngào ngạt dồn vào phía sau cửa.

Giang Niệm ôm cổ của hắn, con mắt lóe sáng nhìn hắn: “Em còn tưởng rằng anh lại đột nhiên phải đi quay sớm đâu.”

Triệu Hằng trong lòng mềm nhũn, ôm cô nói: “Đoàn làm phim còn chưa mở máy, lão Ngụy không có sắp xếp cho anh công việc khác, để cho anh thêm thời gian xem kịch bản, đến lúc đó cũng không ở đoàn làm phim mất mặt xấu hổ. Lần này tham gia diễn « điệp viên » phần lớn đều là diễn viên già dặn, đều thuộc phái thực lực, anh cũng có chút không chắc, muốn chuẩn bị cẩn thận một chút.”

Giang Niệm nghĩ nghĩ, nói nghiêm túc: “Đúng là nên xem thật kỹ kịch bản một chút, suy nghĩ một chút.”

Cô buông hắn ra muốn đi, lại bị Triệu Hằng xoay người ôm một cái, đổi thành lưng cô tựa vào cửa.

Hắn nắm vuốt cái cằm của cô, đôi mắt thâm thúy nhìn vào trong mắt cô, môi mỏng đè ép xuống.

Triệu Hằng cùng Giang Niệm đã xa nhau rất lâu, đối với lẫn nhau đều mười phần khát vọng, trong lòng nhớ mong cùng thân thể khao khát, kịch liệt va chạm, liền thiên băng địa liệt cũng không thể đem bọn họ tách ra.

Ôm, xé rách.

Giang Niệm treo ở trên người Triệu Hằng, ở trên bả vai hắn cắn một cái, người đàn ông tê một tiếng cười nhẹ, hôn lên đỉnh đầu mềm mại của cô.

Hắn nhìn thấy dưới ánh đèn phản chiếu cái bóng của hai người hòa vào làm một.

Là lẫn nhau ấm áp, lại là dựa vào lẫn nhau..

Ngoài cửa sổ là bóng đêm như mực. Trong phòng là đèn đuốc sáng trưng, nồng đậm yêu thương.

Giang Niệm đã sớm biết người như Triệu Hằng rất biết cách giày vò, bất quá cuối cùng cô cũng là lần đầu tiên cảm nhận được một chút ngược luyến tình thâm của đại minh tinh đối với tiểu tình nhân, hắn có thể giày vò, còn mang thù, cố ý hỏi cô: “Anh là người đàn ông của Đại tỷ?”

Giang Niệm á một tiếng, đúng là như vậy còn không phải sao?

Triệu Hằng lại hỏi: “Niệm Niệm, em có phải hay không có cái gì còn không có thành thật khai báo?”

“... Cái gì nha?”

“Kỷ Á Linh cùng em nói những lời kia, vì cái gì không nói cho anh biết?”bg-ssp-{height:px}

Giang Niệm nháy con mắt, “Chị ấy nói những thứ kia em đều không có coi là thật, nếu như không phải hôm nay nhắc lại, em đã sớm đã quên.”

Triệu Hằng lông mày bình tĩnh: “Lần sau bất luận có chuyện gì, nhất định phải nói cho anh đầu tiên.”

Giang Niệm chỉ có thể gật gật đầu, ngược lại là giục hắn nhanh một chút.

Triệu Hằng trầm mặc, lại nói: “Thế mà hôm nay anh mới biết mấy người Trịnh Kỳ gọi em là đại tỷ đại, hả?”

Giang Niệm: “......”

Giang Niệm cảm thấy, mặc dù bây giờ có chút giống như bản ngược luyến tình thâm, hãy nói em yêu anh, nói em vĩnh viễn không rời khỏi anh, không nói liền không cho em bất cứ cái gì, thật sự rất giống, làm cho cô cảm thấy rất là kích động, nhưng kích động xong không có động tĩnh gì cũng rất khó chịu nha, may mắn cô vẫn là bang chủ của nhóm sức mạnh trời ban, đây là thời điểm phát uy.

Cô xoay người đem Triệu Hằng đang lề mà lề mề ép đến dưới thân, chọc cái cằm hoàn mỹ của hắn, đuôi lông mày nhếch lên nói: “Anh nha, anh lại dám phân tâm? Chuyên tâm vào việc cho em, hả?”

Triệu Hằng: “......”:)

Rất tốt, ngày thứ hai Giang Niệm kém chút không có xuống được giường, dĩ nhiên không phải bởi vì cô không được, mà là bởi vì ban đêm náo quá lâu khiến con mắt của cô đều không mở ra được, đồ ăn sáng suýt nữa đút vào trong lỗ mũi.

Triệu Hằng nhìn cô như thế, nhàn nhàn nhấp một hớp cháo, hắn cũng có chút buồn ngủ, đợi lát nữa có thể ngủ một giấc ngủ trưa, buổi tối lại trừng trị cô.

Đương nhiên trừ buồn ngủ ra, cả thể xác và tinh thần của Giang Niệm đều vui vẻ cũng làm cho làm việc tốt hơn.

Ngày hôm nay chính là quay cảnh mà nữ chính bị ép nhận lấy tờ chi phiếu của Diêu nữ sĩ đưa cho, sau đó bị nam chính kéo đến biệt thự của hắn giằng co đối chất, ngày hôm nay vẫn là một ngày nữ chính vì năm triệu mà cố gắng, mặc dù khả năng kết cục có chút tàn nhẫn, nhưng tốt xấu gì cũng đã cố gắng, coi như thất bại cũng sẽ không hối hận!

... Mặc dù là lời lẽ đúng tình hợp lý, nhưng giống như cũng không có an ủi được gì. = =

Đang lúc quay phim đến đoạn cao trào, đột nhiên Trịnh Kỳ bên kia đến bên tai cô nói: “Vừa rồi Thạch Đầu gọi điện thoại tới nói, cuối cùng cậu ấy cũng đem được anh của mình kéo qua đây, chúng ta phải nghĩ biện pháp đem tiền của Tất Tranh lừa gạt vào tay!”

Giang Niệm: “... Như thế nào gọi là lừa gạt, đây gọi là đầu tư đứng đắn.”

Nếu như hiện tại nói cô ôm sáu cái chân vàng tiểu đệ, vậy Tất Tranh so với sáu cái chân vàng kia còn to hơn lớn hơn.

Trịnh Kỳ nghiêm túc gật đầu: “Đại tỷ nói đúng lắm.”

Trần Hâm: “Vậy em bảo bọn họ mang thảm đỏ trải ra.”

Giang Niệm: “Hừm, đi, cẩn thận một chút đừng làm quá.”

Lần trước cha Trịnh đến cũng là rải ra, mặc dù đoàn làm phim « năm triệu » của cô rất nghèo, nhưng đối với nhà đầu tư là rất để bụng, cố gắng để đạt được hiệu quả tốt nhất khiến cho bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là giống như ở nhà, cái gì gọi là không có tiền nhưng là có tình cảm!

Bởi vì là nghèo khó, nên cả đoàn làm phim cũng chỉ có một cái thảm đỏ dùng đi dùng lại, nếu bẩn thì dùng nước giặt một cái, sau đó phơi dưới ánh nắng mặt trời, cho nên vẫn là có thể sử dụng lại.

Lần này Tất Tranh đến thảm đỏ lại phát huy tác dụng lớn.

Lúc trước Tất Tranh bị em trai mình lẩm bẩm khóc lóc lừa được chừng ba trăm vạn, nhưng Tất Lỗi một mực không có từ bỏ tiếp tục lắc lư anh trai mình, có cơ hội liền đi mài một chút, lần này mài hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng thuyết phục được anh trai lề mề đi qua đây xem.

Tất Tranh đến đây chính là vì không chịu được em trai lải nhải, đương nhiên cái lý do này cũng là một cái trong số đó, nguyên nhân thứ hai cũng giống như của mẹ Trịnh và bà nội Trịnh, Tất Lỗi từ nhỏ tính cách đã lỗ mãng, sau khi lớn lên càng là không biết kiềm chế lại ngang ngược, bây giờ lại có thể làm một việc lại còn có thể kiên trì lâu như vậy, đây tuyệt đối là mặt trời mọc lên từ phía tây.

Cho nên Tất Tranh rất là hiếu kì, hiếu kì Đại tỷ trong miệng Tất Lỗi đến cùng là người như thế nào, thật sự lợi hại như vậy? Thế mà đem con khỉ nhỏ trong nhà hắn trở lên ngoan ngoãn.

Mang đủ loại nghi hoặc, Tất Tranh nhịn không được liền mang theo trợ lý đến xem một chút.

Thời điểm một nhóm của Tất tranh đến nơi, nhìn thấy chính là tấm thảm đỏ do giặt nhiều lần đã bạc màu ỉu xìu nằm dưới đất, hai bên cạnh thảm còn thưa thớt đứng mấy người giống như là đang hoan nghênh hắn, còn có một dì nhìn hơn năm mươi tuổi, cười giống như bông hoa cúc đang đứng đó vỗ tay vỗ tay, Tất Tranh đều không đành lòng nhìn, Tất Lỗi đặc biệt thật lòng giới thiệu nói đó là đầu bếp của đoàn làm phim bọn họ, làm cơm ăn rất ngon đấy!

Tất tranh: “... Vậy cái thảm dưới đất này là có chuyện gì xảy ra đây?”

Tất Lỗi nói: “Đại tỷ nói, chúng ta cái này gọi là tái chế bảo vệ môi trường, người người đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường sống xung quanh.”

Được, nghèo chính là nghèo, nói đường hoàng như thế làm gì?

Ở đây tốt xấu gì cũng là một biệt thự hơn trăm triệu, nhưng làm sao hắn liền có cảm giác là nhìn thấy một tia nghèo túng đâu? Tất Tranh giẫm lên giày da tinh xảo của mình, “Quay ở đâu? Mang anh đi nhìn xem.”

Tất Lỗi chân chó mời mời mời: “Bên này bên này, đang quay ở tầng hai.”

Ngay cả dọc đường lên cầu thang, Tất Lỗi còn đặc biệt dùng bản thân tuyên truyền: “Tất tổng, kịch bản của chúng em đặc biệt rất hay, đã trải qua cân nhắc, chế tác kỹ lưỡng, không chỉ có đạo diễn có tài hoa, kỹ thuật diễn của diễn viên cũng đều online, mặc dù bây giờ cũng đều không có nổi tiếng, nhưng em tin tưởng trong tương lai bộ phim « năm triệu » của chúng em sẽ trở thành kinh điển! Là một sản phẩm đáng giá để anh đầu tư!”

Tất Tranh đá hắn một cái: “Được, em đã nói như vậy, nhưng anh còn chưa thực sự nhìn ra.”

Tất Lỗi đau khổ che chân: “Tất tổng, anh mang theo con mắt sắc bén nhìn như vậy là không đúng, anh không nên mù quáng, sẽ khiến anh mất đi cơ hội trở thành người vĩ đại!”

Tất tranh liếc mắt, vỗ vỗ ống tay áo của âu phục giá trị hơn vạn: “Đừng giả bộ, dẫn đường.”

Tất Lỗi lập tức đã hết đau: “... Mời ngài.”

Thời điểm Tất Lỗi mang theo Tất Tranh lên lầu, vừa vặn nghe được đạo diễn Giang Niệm vừa hô cắt, bởi vì thái độ của nữ chính khi diễn đối mặt với Diêu nữ sĩ không đúng, Tống Hàm Hàm khi đối mặt với Diêu nữ sĩ phải là không có bất mãn: “Hàm Hàm, cậu phải rất chân thành, rất dụng tâm, rất nghiêm túc cùng Diêu nữ sĩ đứng ở cùng một chiến tuyến, cậu cầm của người ta năm triệu, cậu nên có tinh thần hợp tác, cậu phải nhớ kỹ ở thời khắc này Diêu nữ sĩ không phải người xấu đến để chia rẽ cậu cùng nam chính, mà là thần tài cho cậu năm triệu nha! Giờ khắc này cậu cùng Diêu nữ sĩ chính là đồng chí! Tình đồng chí cậu biết không?”

Tống Hàm Hàm nháy con mắt, cô biết, mọi bộ phim truyền hình đều là cầm lấy tờ chi phiếu năm triệu rồi xé, bất quá ở chỗ này của bọn họ chính là bảo bối bên trong đại bảo bối, “Giống như có chút rõ ràng.”

Giang Niệm lại nói: “Nghĩ mãi mà không rõ không quan trọng, cậu xem qua không ít phim truyền hình, biết cảm giác của nhân vật nữ chính vì nhân vật nam chính xông pha khói lửa không từ chối bất cứ điều gì ngay cả mạng sống cũng không luyến tiếc? Cậu đem nhân vật nam chính đổi thành năm triệu là được rồi, có phải là rất dễ hiểu?”

Tống Hàm Hàm: “......”

Phốc ——

Tất Tranh kém chút bị sặc nước bọt!

Hắn nắm một tay chống đỡ ở bên môi lấy cớ ho khan để che giấu ý cười, muốn nói phim này quả nhiên rất sát với tên, không hổ là « tôi cùng năm triệu yêu hận tình thù ».

Rốt cục Tất Tranh cũng là lần thứ nhất nhìn thấy Giang Niệm, một người gầy gầy nho nhỏ, tết tóc đuôi ngựa, nhìn chính là một cô nhóc nhỏ tuổi, so sánh với Giang Đại tỷ sức mạnh to lớn sức chiến đấu kinh người ở trong lòng của hắn quả thật là khác biệt rất lớn.

Càng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, con khỉ nhỏ của Trịnh gia Trịnh Kỳ lại còn thành thành thật thật cầm cái tấm bảng chiếu sáng đứng ở kia trợ giúp, Trần Hâm cũng ở đây. Hắn còn tưởng rằng mấy tên nhóc thúi này mặc dù đến, nhưng là đến chơi, không nghĩ là đang làm việc thật?

Mặt trời mọc ở phía tây rồi???

Tất Lỗi lôi kéo anh trai của mình đến chỗ Giang Niệm để giới thiệu lẫn nhau, Trịnh Kỳ cùng Trần Hâm bên kia cũng đến đây, khoe mẽ lại chân chó gọi hắn Tất tổng, đừng nói Tất Tranh thật là rất đắc ý.

Tất Lỗi nói: “Tất tổng, anh đừng nhìn thấy Giang đại tỷ tuổi trẻ, nhưng chị ấy thật sự rất chuyên nghiệp rất lợi hại, không chỉ có làm đạo diễn, còn làm biên kịch giám chế diễn viên, gần như tất cả mọi việc trong đoàn làm phim đều là chị ấy phụ trách. Đại tỷ, đây là anh trai của em Tất Tranh.”

Tất Tranh a một tiếng, giới thiệu như vậy có phải là quá bất công rồi không?

Giang Niệm đặc biệt thật lòng bái kiến kim chủ mà cô định ôm đùi: “Xin chào, tôi là đạo diễn của phim « năm triệu »Giang Niệm.”

Tất Tranh đưa tay cùng cô cầm một chút, ưu nhã soái khí: “Tất Tranh, xin chào.”

Giang Niệm cười, quả nhiên Tất Tranh giống như Tất Lỗi đều là người tốt, là kim chủ ba ba!

Bên kia nhân vật nam chính Trần Khánh cũng ở trong phòng đi ra, ngày hôm nay cậu vẫn mặc trên người một bộ quần áo đắt tiền, cả người đều phối hợp đầy đủ phụ kiện, quần áo mỗi ngày cậu mặc đều không giống nhau, Vacheron Constantin đều không mang giống nhau, bây giờ cậu rất bình tĩnh, rất trầm ổn, không còn có chuyện không biết đặt tay chân vào đâu.

Chỉ là không biết là vì cái gì, cậu đột nhiên cảm giác lạnh hết sống lưng.

Lại quay đầu, đã nhìn thấy Đại tỷ cùng ba tiểu thiếu gia Trịnh Kỳ, Tất Lỗi, Trần Hâm cùng một chỗ nhìn chằm chằm cậu, đứng bên cạnh bọn họ còn còn có một người đàn ông cao lớn tuấn lãng cho người ta có một chút cảm giác du côn, cả người mặc một bộ đồ vét đắt tiền, xem xét giống như là kim chủ ba ba... Còn giống như có chút quen mắt???

Đúng, đây không phải là anh trai Tất Lỗi Tất Tranh sao? Không phải chính là chủ nhân chân chính của bộ quần áo mà cậu đang mặc trên người sao?

Tất Tranh nhìn Trần Khánh từ trên xuống dưới vài lần, Trần Khánh không khỏi run chân.

Tất Tranh sờ cằm: “Bộ quần áo này, làm sao cảm giác có chút nhìn quen mắt nhỉ?”

Giang Niệm: “...!”

Trần Hâm: “...!”

Trịnh Kỳ: “...!”

Tất Lỗi: “......”

Vừa đúng lúc này, lại một giọng nói từ phía sau xuất hiện: “Tớ cũng cảm thấy khá quen nhỉ?”

Trịnh Nhị ca không biết từ nơi nào xuất hiện, hai tay đút trong túi quần, thoải mái nhàn nhã đi đến, giơ lên kính mắt gọng vàng của hắn, một bộ dáng tinh anh cấm dục.

Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Trần Khánh.

Trần Khánh sợ quá khóc: “...... Em không biết, em cái gì cũng không biết, em thật sự cái gì cũng không biết???

Giang Niệm: “...... Tôi cũng không biết.”

Trần Hâm: “...... Em cũng thế.”

Trịnh Kỳ: “... Em cũng thế.”

Tất Lỗi: “Em cũng vậy!!”

Tất Tranh & Trịnh Hạo: Ha ha:)

Truyện Chữ Hay