Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong kịch bản, Trấn Bắc Hầu phụ thân của Mạnh Hàm phát hiện sát ý từ hoàng đế. Ông biết lòng hoàng đế nghi kỵ rất nặng vì ông nắm giữ binh lực nhiều năm, tỷ tỷ chết sớm, hoàng đế có nghi ngờ ông là điều hiển nhiên. Nhớ tới tình nghĩa vua tớ, nhớ tới mặt mũi tỷ mình nên ông cho rằng hoàng đế chỉ giam cầm ông.
Đáng tiếc, ông đánh giá thấp lòng dạ độc ác của hoàng đế. Sau tuổi sáu mươi, sức khỏe lão không tốt như lúc trước, lão sợ đại thần tạo phản, sợ nhi tử phản bội, còn sợ nhổ cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua lập tức trỗi dậy. Sau khi mơ thấy ác mộng lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy toát mồ hôi lạnh, lão quyết định phái người âm thầm giết một nhà Trấn Bắc Hầu hơn hai trăm mạng người.
Sáng hôm sau, hoàng đế ban phát một đạo thánh chỉ: Trấn Bắc hầu tạo phản nên chém hết cả nhà, răn đe cảnh cáo!
Phân đoạn bây giờ chính là Mạnh Hàm người đang du ngoạn bên ngoài sau khi nhận được tin tức, lập tức cải trang lén lút vào trong kinh thành phát hiện vệ binh đang chôn xác ngoài đồng.
Mạnh Hàm, người mặc y phục dạ hành đen [], sớm không còn hình bóng thiếu gia gọn gàng sáng sủa vì cả người đều bao bọc chỉ trừ đôi mắt, thậm chí ngọc thạch treo trên bảo kiếm cũng bị kéo xuống, nắm chặt bảo kiếm được quấn vải đen trên tay.
Cậu cẩn thận núp trong cỏ hoang, đi phía sau đội ngũ. Thấy vệ binh đào hố to, đổ một chiếc xe chứa đầy thi thể được cuốn chiếu rơm xuống hố. Mạnh Hàm trợn tròn mắt, ánh mắt vốn không nhiễm chút bụi trần nay đã xuất hiện tia máu, vì hận, hận muốn nứt mắt! Vì đau, đau cho người ở đây ai cũng từng nhìn cậu trưởng thành và song thân cậu nằm trong đó, trái tim đau đớn hô hấp khó khăn!
Nổi thống khổ của cậu dù đã được miếng vải đen che mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra sự vặn vẹo trên khuôn mặt cậu.
Mất tất cả thân nhân trong một đêm khiến cậu bé mười sáu tuổi không chỉ lớn lên mà còn gieo hạt giống thù hận trong lòng. Khi nhìn từng gương mặt quen thuộc, hạt giống này dần dần cắm rễ nảy mầm, xé nát lồng ngực mọc thành một cây đại thụ che kín bầu trời, phủ đầy máu trên đầu thiếu niên.
Đạo diễn Vương nín thở bị sốc bởi ánh mắt Linh Duyệt qua ống kính. Ông không ngờ Linh Duyệt có thể phân tích nhân vật hợp lý đến như thế, hiệu quả thậm chí còn vượt ngoài sức mong đợi của ông.
Ông vẫy tay để ống kính phóng to tập trung vào đôi mắt Linh Duyệt. Ngay lúc ấy một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt Linh Duyệt, chỉ là giọt nước mắt này, nó treo trên khóe mắt thật lâu rồi rơi xuống không thể trở lại. Điều đó còn khó chịu hơn là nhìn cậu khóc, tâm của những người ở đây đều bị xoắn mạnh.
Vốn dĩ quay tới đây sẽ kết thúc, nhưng Linh Duyệt không thể thoát vai nên đạo diễn Vương ngỏ ý kêu chuyên viên quay phim tiếp tục.
Sau đó xuyên qua ống kính thấy Linh Duyệt dùng tay nắm chặt cỏ, cỏ có gai đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống, nhưng cậu dường như không nhận ra, có lẽ vì tim quá đau, đau đến khó thở nên cậu xé rách mặt nạ, thở dốc. Đạo diễn Vương bấy giờ mới để ý môi cậu bị chính mình cắn nát.
Thiến niên gầy gò nằm trên cỏ trong mắt chất chứa hận thù dày đặc như đêm đen. Đạo diễn Vương hít sâu một hơi phất tay, nhận ra không có người đánh bảng, vừa quay đầu đã phát hiện kẻ đánh bảng đang ngu người.
Đạo diễn Vương tằng hắng, nhân viên lấy lại phản ứng mau chóng đánh bảng.
Mọi người tại đó đều thở phào nhẹ nhõm, kịp thời phản ứng chạy tới chỗ Linh Duyệt. Nhân viên hóa trang Vương Mỹ Mỹ bật khóc, vừa khóc vừa trang điểm, "Cậu thật sự cắn mình đó! Đau không, đứa nhỏ ngốc này!"
Linh Duyệt thở hổn hển, cảm xúc cậu quá bùng nổ nên nhất thời phản ứng chậm.
Đạo diễn Vương bước tới quan tâm hỏi: "Ổn chứ, còn diễn tiếp được không?"
Linh Duyệt gật đầu, "Thừa dịp cảm xúc tôi chưa biến mất quay nhanh đi."
Bố trí xong xuôi, đạo diễn Vương yêu cầu mọi người vào vị trí tiếp tục quay phim.
Thi thể bị chôn vùi, Mạnh Hàm chờ vệ binh đi hết mới lảo đảo từ trong bụi cỏ bò ra ngoài. Cậu nhìn thi thể được chôn qua loa không nói gì mà bắt đầu ngồi xuống lấy tay xới đất.
Mắt cậu không còn nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng làm tâm người trong đoàn vừa buông lỏng lại lần nữa thắt chặt.
Cuối cùng đào được Hầu phu nhân, Mạnh Hàm run rẩy lấy tay lau khô đất trên mặt mẹ, ôm thật chặt vào lòng, giây phút này rốt cuộc không nén nổi nữa nước mắt chảy ra. Biểu cảm rõ ràng là khóc lớn, nhưng chút âm thanh cũng không phát ra vì sợ vệ binh quay lại.
Thi thể mẹ cứng ngắc, nhưng cậu chưa từ bỏ ý định vẫn ôm và ôm, cố gắng sưởi ấm cho bà bằng nhiệt độ. Khẩu hình miệng, bất kỳ ai cũng đều nhìn ra được, chỉ một chữ: Mẹ!
Đứa trẻ khóc mẹ, chỉ dựa vào biểu cảm vẫn có thể diễn đứt từng đoạn ruột, vành mắt đạo diễn Vương đỏ hoen. Quay phim bao nhiêu năm, người có thể lôi cuốn ông vào tình tiết, khiến ông rơi nước mắt có thể đếm trên đầu ngón tay, Linh Duyệt được tính là người trong số đó. Ông khoát tay chỉ thị, thông qua!
Linh Duyệt chưa thoát khỏi sự ưu tư nên nữ diễn viên đóng vai mẹ cậu là người già có tuổi tên Dương Sư Huệ cũng theo diễn tuồng, bên khóc bên ôm Linh Duyệt an ủi: "Mẹ đây, đừng khóc, mẹ đây."
Linh Duyệt dở khóc dở cười nói: "Mẹ à không được đâu, cuối cùng còn phải khóc nên con cần giữ cảm xúc."
"Phụt!" Cô Dương Sư Huệ bị lời cậu nói chọc phá lên cười.
Màn diễn của Linh Duyệt làm mọi người tán thưởng không dứt, đạo diễn Vương cao hứng đập đùi phó đạo diễn Cổ, vỗ ba cái thật mạnh, "Nhặt được bảo bối rồi! Chao ôi! Ở tuổi này dám chịu khổ cộng thêm có thiên phú rất ít, quá tốt!"
Phó đạo diễn đau đớn nhe răng cười, "Tốt lắm, có thiên phú."
Chỉ có mỗi Mặc Diễm đứng bên cạnh nhìn Linh Duyệt, trong lòng nảy ra ý niệm: Tiểu yêu này, chắc hẳn từ nhỏ không biết mẹ ruột mình là ai nên mới khóc thảm như vậy.
Linh Duyệt trang điểm xong chạy đi tìm Mặc Diễm, "Thầy Mặc, anh sẵn sàng chưa?"
Mặc Diễm thấy vành mắt cậu đỏ, anh hiếm khi khoan dung bảo, "Cảnh này tôi cho phép cậu ng hai lần."
Linh Duyệt giơ tay từ chối,"Không cần, tôi không muốn làm thêm lần thứ hai vì khó nhập tâm lắm."
Ngay lúc đó Mặc Diễm phát hiện vết thương trong lòng bàn tay Linh Duyệt biến mất, khả năng phục hồi vết thương rất mạnh. Yêu tinh nhỏ nào có khả năng phục hồi mạnh mẽ như vậy ở tuổi Linh Duyệt? Mặc Diễm ép sự nghi ngờ xuống đáy lòng, nhẹ nhàng sờ đầu Linh Duyệt tựa như đang vuốt lông, "Quay xong tôi đãi cậu thịt xem như trả cậu ân tình vì đưa đậu cho tôi."
Linh Duyệt cố chấp sửa sai: "Đấy là trái cây, không phải đậu."
Mặc Diễm vặn mở chai nước, cắm ống hút đưa cho cậu, "Nó trông gần giống nhau mà."
Linh Duyệt sửa sang lại tóc mình, vừa uống nước vừa trợn mắt, đệch anh! Con người này căn bản không hiểu được giá trị của trái cây đó!
Cảnh kế tiếp là Mạnh Hàm tách người nhà ra chôn, bị người Thái tử phái tới bắt gặp vì sự an toàn nên Thái tử muốn đưa cậu về, Mạnh Hàm nhất quyết không chịu, bị người đánh ngất khiêng đi.
Linh Duyệt ngẩng đầu, nghiêm trang hỏi: "Thầy Mặc, tôi luyện tập trước được không?"
Mặc diễm nghi hoặc nhướng mi, khí chất cao quý toát ra từ trong xương cốt , đôi mắt anh rất lạnh khi nhướng mày gây cảm giác áp bức khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào anh.
Linh Duyệt chả sợ, cậu nhảy qua bèn xấu xa khoác cổ Mặc Diễm nhe răng cười, lắc lư!
Mặc Diễm đen mặt, chắc chắn đây không phải tìm cảm giác mà tính trút giận.
Linh Duyệt thở phào, "Tốt lắm, tìm được cảm giác rồi."
Mặc Diễm bóp ót Linh Duyệt, "Cậu muốn lên thiên đàng sao?"
"Ahh cứu mạng ⁓ Mẹ ơi ⁓ cứu con!" Linh Duyệt hét lên trong khi che mặt, Dương Sư Huệ đang ngồi trang điểm một bên cười vui vẻ, "Kêu mẹ cũng vô dụng. Kêu cha con đi, cữu cữu đánh cháu ngoại đánh không vô ích."
Trấn Bắc hầu đầu đầy máu ở trong hố đất kêu: "Đừng gọi cha, cha con chết rồi!" Náo loạn như vậy đến Mặc Diễm cũng bật cười, bước tới cạnh hố hỏi: "Chú muốn uống chút nước không?"
Đây là diễn viên gạo cội già dặn kinh nghiệm, "Không cần, vừa mới hóa trang nên quay xong mới uống."
Mặc Diễm cười nói: "Được, đất hơi ẩm ướt nếu thấy khó chịu thì chú cứ nói một tiếng." Linh Duyệt đứng cạnh nhìn với đôi mắt ấm áp, đối với những diễn viên gạo cội thì tính khí thầy Mặc vẫn rất tốt.
Tất cả mọi người chuẩn bị xong, cảnh thứ ba bắt đầu!
Thái tử đang cải trang, Đường Kiến Hiền lôi kéo Mạnh Hàm, hốc mắt Mạnh Hàm hồng hồng, sắc mặt phiền muộn, "Biểu ca, anh buông ta ra! Đừng ép ta động thủ!"
Đường Kiến Hiền trầm mặt, sốt ruột hỏi: "Ngươi dám động thủ với ta?"
Mạnh Hàm oán hận nói: "Sao ta lại không dám? Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết cẩu cha ngươi, thay Mạnh gia báo thù!"
Đường Kiến Hiền tức giận: "Khanh Vũ! Đừng cãi nhau nữa, theo ta về! Ta chỉ còn nửa canh giờ..."
Mạnh Hàm mất đi tính nhẫn nại nên không chịu nghe hắn giải thích, Đường Kiến Hiền chợt sáp lại gần, một tay ôm cậu tay kia đập phát vào gáy cậu, Mạnh Hàm đơ người rồi vô lực ngã vào lòng hắn. Thị vệ dắt ngựa tới, Đường Kiến Hiền ôm Mạnh Hàm leo lên ngựa, bình tĩnh nói: "Đổi thi thể cậu mợ và xử lý hết dấu vết, khôi phục hiện trạng cũ."
"Cắt!" Đạo diễn Vương vỗ tay. "Qua! Mọi người vất vả rồi, nhanh bò ra khỏi hố, đến nhận lì xì đi!"
Trong giới giải trí, những ai diễn vai người chết đều sẽ nhận bao lì xì.
Trước kia thời khắc này là lúc Linh Duyệt tích cực nhất. Cậu không lãnh vẫn đi theo xem, mắt lộ vẻ hâm mộ. Vì vậy, cậu bị nhiều người chọc ghẹo thời điểm cậu chết mọi người sẽ quyên góp tiền gửi đạo diễn Vương phát vố lớn cho cậu. Nhưng lần này, đối mặt với phong bì đỏ Linh Duyệt lại nằm bất động trên lưng ngựa.
"Linh Duyệt? Linh Duyệt?" Đạo diễn Vương đẩy Linh Duyệt mấy cái, thấy Linh Duyệt không trả lời, ông giật mình, "Có chuyện gì vậy? Bác sĩ đâu? Tối nay tới lượt ai trực ban? !"
Mặc Diễm lúng túng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ôm Linh Duyệt sờ đầu cậu, "Không cần kêu bác sĩ đâu, tỉnh ngay đây."
Ban nãy anh vô tình tiết chút yêu khí của mình ra, người bình thường không cảm nhận được, nhưng Linh Duyệt là tiểu yêu chưa kịp phản ứng đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Mặc Diễm thực sự vô tội.
Đạo diễm Vương nổi đóa, nhảy dựng lên đạp Mặc Diễm: "Cậu điên rồi! Cậu hạ thủ thật à! Chân tay cậu vụng về còn cậu ta da trắng thịt mềm, sao chịu được cái đánh của cậu!"
Đạo diễn Vương mắng xong, mọi người trong tổ kịch mới nhận ra Linh Duyệt bị Mặc Diễm đánh tới ngất xỉu.
Sau khi Linh Duyệt mặt đầy mờ mịt tỉnh lại bèn máy móc quay đầu, thấy Mặc Diễm đang cười khổ. Linh Duyệt đỏ mắt ôm eo anh, tựa mặt lên bụng đối phương, khóc một tiếng "Oa".
Nhập vai quá sâu, không khóc lên sẽ cảm thấy ngực mình như nghẹn cái gì đó, kìm nén cực kỳ khó chịu.
Cả người Mặc Diễm cứng ngắc, tay chân không biết để đâu. Tiểu yêu yếu ớt như vầy, lần đầu tiên anh được tiếp xúc nên chả biết dỗ như thế nào bèn nhắm mắt nói một câu: "Đừng, đừng khóc nữa."
Linh Duyệt trét sạch sẽ nước mắt, nước mũi, và bùn lên người Mặc Diễm, ngẩng đầu một cách vô cảm thì thấy dáng vẻ chật vật của Mặc Diễm, bỗng cậu phát giác tâm tình đỡ hơn rất nhiều.
Nhân viên đoàn phim nhìn Mặc Diễm bằng ánh mắt bất mãn: Thầy Mặc đánh Linh Duyệt ngất xỉu không đủ, còn làm cậu ấy sợ đến phát khóc!
Tác giả có lời muốn nói: Mặc Diễm: Rốt cuộc tôi làm sai điều gì? !
Miêu: Ngươi bạo hành vợ! Người (gạch bỏ) ngươi cái đồ cặn bã!