.
Giang Vận Tiên rất tủi thân "Muội muội, muội làm sao có thể nói như vậy? Vị trí và thân phận hiện tại của muội vốn dĩ là của ta..."
Hồng Đậu bây giờ là nữ quan của Đông cung, khí thế cũng không còn như xưa nữa.
Nàng ấy đi lên và cho Giang Vận Tiên một cái tát.
"To gan! Chủ tử của ta là trắc phi của Thái tử, không phải là Tấn Vương Phi."
"Giang cô nương mời tự trọng, nếu truyền đến tai thái tử điện hạ thì đối với người sẽ không tốt đâu."
“Giang Ấu Liên” trước đây từng nhu nhược yếu đuối, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng thường xuyên bị Giang Vận Tiên bắt nạt.
Thấy nha hoàn dám mình, Giang Vận Tiên hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Hồng Đậu! Ngươi dám? Ta là đại tiểu thư, ngươi không nhận ra ta sao?"
Hồng Đậu khịt mũi lạnh lùng.
"Lão gia và phu nhân đã nói rồi, nhà chúng ta không có nữ nhi đào hôn bỏ trốn theo người khác, người đã bị trục xuất ra khỏi phủ rồi."
"Bây giờ trong phủ Thượng thư, chỉ có một nữ nhi duy nhất, chính là chủ tử của ta!"
Nhìn thấy Giang Vận Tiên bị , Tiêu Trường Minh đau lòng muốn tìm chúng ta tính sổ.
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Tiên nhi dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng!"
Ta cũng lười nói nhảm với hắn.
"Vậy ngài nghĩ xem, tại sao nàng ta lại đột nhiên trở về?"
"Nàng ta bỏ trốn cùng với thư sinh kia, nhưng hóa ra lại không phải là nam nhân tốt."
"Ban đầu, hai người họ dựa vào số tiền mà nàng ta trộm được để sống yên ổn qua mấy tháng. Thư sinh tuy bề ngoài lương thiện nhưng sau lưng thì ăn nhậu, cờ bạc, nhanh chóng thua hết tiền. "
"Sau khi tiêu hết tiền, chủ nợ tìm đến nhà, và thư sinh đã bán nàng ta đi."
“Thứ tỷ đáng thương của ta, một cánh tay ngọc đã vuốt v e cả nghìn người, một đôi môi đỏ đã có ngàn người nếm qua.”
"Bây giờ nàng ta mới trốn thoát, nhất định sẽ trở về tìm ngài, Vương gia ngài đừng khiến nàng ta thất vọng."
Nói xong, ta cười ha hả như một kẻ phản diện rồi lên xe ngựa rời đi, bỏ lại Tiêu Trường Minh và Giang Vận Tiên đã hóa đá đen thui.
Hồng Đậu: "Tiểu thư, thái tử điện hạ hôm nay tuần doanh trở về."
Ta: "Được! Trở về tìm Thái tử điện hạ!"