.
Để không bị bọn họ lén lút ta, ta quyết định làm lớn chuyện này lên.
Ta kéo tóc Ngô ma ma, cào mặt Thúy Nhi.
Tiêu Trường Minh không tìm được Giang Vận Tiên, mấy ngày nay ngay cả bóng người cũng không thấy, chắc là đang ở phòng.
Hắn nghe thấy ta nhau với bảo mẫu và nha hoàn, hắn vội vàng ngồi xe lăn tới rồi chỉ vào mũi ta:
"Giang Ấu Liên! Ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn, định làm yêu quái luôn à?"
"Có phải lại muốn giành được sự chú ý của bản vương không?"
"Bản vương nói cho ngươi biết, dù cho ngươi có như thế nào, bản vương cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi."
Trời đất chứng giám!
Ta có phải là yêu quái đâu, rõ ràng là phản kháng hợp lý mà?
Ta không nói gì, thừa lúc Tiêu Trường Minh không chú ý, ta nhặt một nắm rau thối rồi nhét vào miệng Tiêu Trường Minh.
Sắc mặt Tiêu Trường Minh biến đổi, lập tức phun ra "Phì phì phì".
"Ngươi... Giang Ấu Liên, cái thứ nữ nhân ghê này, ngươi vừa nhét cái gì vào miệng bản vương?"
"Khó ăn đi được, đến lợn nó còn chê!"
Cuối cùng Tiêu Trường Minh cũng nói ra một lời công đạo.
Ta gọi Ngô ma ma và Thúy Nhi: "Có nghe thấy không? Đây là do chính miệng Vương gia của các ngươi nói."
Sau đó mắt ta rưng rưng: "Vương gia! Vương phi ở trong Tấn Vương phủ phải ăn những cái này sao? Ngay cả ba món mặn một món canh mà cũng không có à?"
"Chẳng trách Giang Vận Tiên muốn cùng thư sinh nghèo chạy trốn. Thà sống chung với thư sinh nghèo còn hơn là ở chung với ngươi."
Tiêu Trường Minh nghe được lời của ta, sắc mặt đã đen như đáy nồi.
Hắn tức giận nhìn Ngô ma ma và Thúy Nhi.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Ngô ma ma biết tính tình của Tiêu Trường Minh, vội vàng giải thích: "Vương gia bớt giận, nhất định là hạ nhân không hiểu quy củ, chậm trễ Vương phi, lão nô lập tức đi..."
Thúy Nhi cũng rất kiêu ngạo: "Vương gia! Nàng ta mà là Vương phi cái gì? Chỉ là cưới thay cho Vương phi thật sự mà thôi."
"Nghe nói đêm tân hôn, nữ nhân này đã khiến Vương gia ngài tức giận đến mức bỏ ra khỏi cửa."
"Thúy Nhi chỉ là muốn trút giận thay Vương gia, giáo huấn nàng ta một chút..."