Dịch giả: HCTver.
Lăng Phong sầm mặt lại, cứ nghĩ rằng bản thân có thể dùng tài sản để làm nhục Lâm Việt trước mặt mọi người.
Nhưng mà bây giờ, hình như mình mới là người liên tục bị mất mặt?
Đã thế cấp độ còn ngày một tăng!
-Năm ngàn vạn? Ha ha ha, đã vậy thì lão tử sẽ đọ tới bến với ngươi một lần!
-Sáu ngàn vạn!
Cắn răng hô lên giá cả, lần này hắn quyết định phải liều mạng phân cao thấp với Lâm Việt.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp huênh hoang nhục mạ ai, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:
-Bảy ngàn vạn.
Toàn trường lại xôn xao ồn ào, hẳn nhiên là bị chấn kinh với mức giá vừa rồi.
Hai mắt Lăng Phong đã đỏ vằn lên, tràn đầy tơ máu:
-Con mẹ nó, thằng này rốt cuộc là ai vậy!
Hai người bên cạnh thấy trạng thái của hắn như vậy, cũng không dám trêu vào.
Vốn dĩ là họ cũng có chút ham muốn với món bảo vật cuối cùng này, nào ngờ sau khi Lăng Phong ra giá, lại bị Lâm Việt nâng luôn lên đến năm ngàn vạn.
Không chỉ có Hà Đạo và Trương Bạch Liên, phần đông khách nhân cũng phải chùn bước trước mức tiền này.
-Lâm huynh ra tay quả nhiên không phải tầm thường.
Tần Vô Niệm thán phục mở lời.
Lâm Việt chỉ ung dung mỉm cười:
-Ta chỉ không muốn làm phí thời gian của Tần huynh thôi.
Vô Niệm gật đầu:
-Hừm, cũng phải, cứ dông dài với đám này mãi cũng chán.
Lâm Việt cũng đồng ý với việc này.
Mấy hộ vệ của Tần Vô Niệm đã hoàn toàn có cái nhìn khác về Lâm Việt.
Vốn nghĩ rằng chỉ là một tiểu tử nghèo kiết xác bên vệ đường mà công tử bọn hắn tiện tay kết bằng hữu.
Xem ra, mọi sự đều quá trái ngược với suy nghĩ của bọn hắn.
-Bảy ngàn vạn lần thứ nhất.
Dạ Minh Nguyệt đã chốt giá lần một.
Lăng Phong lập tức giơ tay lên định báo giá.
Nhưng còn chưa kịp mở mồm, Lâm Việt đã lên tiếng:
-Tám ngàn vạn.
Cánh tay vẫn lơ lửng trước mặt chợt cứng lại.
Minh Nguyệt đứng trên đài, vừa mới định nói gì đó liền im bặt, đứng ngẩn người trong giây lát.
-Tám ngàn vạn?
-Đây là lần đầu tiên lão hủ thấy có người tự mình nâng giá cho mình đấy.
-Điên rồi, đây là có ý gì vậy?
-Mắt đui sao mà không hiểu, không thấy đúng lúc Lăng Phong định báo giá thì Lâm Việt đã nâng luôn sao, đây là đang khinh thường tên họ Lăng đó.
Hiển nhiên, người bất ngờ nhất, cũng là người điên tiết nhất, là Lăng Phong.
Lập tức giơ tay lần nữa báo giá, lại bị ngắt quãng:
-Chín ngàn vạn.
Vẫn là Lâm Việt.
-Con mẹ nó!
Gương mặt Lăng Phong đã sớm đen như đít nồi, quan sát kỹ còn phát hiện ra người hắn đang run rẩy vì giận dữ.
-Đây là tên điên, Lăng thiếu, dừng ở đây thôi.
Người hộ vệ sau lưng lên tiếng khuyên ngăn.
Lăng Phong cắn răng, gằn giọng:
-Giá cả mà phụ thân cho phép, còn chưa đến mức cuối cùng.
Nhưng mà trớ trêu thay, lúc hắn lại nâng giá...
-Một ức.
Dạ Minh Nguyệt vốn định chốt giá chín ngàn vạn, lần nữa bị chặn họng.
-Lâm công tử, xin ngài đừng tự nâng giá như thế.
Mọi người nghe thấy câu ấy, đều đồng thời kinh ngạc, tại sao giọng điệu khi nói chuyện với Lâm Việt, lại có thể khác biệt quá lớn so với Lăng Phong như vậy.
Lăng Phong cũng có thể thấy rõ việc này, sự chán ghét lúc mình có mặt, hoàn toàn không thấy đâu khi mà đối tượng là Lâm Việt.
Ngược lại... còn có cảm giác như thể nàng đang cầu xin Lâm Việt.
-Minh Nguyệt, ta... ta cũng có tiền.
Lăng Phong hô lên một câu ngu không còn gì để nói.
Quả nhiên, Dạ Minh Nguyệt nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy lần.
Lâm Việt thì chắp hai tay sau đầu, ngả người trên ghế.
Vừa đúng lúc, Lạc Tuyết Y cạnh đó đang bóc vỏ một quả nho.
Lâm Việt nằm đó mở miệng, nàng sau một giây nhìn trân trân, liền đỏ mặt mà bón cho hắn ăn.
Cảnh này bị Dạ Minh Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, không biết vì sao một cảm giác cực kỳ khó chịu xuất hiện trong nàng.
Có lẽ là do Lâm Việt chỉ an nhàn hưởng thụ Lạc Tuyết Y phục vụ, mà chẳng thèm ngó nàng lấy một cái?
-Một ức một ngàn vạn.
Lăng Phong giận dữ quát.
Dạ Minh Nguyệt đang phiền lòng vì Lâm Việt không để ý đến mình.
Làm sao Lăng Phong lại có thể bình tĩnh khi nàng cũng không thèm để ý đến hắn cho được?
-Một ức năm ngàn vạn.
Lâm Việt lại ung dung mở lời, thuận tiện nhổ hạt nho ra
Lạc Tuyết Y liền bón một quả mới.
-Làm rất tốt.
Lâm Việt mỉm cười khen.
Nàng cúi đầu, yên lặng ôm lấy San nhi, tiếp tục bóc nho.
Nhưng đồng thời cũng rất kinh ngạc, không ngờ Lâm Việt lại nhiều tiền như thế.
Thậm chí trông hắn có vẻ như chẳng hề quan tâm đến số tiền mình sắp bỏ ra.
-Một lần tăng bốn ngàn vạn!
-Chết tiệt, chẳng lẽ Diệu Thù của hắn là từ trên trời rơi xuống hay sao, đầu tiên là tự mình tăng giá cho mình, bây giờ lại trực tiếp ép Lăng Phong một lần bốn ngàn vạn.
Lăng Phong sắc mặt có chút trắng, nhìn qua mọi người còn tưởng hắn sắp từ trần đến nơi, người hộ vệ thì không ngừng thuyết phục hắn dừng lại thôi.
Nhưng mà, hắn biết, bây giờ mà thua Lâm Việt, cả đời này hắn đều không thể nào với tới Dạ Minh Nguyệt.
-Một ức sáu ngàn vạn!
-Hai ức.
-Hai ức một ngàn vạn!
-Ba ức.
-Ngươi!
Lăng Phong vụt đứng phắt dậy:
-Tốt, tốt cho một tên Lâm Việt, được, hôm nay bản thiếu chịu thua, để ta chống mắt lên xem ngươi làm sao lấy ra ba ức!
Lâm Việt im lặng không nói, nhưng thế không có nghĩa là Tần Vô Niệm không nói:
-Lăng Thiên Điện Thiếu chủ, bản thân không có tiền cũng đừng nghĩ người khác không có tiền thế chứ?
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Lăng Phong.
Quả thực, hiện tại hắn đâu còn là Lăng thiếu cao cao tại thượng, mà là một tên tiểu nhân bị Lâm Việt đè ép cho không ngóc đầu lên nổi.
-Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao vừa nãy Lâm Việt lại không thèm cho Lăng Phong chút thể diện, xem ra là bởi vì hắn vốn khinh thường Lăng Phong.
-Đồng ý, không phải do Lăng Phong quá yếu, cũng không phải Lăng Thiên Điện quá yếu, mà là Lâm Việt này quá mạnh mẽ.
Lăng Phong nghe mấy lời châm chọc kia, tức giận chỉ vào mặt Lâm Việt, quát lớn:
-Tốt, bản thiếu hôm nay không lấy ra nổi ba ức, nhưng ta không tin một tiểu tử vô danh cũng có thể lấy ra ba ức!
Dạ Minh Nguyệt cũng nuốt một ngụm nước bọt:
-Ba ức, chắc chắn ngay cả các Trưởng lão cũng không thể nghĩ giá cả sẽ lớn đến mức này a.
Đúng thế, đám người Tinh Hà đã sớm bất ngờ đến mức không nói nên lời.
-Lão Hà, chúng ta kiếm lợi lớn rồi!
-Hội đấu giá trước đây còn không bằng được như đêm nay, lần đầu Đại tiểu thư chủ trì, vậy mà có thể có giá cả trên trời như thế này.
Tinh Hà định thần lại, trầm ngâm:
-Ta xem ra là tiểu tử kia muốn chèn ép Lăng Phong là vì giành lấy hảo cảm của Dạ Tiểu thư.
Một người phản bác:
-Lão Hà, hình như ngươi già rồi mắt hoa, không thấy tên kia từ đầu đến cuối đều không thèm ngó Đại tiểu thư lấy một lần sao?
Hắn chỉ mỉm cười đầy thâm ý:
-Đây mới là cao thủ, lão tử nhìn Đại tiểu thư lớn lên từ bé, đám mấy người làm sao có thể hiểu nàng bằng ta, không ngờ trên thế gian cũng có người hiểu nàng như vậy.
Hiển nhiên, mấy lão già khác sau lưng không hiểu chuyện gì.
...
Dưới đài, Lăng Phong vừa dứt lời, những người khác mới sực nhớ đến vấn đề này, đều nghi ngờ nhìn sang Lâm Việt.
-Ta chưa từng nghe danh người này, có thể lấy ra ba ức Diệu Thù... Khả năng không lớn lắm.
-Ở Dạ Vương Thành mà dám dối trá, chắc chắn chỉ có thể là chán sống.
-Hình như lần trước cũng có một tên ra giá sau rồi lại không trả tiền, hình như...
-Đã chết rồi, sau rồi tông môn của tên đó tới gây phiền phức với Dạ Vương Thành, liền bị tiêu diệt tận gốc, ài, một nhị lưu tông môn, nói không còn liền không còn...
-Xem ra tiểu tử kia, đè ép Lăng thiếu một lần, bước qua chính là danh động bốn phương, còn không chính là... chết.
Đủ lời đủ kiểu, nhưng đại đa số vẫn là không tin hắn có thể lấy ra được ba ức.
Lâm Việt thì chẳng quan tâm đến đám này, đứng dậy nhìn thẳng mặt Lăng Phong bằng ánh mắt đầy khiêu khích pha chút giễu cợt:
-Nếu như ta có thì sao? Dám cược không... hả Lăng thiếu?