Dịch giả: HCTver.
-Trưởng lão khách sáo rồi.
Lâm Việt mỉm cười đỡ Tinh Hà dậy.
Thực ra vừa nãy Dạ Minh Nguyệt cũng định nói với Lâm Việt là bậc chính nhân quân tử.
Nhưng nguyên nhân là bởi vì hắn không có làm chuyện gì xấu với nàng vào đêm hôm qua.
Nghĩ đến đây, nàng lại thấy xấu hổ đỏ mặt, không nói nên lời.
-Vậy Tinh mỗ liền cố gắng thử lấy một lần.
Minh Nguyệt và Lâm Việt biết ý, đồng thời lui lại mấy bước, nhường chỗ trống cho lão.
Tinh Hà cũng không chần chừ, lấy ra rất nhiều những đồ vật kỳ lạ từ trong nhẫn, tất cả chừng khoảng hơn trăm món.
Trong đó đáng chú ý nhất phải kể đến một chiếc la bàn lớn chừng một đầu người trưởng thành, vừa lấy ra đã như có linh tính, lập tức liền lơ lửng giữa không trung.
-Công tử muốn thôi diễn tương lai Bắc Tinh Vực của bao lâu sau?
Lâm Việt vuốt cằm, nghĩ một lúc:
-Một năm là đủ rồi.
Trong lòng lão nhẹ thở một hơi, may mà chỉ một năm, còn chịu được, nếu thời gian gấp đôi gấp ba, đoán chừng cái mạng già cũng phải cho luôn vào lần tính này luôn quá.
-Vậy thì ta bắt đầu đây.
Cắn răng hạ quyết tâm, hai tay nâng lên, Diệu Khí trào ra khống chế chiếc la bàn chuyển động.
Những món đồ dưới đất kia, có một ít là kiếm gỗ, có một ít là bùa chú, bên trên vẽ và khắc đủ loại văn tự kỳ lạ, lúc này tất cả đều bay lên, liên tục xoay quanh la bàn với tốc độ cực nhanh tạo ra vô số vệt ánh sáng vàng kim, liếc qua sẽ tưởng là chúng không hề có trật tự nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện được kỳ thật đều có quy luật cả đấy.
-Đấu chuyển tinh di, càn khôn vạn vật, tinh tượng chỉ lộ, Bắc Tinh Vực, hiện!
(Dịch: vật đổi sao dời, trời đất chứa vạn vật, dáng sao chỉ lối, Bắc Tinh Vực, hiện!"
Tinh Trưởng lão niệm chú, kế tiếp, la bàn bỗng nhiên biến trong suốt, tất cả kim quang cũng mất theo, hóa thành hình tượng ảo của ngàn vạn ngôi sao, vô số lục địa!
-Đây là Bắc Tinh Vực sao?
Dạ Minh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy toàn cảnh Tinh Vực ở trạng thái này.
Nếu nhìn theo góc nhìn của ảnh ảo trước mặt này, nàng và Lâm Việt như hai vô thượng thần minh nhìn xuống trần gian, thu hết tất thảy mọi thứ trong tầm mắt.
La bàn bắt đầu di chuyển, Tinh Hà cảm nhận rõ tiêu hao ngày một lớn, nào dám có chút chậm trễ, lập tức thi pháp.
-Dĩ tinh vi vật, nhất niên vị lai, hiện!
(Dịch: Dùng sao giả đồ vật, một năm trong tương lai, hiện ra!)
Tinh Hà quát lớn lần nữa, la bàn chấn động dữ dội, hiển nhiên đã bắt đầu rồi.
Nhìn từ bên ngoài sẽ thấy ảnh ảo của Bắc Tinh Vực vẫn đứng im như thường, nhưng từ vị trí của Lâm Việt và Minh Nguyệt đang đứng, xem xét kỹ càng sẽ phát hiện ra ngàn vạn những điểm nhỏ li ti đang xẹt qua trong vũ trụ giả với tốc độ cực nhanh.
Những điểm đó, nếu soi vào gần hơn nữa, sẽ nhận ra chúng đều có hình dạng là tàu thuyền, tương tự như Phi Vân thương hạm vậy.
Dĩ nhiên trong huyễn tượng này, tốc độ của thời gian đã được gia tốc mấy trăm lần so với thực tại.
(Huyễn tượng: cảnh tượng giả, ở đây là ảnh ảo của Bắc Tinh Vực ấy.)
Lâm Việt bước lên không trung, đi lại gần la bàn, không như Dạ Minh Nguyệt đang xem bước di chuyển của một vài thế lực lớn, hắn đã chú ý sẵn vào vị trí.
Một là Hồng Mông lục địa.
Cái cần nhìn, dĩ nhiên là tương lai của Vong Tiên Tông.
Hai là vùng vũ trụ của Dạ Vương Thành, nhất là vùng đất liền của nó, cũng là nơi hắn đang ở đây.
Ba là Bích Lạc Thượng Thanh Cung, cũng là nguyên quán của Tần Vô Niệm.
Đã không gặp thì thôi, đã kết bằng hữu rồi thì hắn sẽ giúp sức tới cùng.
Chỗ này, hắn biết sớm muộn cũng sẽ phải xảy ra một cuộc chiến lớn rung trời chuyển đất.
Cuối cùng, chính là điểm tiếp giáp của Bắc Tinh Vực với mặt trời, chính là chỗ của Tu Di Đại Tôn.
Ngay khi hắn chuyển mắt qua, vầng thái dương khổng lồ đột ngột bị một ngọn lửa đen bùng lên nuốt trọn!
Nhưng Lâm Việt chỉ điềm nhiên mỉm cười.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, vẫn ổn.
Có điều, lúc muốn nhìn kỹ Tu Di một chút, toàn bộ ảnh ảo đều bị vỡ nát trong nháy mắt!
Leng keng!
La bàn cùng hơn trăm món đồ rơi xuống nền nhà va chạm vào nhau vang lên những âm thanh chát chúa.
Hắn không quan tâm mấy thứ này, mà hạ xuống, lập tức đưa tay đỡ lấy Tinh Hà!
Bấy giờ Tinh Trưởng lão chỉ thấy vị tanh ngọt nơi cổ họng, chưa kịp định thần đã phun ra một búng máu lớn, hai giây sau đã bất tỉnh nhân sự.
Dạ Minh Nguyệt sợ mất vía, vội vàng đi lại gần, lo lắng hỏi:
-Thúc ấy không việc gì chứ?
Hắn lấy ra mấy cây thuốc đã chuẩn bị sẵn, Thái Dương Chân Hỏa bùng lên chuyển hóa thành dược lực xanh nhạt thuần khiết tiến vào trong người của lão.
-Chỉ là nhìn xem một vài thứ nguy hiểm với cả tiêu hao hơi lớn thôi, chưa mất mạng được, không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Lâm Việt, lại thấy sắc mặt của Tinh Hà cũng bắt đầu hồng hào trở lại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sai người đi vào hỗ trợ.
Thấy đã sắp đến giờ Tần Vô Niệm đến, hắn đành nhờ Minh Nguyệt đưa Trưởng lão về, đồng thời trong lúc không ai để ý, nhét thêm một tờ giấy nữa vào ngực áo ông.
Quả nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh một thiếu niên:
-Lâm huynh, có ở đây không?
Vừa đi vào đã bắt gặp Tinh Hà thì bất tỉnh bị người đưa ra ngoài, còn có Dạ Minh Nguyệt lo lắng theo sau.
-Đây là...?
Hắn hứng thú dò hỏi Lâm Việt.
Ngay lúc nhìn qua Vô Niệm đã phát hiện ông già kia cũng không hề nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà mang tiếng là Đại trưởng lão của Dạ Vương Thành, lại đi ra khỏi Nghinh Khách Điện trong địa bàn của mình với trạng thái như vậy, thật tin là không có sự lạ chắc chỉ có mấy tên đần thôi.
Lâm Việt cũng không biết nói sao, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười cho qua chuyện:
-Việc dài lắm, cứ ngồi xuống đã.
Lấy ghế rót nước mời bằng hữu, cũng may lần này Vô Niệm được hắn cho đến nghe bàn chuyện cùng Dạ Vương thì đi một mình, không có mấy hộ vệ theo cùng.
Như thế đã đủ chứng minh sự tin tưởng lẫn nhau của hai người.
-Bốn người kia đều đang nghỉ ngơi, hôm nay ta và ngươi có thể nói thoải mái rồi.
Hắn than nhẹ một câu:
-Chỉ sợ là sau khi Quân Vô Thượng đến, mọi chuyện sẽ bắt đầu rắc rối thôi.
-Không ngờ rằng Lâm huynh cũng biết sợ phiền phức, nhưng không hiểu sao ta lại có cảm giác tất thảy sự việc đều nằm trong dự tính của ngươi, cũng chính ngươi sẽ đi giải quyết nó luôn vậy.
Lâm Việt chẳng biết trả lời kiểu gì, chỉ cười trừ.
-Cùng Tần huynh nói chuyện quả nhiên rất thú vị.
Hắn lại nghĩ đến Tinh Hà:
-Nếu như ngươi đã muốn biết, vậy ta cũng sẽ nói luôn, thật ra Đại Trưởng lão là được ta nhờ tính toán một quẻ.
Tần Vô Niệm vuốt cằm, trầm ngâm:
-Tinh Hà là Quan Tinh Sư lợi hại nhất Dạ Vương Thành, ta cũng đã sớm nghe danh, không ngờ Lâm huynh cũng lợi hại không kém, vậy mà có thể để hắn tự thân thôi diễn cho ngươi.
-Nhưng mà xem ra lần này thi triển Tiên Thiên Thôi Diễn Thuật, cũng phải trả cái giá không nhỏ đâu, bằng không cũng không phải ra ngoài trong bộ dạng thế kia.
Lâm Việt gật đầu:
-Đúng, mấy quẻ thông thường đối với Trưởng lão mà nói không phải là khó, chỉ là người ta nhờ rất giỏi, dĩ nhiên quẻ ta tính rất khó.
Vô Niệm bắt đầu thấy tò mò:
-Khó đến mức đấy?
-Đúng, rất khó.
Hắn lắc đầu, nói luôn:
-Là tương lai một năm sau của Bắc Tinh Vực.
Tần Vô Niệm không hiểu lắm, phần lớn mọi người đều chỉ quan tâm tương lai của bản thân hoặc là của tông môn mình, nhưng mà tầm mắt của Lâm Việt lại lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Vô Niệm thuận miệng đùa một câu:
-Lâm huynh trong lòng luôn nghĩ đến Bắc Vực, quả nhiên là bậc đại nhân đại đức.
-Nào có, ta không chỉ không có nhân đức, còn rất chấp nhặt nữa.
Đây là đang ám chỉ đến việc giết Lăng Phong cùng hai hộ vệ đêm hôm qua.
-Không có giết cả Lăng Thiên Điện, vậy đã chứng minh huynh quá rộng lượng rồi.
Nói xong, hai người đều cười lớn.
Tuy người như Tần Vô Niệm tuổi còn trẻ, thành tựu cũng chưa đạt đến mức vang danh kim cổ, nhưng mà hắn vẫn thấy đây là một người đáng kết làm bạn thân.
Ngay lúc này, ngoài Nghinh Khách Điện lại vang lên tiếng quỳ xuống của đám thủ vệ cùng tiếng hô:
-Cung nghênh Dạ Vương giá lâm!
Kiệu lớn hạ xuống đất, một bóng người bước ra, đi lại gần chỗ Lâm Việt.
Hai người đã sớm ra ngoài cửa đứng, thấy người trung niên kia, liền chắp tay ôm quyền chào.
Người kia cũng đứng lại, đáp lễ với họ:
-Có thể được nhìn thấy hai vị thiên tài trẻ tuổi đứng đây, quả nhiên Quân mỗ không uổng công đi chuyến này.
Quân Vô Thượng thân bảy thước, cơ thể tráng kiện, khuôn mặt trang nghiêm uy nghi, ánh mắt sắc bén kiên định, từng câu từng chữ nói ra đều không lớn tiếng nhưng đều đem lại cho hai người cảm giác như sấm giội bên tai.
Hơn nữa, người này cũng không phải loại người kiêu ngạo, ngược lại rất trầm ổn, ngay câu đầu gặp mặt vừa nãy đã nói lên điều này.
Rõ ràng hắn hẳn phải biết chuyện hôm qua nhưng vẫn có thể đối xử với họ như vậy, quả không hổ là chủ nhân một thế lực lớn.
-Ta không thích vòng vo, vậy nói thẳng luôn đi...
Quân Vô Thượng nhìn chằm chằm Lâm Việt, ánh mắt như có thể đâm xuyên qua người hắn:
-Lâm tiểu hữu, ngươi có biết mình đã gây họa lớn không?