Dịch: HCTver.
Lâm Việt mỉm cười, làm sao hắn lại không hiểu tính cách của Minh Nguyệt kia chứ.
Trong một trăm ngàn năm, hắn cũng được trải qua mặt dịu dàng của nàng.
Chỉ là đêm qua, hắn muốn chỉ giữ lại tình cảm đơn thuần nhất giữa hai người, chứ không phải quay về như trong quá khứ xưa cũ nữa.
Dù sao Lâm Việt biết mình phải làm rất nhiều việc lớn trong tương lai, bây giờ mà vướng mắc vào tình trường chẳng là chuyện tốt gì cả.
-Ta cần một ít nguyên liệu rèn đúc, nàng đi tìm giúp ta đi.
Hắn đứng dậy, đi đến trước bàn gỗ, lấy bút mực giấy trong Trữ Vạt Giới Chỉ ra, viết xuống một hàng dài những cái tên.
Dạ Minh Nguyệt cầm lên nhìn một lúc, rồi gật đầu với hắn:
-Được, những thứ này ở đây đều có sẵn, ta lấy cho công tử.
Lâm Việt mỉm cười nhìn theo bóng lưng mỹ nhân rời khỏi phòng.
Không biết là nàng vội vàng muốn tìm kiếm cho Lâm Việt, hay là... ngại không dám ở chung lâu với hắn?
Cái này, có lẽ chỉ có nàng biết thôi.
-À quên, lúc mang đồ tới, làm phiền gọi luôn Tinh Hà Trưởng lão đến giùm ta, được chứ?
Lúc nàng mở cửa, hắn dường như nhớ tới điều gì, gọi giật nàng lại nói thêm một câu nữa.
Vẫn là gần như ngay lập tức, Dạ Minh Nguyệt lại gật đầu lần nữa, rồi nhanh chóng đi ra.
Cho dù người hắn muốn gặp là người có quyền lực lớn thứ ba Dạ Vương Thành, nàng cũng không chút do dự mà đồng ý mang Tinh Hà đến gặp.
Bởi vì, người thứ hai, chính là nàng, đại nhi nữ của Thành chủ.
A, còn người thứ nhất, khỏi nói cũng biết còn ai ngoài Thành chủ nữa, Dạ Vương Quân Vô Thượng!
Căn phòng lại chìm trong sự im lặng, Lâm Việt cũng nhân lúc ấy mà kiểm tra lại món đồ mà hắn lấy được đầu tiên hôm qua.
Đó là một khối sắt đen sì, lớn cỡ một nắm tay.
-Quả là đồ tốt, đáng tiếc mới là quặng thô, nếu như đã tinh luyện xong thì cũng không phải loại mặt hàng không đáng tiền này rồi.
Vừa nói hắn vừa vung tay lên, một ngọn lửa màu đen bùng lên, nuốt lấy miếng sắt.
Lửa cháy hừng hực nhanh chóng bóc tách tạp chất ra khỏi.
Không lâu sau, một khối bảo ngọc óng ánh đã lộ ra, nào còn có chút gì xấu xí như trước.
-Nguyên liệu luyện khí rất tốt, chất lượng không tệ.
Lâm Việt thu lại đồ vào nhẫn, vừa mới đi ra khỏi phòng, thì gặp hai người Lạc Tuyết Y và San nhi đi lại, hình như họ vừa mới ra ngoài.
San nhi là người thấy hắn trước tiên, vui mừng chạy lại:
-Đại ca ca, hôm nay đi chơi với muội đi.
-Ngươi không phải vừa mới quay về hay sao? Công tử còn có nhiều việc phải làm, đừng quầy rày ngài ấy.
Lạc Tuyết Y liền khuyên nhủ nàng.
-Vậy thì... lúc nào rảnh lại đi chơi với ta nhé?
San nhi bám lấy một tay Lâm Việt, ngước đôi mắt long lanh lên làm nũng hắn.
Không còn cách nào khác, hắn đành gật đầu đáp ứng.
Tuyết Y đi lại bế cô bé lên:
-Công tử, ta có việc muốn nói.
Vừa nghe lời ấy, Lâm Việt đã biết nàng định thông báo về chuyện hai tông kia.
-Bên ngoài sao rồi?
Nàng kể lại những gì mình thấy, không kém một phân không lệch một li.
-Dạ Vương Thành với việc ngài giết Lăng Phong còn chưa hoàn toàn tỏ thái độ, ngoài ra còn chuyện của Lôi Tung...
Nàng ngập ngừng một lát, rồi quyết định nói thẳng luôn:
-Phi Vân thương hội đã sớm rời khỏi đây, theo như ta biết, sau khi Dương Tranh bị giết chết, bọn chúng đã từng tới tìm ta, nhưng đã bị thủ vệ đuổi đi.
-Sau đó, tin tức công tử giết chết Lăng Phong lan truyền ra khắp Dạ Vương Thành, bọn chúng liền đi ngay trong đêm, sợ rằng bị ta làm liên lụy.
Nói xong, nàng đặt San nhi qua một bên, lại quỳ xuống lạy hắn một lạy.
-Công tử, thật sự xin lỗi, bọn chúng đẩy hết trách nhiệm cái chết của Lôi Tung lên người ngài, đều là tại ta lúc đầu đã không quản lý tốt!
Lâm Việt nhẹ nhàng giơ tay đỡ Lạc Tuyết Y đứng dậy.
-Đừng lo, ta đoán là Phi Vân thương hội sẽ đi về Lôi Vân Tông, có đúng không?
Lạc Tuyết Y giật mình, lập tức gật đầu xác nhận:
-Công tử nói không sai.
-Ai da, hạng người vô tri, thật đáng thương.
Nhưng mà hắn lại nghĩ thêm: "Có hội trưởng tài giỏi, vậy mà vẫn cứ ngu muội như thế."
Hắn tin mình không nhìn lầm nàng.
Tuy sức chiến đầu không cao, nói kém cũng được, nhưng mà vận hành một thương hội sắp tàn đời mà vẫn có thể kéo dài dược nhiều năm thì nàng đã luyện được nhuần nhuyễn khả năng thu thập tin tức và khả năng nhìn mặt mà nói.
Với kiểu người này, Lâm Việt cực kỳ chào đón, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều tác dụng.
Còn việc chiến lực yếu ớt?
Không sao, đi theo hắn, yếu cũng thành mạnh, gà đất cũng hóa phượng hoàng.
Lâm Việt vẫy tay ra hiệu cho nàng ghé tai lại, sau đó thì thầm:
-Hôm nay ngươi ở trong phòng này nghỉ ngơi, đừng đi lung tung bên ngoài.
-San nhi không phải một đứa trẻ bình thường, ngươi phải ở bên nó, một tấc không rời, được chứ?
Lạc Tuyết Y nghiêm túc gật đầu:
-Công tử đã có lời, ta chết cung sẽ hoàn thành.
-Khụ khụ!
Đột nhiên, bên ngoài Nghinh Khách Điện bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ.
Lâm Việt mỉm cười, biết rằng Dạ Minh Nguyệt đã quay về.
-Vào trong phòng chờ ta.
Nàng giật mình, không ngờ ngay cả mấy lời giải thích xã giao bình thường hắn cũng không thèm nói, vậy mà trực tiếp ra lệnh.
A, dĩ nhiên là cái này không quan trọng, cái chính yếu là Lạc Tuyết Y vẫn đứng đó kìa, hơn nữa, vừa nãy, hai người này thân mật châu đầu ghé tai nàng đã thấy hết.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, nhưng mà vẫn kìm lại mà bước vào trong phòng của hắn.
Lần này ngược lại là Lạc Tuyết Y căng thẳng trong lòng.
Đường đường Dạ tiểu thư, là người cao quý nhất Dạ Vương Thành chỉ sau Thành chủ Quân Vô Thượng, cũng được coi là một nhân vật lớn của Bắc Tinh Vực.
Hình như... là nàng nghe lời của công tử?
Đã thế lại còn là bộ dáng tức giận mà không làm gì được?
Tuyết Y không dám hỏi nhiều, chỉ mang theo San nhi về phòng cùng với rất nhiều dấu chấm hỏi.
Lâm Việt quay người vào, đưa tay ra với Dạ Minh Nguyệt.
-Chuẩn bị xong toàn bộ rồi chứ?
-Ngươi...
Nàng tủi thân vô cùng, trong lòng thầm mắng: "Không phải ngươi nên giải thích quan hệ của mình với Lạc Tuyết Y kia sao?"
Nhưng sau cùng, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi lấy nguyên liệu từ trong Trữ Vật Giới Chỉ ra, không có hỏi nhiều một câu cũng không có nói thêm một câu.
Dĩ nhiên là những suy nghĩ này bằng vào kinh nghiệm chung đụng cùng với trăm vạn nữ nhân trong vạn năm dài đằng đẵng thì làm sao mà hắn có thể không nhìn ra?
Nhưng chỗ đáng yêu của Dạ Minh Nguyệt, lại chính là nàng rất thông minh.
Một người con gái thông minh, sẽ không bao giờ hỏi nhiều về mấy chuyện này.
Vừa nghĩ Lâm Việt vừa hài lòng gật đầu:
-Làm tốt lắm.
Lời này có hai nghĩa, vừa là khen ngợi trí tuệ của nàng, ngoài ra còn là để nói về những nguyên liệu này, hẳn nhiên là Dạ Vương Thành nhất định sẽ có mấy món này, nhưng như thế không có nghĩa là miễn phí, hắn biết được tổng số ít nhất phải lên tới một ức.
Vậy mà nàng lập tức tìm đến cho hắn, chẳng hề mảy may do dự, đây cũng là một lý do làm hắn thích Dạ Minh Nguyệt, hết lòng vì bằng hữu.
(Dịch: Cái chỗ bằng hữu thì tự chừa đám bằng hữu xã giao ra nhé, đại khái là chỉ có quan tâm người trong gia đình, bạn bè thân quen thôi.)
-Những thứ này đều là dùng để rèn đúc áo giáp, đều là loại cực phẩm cả, vì vậy nên cũng cần Luyện Khí Sư cao cấp đối ứng mới có thể...
Đương nhiên là nàng không hỏi Lâm Việt định tự hắn ra tay hay sao.
Đùa à, chức nghiệp này đâu phải dễ học, người thường phải đầu tư vô số thời gian, có khi là cả đời người mới đạt được chút thành tựu, mà hắn mới được bao nhiêu tuổi?
Hai mươi cũng chưa tới...
Mỗi tội nàng không biết người khác học tập trong một ngàn năm, hai ngàn năm, hắn có thể ngồi tìm hiểu trong một vạn năm, hai vạn năm cũng không phải lo lắng.
Tuy chưa dám nói đạt trình độ xuất quỷ nhập thần, thiên sư thánh thủ nhưng mà cũng có thể nhận là cấp bậc đại tông sư được rồi.
Không đợi nàng nói hết lời, Lâm Việt vung nhẹ tay, tất cả nguyên liệu đều bay vọt lên không trung, lơ lửng trước mặt hắn!
Lại giơ cánh tay còn lại lên, một ngọn lửa màu đen bùng lên, bao phủ lấy chúng, điên cuồng thiêu đốt!
-Hả? Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tự luyện chế?
Dạ Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn Lâm Việt.
-Cẩn thận một chút, một khi xảy ra sai lầm, có thể làm nổ banh cả căn phòng này đấy.
Người ngu cũng nghe được ý nghĩa thật sự của câu nói này.
Nguyên liệu chỉ là việc nhỏ, mất thì cứ mất, kiếm lại nhanh không ấy mà.
An nguy của tên xấu xa này mới là chuyện lớn, rất lớn trong lòng nàng.
Lâm Việt chưa kịp đáp lời nàng thì ngoài cửa đã vọng lại tiếng bước chân.
Là Tinh Hà.
Lúc đầu, vị Trưởng lão này còn muốn chào hỏi tử tế hắn, nhưng đột nhiên lại thấy ngọn lửa đen đang bùng lên trên nguyên liệu, lập tức giật nảy mình.
-Lâm công tử... coi chừng đấy, đừng có sơ xuất!
Hắn vừa đi lại vừa luôn miệng khuyên ngăn.
-Không có thời gian học tập mười mấy năm, làm sao có thể chế luyện ra một món vũ khí hoàn thiện được? Lâm công tử quá làm liều rồi!
Nói xong, hắn giơ tay kéo Dạ Minh Nguyệt lùi về sau một đoạn.
-Tiểu thư, người chờ ở đây, nếu công tử làm nổ sạch nguyên liệu thì hãy rút về thêm một chút, đừng để bị ảnh hưởng đấy!
Trên gương mặt nàng lộ rõ vẻ khó xử, nhưng mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc chăm chú của Lâm Việt, nàng bình tĩnh lại, quyết định:
-Tinh thúc đừng lo lắng, ta đến xem một chút mà thôi.
Nhưng trong lòng thì nàng nghĩ khác.
Ở lại chỗ này, nhỡ hắn luyện thất bại, nổ bị thương thì lượng lớn đan dược trong nhẫn của nàng còn có thể cứu hắn!
Dĩ nhiên Lâm Việt không nghe cuộc đối thoại của hai người, mà có nghe cũng nghe không thấy, vì hắn đang hết sức tập trung để điều khiển Thái Dương Chân Hỏa đang không ngừng phát ra từ lòng bàn tay nung chảy nguyên liệu.
Chỉ sau thời gian uống một chén trà, toàn bộ đã hoàn toàn bị hòa tan!
-Sao lại như thế?!
Tinh Hà lập tức kinh ngạc không nói nên lời.
-Thất Thải Tinh Cương, Thông Thiên Huyền Mộc, Trầm Uyên Thiết, Bát Văn Xích Thạch,... Đây đều là những thứ cao cấp, làm sao có thể bị luyện hóa dễ dàng như vậy?
Dạ Minh Nguyệt cũng bất ngờ vô cùng.
Tinh Trưởng lão lại nói tiếp:
-Dù là Luyện Khí Sư giỏi nhất cũng cần ít nhất ba canh giờ mới có thể luyện hóa được chừng này... Tiểu thư, vừa nãy người thấy Lâm công tử dùng bao lâu vậy?