Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Tôi không có ý định kết giao bạn gái. Ít nhất hai năm qua làm tại quán bar không thể kết giao. Chờ khi tìm được công việc mới hoặc ổn định công việc, tôi sẽ hảo hảo cân nhắc đến vấn đề này.

Năm mới quán bar không nghỉ. Có khi là người cô quạnh hoặc là một đại gia thiếu kiên nhẫn ầm ầm đến quấy nhiễu tìm người, đi quán bar mua vui. Tôi phụ trách bên trong mấy cái phòng VIP, làm đến người đều là ăn tết nhất định phải tiếp đãi gia đình, không có cách nào đi, cho nên tôi giả nhờ được đặc biệt thuận lợi, đàng hoàng cùng mẹ mua hàng tết, ở nhà làm vằn thắn, làm các loại thuốc, đem nhét tràn đầy tủ lạnh mới mua.

Đảo mắt một cái liền tới đêm giao thừa, tôi cùng mẹ ngồi trên ghế salông, một bên làm vằn thắn vừa nhìn xuân muộn. Mẹ nhìn tôi một chút nhắc nhở một câu, nàng nói: “Con không đi soạn mấy cái tin nhắn, một phút chốc tụ tập bạn bè cùng chúc mừng?”

Tôi nghĩ nói: “Con cũng không có nhu cầu gì gửi tin cho bạn bè.” mà nói như vậy thực sự quá lạnh lùng, vì vậy, tôi ở ngay trước mặt nàng, móc ra điện thoại di động, soạn một câu năm mới vui vẻ, trực tiếp click hết thảy người liên lạc gửi đi, máy liền nhắc nhở toàn bộ tin nhắn gửi đi thành công.

Trong điện thoại di động tôi hết thảy người liên lạc cộng lại không tới ba mươi, có rất nhiều người là đồng nghiệp tại quán bar công tác một thời gian làm quen được.

Gửi xong tin nhắn, tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ, mới mười giờ, giờ này nhắn tin mừng năm mối hẳn là vẫn còn sớm.

Tôi đem điện thoại di động bỏ vào túi áo tiếp tục cùng mẹ làm vằn thắn.

Không quá năm phút đồng hồ, điện thoại di động của tôi liền bắt đầu rung lên liên tục, tôi vừa cúi đầu nhìn, là Chân Phong gọi nên không thực sự muốn nhận máy.

Mẹ tôi lại cứ nhìn tôi: “Đêm giao thừa người ta gọi điện cho con con lại muốn treo?”

Tôi bất đắc dĩ nhận điện thoại, sau đó tôi nghe thấy điện thoại đối diện Chân Phong nói: “Tiêu Điều, tôi ở dưới lầu, anh có thể đi ra không?”

Tôi vẫn cho là cuối năm chạy đến dưới lầu nhà người ta chỉ tồn tại ở trong phim, mãi đến tận lúc Chân Phong làm như vậy. Lý trí nói cho tôi tôi không nên xuống lầu. Cúp điện thoại, thực tế thì mẹ tôi ở một bên nghe được, sau đó bắt tôi nhanh chóng đi xuống lầu.

Tôi mặc áo bông, xỏ đôi ủng vào chân, trong lòng vô cùng hối hận, vì tiết kiệm tiền mà không tận dụng đổi cái mới.

Tôi xuống dưới lầu bốn, sau đó liền nhìn thấy Chân Phong đứng ở bên cạnh xe, bên cạnh đầy đống mấy hòm hoa quả và mấy túi thực phẩm dinh dưỡng.

Tôi hỏi hắn: “Cậu tới tìm tôi làm gì?”

Hắn nói: “Đưa quà tết.”

Tôi nói: “Vậy cậu lên nhà cùng tôi ngồi một lúc?”

Hắn nói: “Không cần, tôi đến chỉ để đưa đồ, sẽ đi ngay.”

Lời nói xong, hắn thật mở cửa xe, liền muốn đi vào.

Tôi dùng bàn tay bị lạnh đến đỏ bừng kéo áo khoác hắn một chút.

Tôi nói: “Cậu không phải là cùng người trong nhà có xích mích, không có chỗ để đi, không muốn đi tìm người khác để làm trò cười, liền nghĩ đến tôi đi?”

Liên tiếp ba câu hỏi ngược lại hắn, hắn liền quay người sang, một mặt ngọa tào mà nhìn ta.

(ngọa tào: ĐM)

Tôi nói: “Muốn mượn ở lại, quà tết đều đã mua, mặt tốt không nghĩ đi lên, này tính là gì.”

Hắn nói: “Tiêu Điều, tôi nghĩ anh không mời tôi lên.”

Tôi nói: “Cậu xem như tôi là một người bạn đi, bằng hữu lại đây ở nhờ một đêm, xem như là bình thường.”

Hắn nói: “Nhưng này là đại giao thừa.”

Tôi nói: “Tôi không thèm để ý cái này, mẹ tôi hẳn là cũng không thèm để ý cái này, chính là mẹ tôi với mẹ cậu có quen biết, nàng có thể một chốc nữa sẽ đề cập đến cái này, cậu không ngại là được.”

Hắn nói: “Có thể thu lưu tôi là được, tôi cũng có đến mấy năm, không trải qua đầy đường lái xe, không có chuyện không tìm được địa phương dừng lại.”

Tôi nói: “Cậu nói như vậy là trước kia vẫn luôn cuối năm là không có chỗ mà đi?”

Hắn nói: “Đúng đấy, tôi trước đây cùng ba tôi cãi nhau, ông ta bảo tôi biến tôi liền biến, không còn chỗ nào để đi.”

Tôi nói: “Kỳ thực có một nơi gọi khách sạn.”

Hắn nói: “Tôi không chịu được người khác nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.”

Tôi nói: “Nói trắng ra là cậu hoà nhã.”

Hắn nói: “Có thể hay không đừng phí lời, để tôi đi lên.”

Tôi nói: “Có thể, thế nhưng quà tết tự cậu gánh lên.”

Hắn nói: “Ngọa tào, con mẹ nó đống này gộp lại có năm mươi cân đi.”

Tôi nói: “Đồ của tôi vừa mới giặt, những thứ này đều trực tiếp để xuống đất, hưởng được đều là tuyết, tôi cũng không muốn phải đi giặt lại đồ.”

Hắn nói: “Tôi phục anh.”

Nói thì nói như thế, mà đồ vật vẫn là chúng tôi hai người đồng thời khiêng đi lên, tôi cùng mẹ giới thiệu nói: “Đây là bằng hữu con gọi Chân Phong là được.” đáng được ăn mừng chính là, nàng thật giống đối với Chân Phong không có ấn tượng gì, liền cho là là bằng hữu tôi, sau đó rất nhiệt tình ngồi xuống bắt chuyện với hắn, nói một phút chốc sủi cảo liền xuống nồi, đến nếm thử bác gái làm sủi cảo.

Tôi xem xem Chân Phong, phát hiện hắn còn rất cảm động.

Chân Phong trên bản chất là một người trọng tình cảm, điểm này cùng với tôi, quá không giống nhau.

Truyện Chữ Hay