Dịch giả: HCTver.
Lâm Việt mỉm cười:
-Còn phải đa tạ Tần huynh đã nhường món bảo kim này cho ta.
Tần Vô Niệm nhún vai đáp lời:
-Ta chẳng qua là xem Lâm huynh có thể dùng đúng số Diệu Thù đã đoán để mua nó không thôi.
Hắn mỉm cười, thu miếng sắt vào nhẫn chứa đồ.
Lạc Tuyết Y cùng San nhi ngồi kế bên thì tròn mắt ngạc nhiên, cố nhiên chỉ có thể lờ mờ hiểu được miếng sắt này hình như cũng không có tầm thường như bề ngoài của nó, còn Hộ Tâm Giáp là gì, hai người hoàn toàn mù tịt.
Chắc cũng phải rất quý giá, nên mới có thể tiêu xài vạn Diệu Thù mà không có chút nào đau lòng.
Nhưng không phải ai cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người nên hầu hết người trong hội trường đều coi Lâm Việt là loại thiếu gia ăn chơi trác táng rồi.
Tại sao chỉ nói là hầu hết, bởi vì trong hội trường này, người hiểu giá trị của món đồ, còn có Dạ Minh Nguyệt cùng một vài người khác nữa...
Trên đài, Minh Nguyệt đã lại hô lên lần hai:
-Món bảo vật tiếp theo.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng ánh sáng mới lại bắn tới sàn đấu giá, bên trong lần này lại là một thanh trường kiếm.
Dù lưỡi kiếm còn trong vỏ, nhưng kiếm khí kinh khủng đã lan tràn cả ra ngoài.
Lâm Việt và Tần Vô Niệm lại quan sát lần nữa.
Lần này, Lâm Việt lên tiếng trước:
-Hừm... với người bình thường mà nói, một ngàn vạn là hợp lý rồi.
Ngừng trong giây lát, hắn tiếp:
-Nhưng với người hiểu kiếm, thì lại không chỉ là một ngàn vạn đâu.
Vô Niệm mỉm cười:
-Ta đồng ý với huynh, chẳng qua ở đây xem ra không có mấy ai như vậy rồi.
Dạ Minh Nguyệt giới thiệu sơ lược qua món đồ:
-Đây là thanh bảo kiếm mới được luyện thành ở Táng Kiếm Tông, nói là luyện thành vào năm nay, nhưng đúng hơn là đã được rèn suốt bốn mươi năm ròng, cho tới năm nay mới hoàn toàn thành công.
-Kiếm này tên Kinh Trập, thân dài thước tấc, nguyên liệu là Tinh Không Hàn Thiết Cực phẩm cực kỳ quý hiếm, uy lực mạnh mẽ khó lường, xứng đáng là bội kiếm của các cao thủ Kiếm Đạo.
-Giá khởi điểm, vạn Diệu Thù, một lần tăng giá không ít hơn vạn.
Lần này không phải là miếng sắt vụn nữa mà là bảo vật hàng thật giá thật cả về mẫu mã lẫn chất lượng, tất cả mọi người đều muốn mang món này về, chỉ trong thời gian uống cạn nửa chén trà, giá tiền đã tăng vọt lên vạn Diệu Thù.
-Sáu trăm vạn.
Lăng Phong ung dung giơ tay ra giá.
Hà Đạo ngồi cạnh cũng lên tiếng:
-Bảy trăm vạn.
-Ngươi làm vậy là có ý gì?
-Làm gì? Đồ tốt ai cũng muốn, dĩ nhiên ai cũng có thể mua.
Mà gần đó, Trương Bạch Liên cũng hứng thú giơ tay:
-Tám trăm vạn.
Lâm Việt mỉm cười:
-Tần huynh, không ra tay sao?
Tần Vô Niệm nhìn Lâm Việt, khó hiểu:
-Rõ ràng nó không thích hợp với chúng ta, sao lại muốn mua về làm gì?
Giá cả đã lên tới một ngàn vạn Diệu Thù.
Hắn bèn bảo Lạc Tuyết Y ra giá.
Âm thanh nàng pha chút lo lắng lại vang lên:
-Hai ngàn... hai ngàn vạn.
Nàng cảm giác sau lưng mình đã sớm mồ hôi đầm đìa.
Đùa sao, những người mà mấy hôm trước nhìn cũng không dám nhìn, ít kiếm chuyện là tốt nhất, vậy mà giờ lại đều đang nhìn mình chằm chằm, đã vậy trong ánh mắt còn có đủ loại cảm xúc ghen tị, hâm mộ, khinh thường cũng có luôn, làm sao mà có thể thích ứng được ngay chứ?
-Công tử, vì sao ngài đột nhiên lại bất lực vậy?
(Dịch: Bất lực ở đây có nghĩ là không động đậy được, tức là ý chỉ tại sao tay Lâm Việt tự dưng lại đau không giơ được, nhưng mà Tuyết Y lại ăn nói quá là..., người khác nghe sẽ tưởng là Lâm Việt "bất lực" thật, ông tác chỗ này chơi chữ đấy)
Nàng cảm thấy khó hiểu, tại sao Lâm Việt không ra giá bằng tay còn lại mà lại bắt mình giơ, hơn nữa lại còn là tay có đeo chiếc vòng mới, chẳng lẽ công tử có kế hoạch gì sao?
-Dùng từ chính xác chút đi, chỉ có tay ta là không cử động được thôi, nhớ lấy.
Lâm Việt lườm lườm nhìn nàng.
San nhi tò mò hỏi:
-Đại ca ca, bất lực nghĩa là sao vậy?
Lâm Việt suýt sặc, nhưng sau rồi vẫn giữ im lặng, còn Lạc Tuyết Y thì mặt đỏ như gấc chín.
Bản thân nàng đang lâm vào tình huống khá đặc biệt, trên danh nghĩa là người có chồng, nhưng mà thật ra là cơ thể vẫn còn giữ trinh tiết, việc này làm nàng cảm giác tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm gì cho phải cả, từ bấy đến nay vẫn ở vậy.
Một ngày bị Lâm Việt chọc ghẹo mấy lần liền, làm nàng càng lúc càng xấu hổ.
Nhưng Lâm Việt thì không thèm để ý.
Thuận miệng trêu chọc vài câu mà thôi, làm gì mà căng thẳng quá vậy, dù sao cũng không phải chưa từng ăn qua ngươi.
...
Trên đài, Dạ Minh Nguyệt lại nhìn qua lần nữa, đập vào mắt nàng vẫn là cái vòng đen kia, trong lòng nghiến răng ken két: "Hừ, nữ nhân này... Nàng đang cố ý khoe?"
Sắc mặt nàng vốn lạnh lùng bây giờ càng thêm sạm lại, một tia sát ý xuất hiện trong đáy mắt nàng:
-Hai ngàn vạn lần một.
Lăng Phong tức giận: "Hừ, thế quái nào lại là tên khốn nạn này?"
Người hộ vệ đứng cạnh định bảo hắn dừng ở đây thôi, nhưng không kịp:
-Hai ngàn một trăm vạn.
Tần Vô Niệm liền hiểu ý định của Lâm Việt:
-Lâm huynh, định chơi Lăng Thiên Điện một vố đau sao?
Hắn cười hỏi lại:
-Tần huynh, thấy vết thương đã đủ sâu chưa?
Vô Niệm đáp lại:
-Ai da, người này đã không còn giữ được lý trí rồi, nếu đã như vậy, cùng con thú cũng không có gì quá khác biệt cả.
Hắn hiểu ý, lại quay sang nhìn Lạc Tuyết Y, miệng nói nhỏ một con số.
-Hai ngàn năm trăm vạn.
Thấy còn chưa chắc chắn, Lâm Việt còn cố ý nói to:
-Đám người Lăng Thiên Điện nhà nghèo không tiền thì cũng đừng tranh với ta.
Những khách nhân khác nghe lời ấy, đều thầm cảm thấy hắn quá mức khoe mẽ rồi.
Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, lại đi công khai đối nghịch với một quái vật như Lăng Thiên Điện, không khôn ngoan chút nào.
Phía trên cùng của hội trường, là một gian phòng kín, bên trong là Tinh Hà đang chắp tay sau lưng cùng với mấy trưởng lão khác quan sát tình hình phía dưới.
Dĩ nhiên là mấy người này lấy Tinh Hà cầm đầu, một người lên tiếng:
-Hừm, là thiếu niên kia muốn gặp Quân thành chủ sao, Tinh Hà, lão cảm thấy hắn có gì đặc biệt sao?
Tinh Hà vuốt vuốt bộ râu trắng dài của mình, trầm ngâm lên tiếng:
-Ta đã điều tra qua, nhưng mà lộ trình đi tới đây của người này cực kỳ kỳ lạ, không hề đi theo những tuyến đường thông thường, vậy nên hắn đến từ đâu, chúng ta bây giờ vẫn chưa thể biết được.
Mấy người khác đứng sau nhìn nhau một hồi, không chút bất ngờ với việc này, một người cười, không biết là khen hay chê:
-Hừm, tiểu tử này xem ra cũng là tay già dặn, quả nhiên không giống thường nhân.
Tinh Hà liếc nhìn người đó:
-Mấy lão xem ra cũng là già quá rồi, thiên tài vạn Tiềm Lực Trị, nếu là thường nhân, vậy chúng ta có tính là phế vật nổi không vậy?
Hôm nay bị Dạ Minh Nguyệt nói cho một câu như vậy, cuối cùng cũng có thể làm y hệt với người khác, dĩ nhiên là với vai trò ngược với lần trước.
Thấy đám bạn già của mình đều cứng họng không đáp nổi, Tinh Hà cảm thấy trong lòng rất thoải mái, lại tiếp tục quan sát Lâm Việt, một lúc sau ông thầm nghĩ: "Chỉ là Chuyển Luân Cảnh, nhưng mà căn cơ chắc chắn, thoáng qua còn có vẻ lợi hại hơn cả Tần Vô Niệm, mình cảm giác vẫn không hoàn toàn nhìn thấu, người này... nhìn sao cũng không giống như người trẻ tuổi, còn cần tìm hiểu thêm."
...
-Thiếu chủ, kệ thôi, hắn muốn liền cho hắn, quá thiệt rồi.
Một người hộ vệ ngăn cản Lăng Phong.
Nhưng bây giờ tên này đã sớm đỏ mắt, làm sao nghe lọt được lời khuyên đúng đắn này:
-Ngươi điếc à? Không thấy hắn đang khinh thường ta sao? Hôm nay ta nhịn, về sau làm sao dám xuất hiện trước mặt Dạ Minh Nguyệt?
Nói xong, không đợi câu trả lời, hắn vung tay:
-Hai ngàn bảy trăm vạn.
Vốn dĩ hắn cũng có chút nhãn lực, cùng hai người kia đoán không sai, kiếm này cũng chỉ đáng giá cùng lắm ngàn vạn, nhưng mà tâm lý có vẻ hơi không tương xứng với kiến thức, bây giờ món đồ lại bị hắn nâng lên gần gấp giá ban đầu.
Tất cả chỉ vì muốn thắng Lâm Việt, lỗ tiền không quan trọng.
-Công tử, có thêm tiền không?
Lạc Tuyết Y ngập ngừng hỏi, theo dáng vẻ của nàng thì dĩ nhiên là sẽ rất vui nếu câu trả lời là "không".
Còn tốt, Lâm Việt cũng có ý đó:
-Thôi, đủ rồi.
Tần Vô Niệm liếc nhìn:
-Lâm huynh, ai sẽ đâm vết thương này lên Lăng Phong đây, huynh hay là ta?
Lâm Việt thở dài:
-Vẫn là huynh lên đi, dù sao huynh cũng không sợ phiền phức đâu nhỉ?
Trên đài, Dạ Minh Nguyệt đã sớm chốt hạ giá cả:
-Hai vạn bảy trăm ngàn Diệu Thù, thành giao.
Tiếng nói vừa dứt, quầng sáng cũng như mấy lần trước, mang theo Kinh Trập Kiếm bay về hướng Lăng Thiên Điện.
Lăng Phong nhận món hàng, vừa định trả tiền, bên tai lại vọng tới tiếng cười khinh miệt của Tần Vô Niệm:
-Đáng tiếc, đáng tiếc, kiếm là kiếm tốt, nhưng rơi vào nhầm chủ, cũng chỉ có thể là sắt vụn.
Nghe vậy, Lăng Phong ngập ngừng một chút, chưa vội trả tiền ngay, mà rút kiếm ra khỏi vỏ, ngắm nghía.
Vừa ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén kinh người đã bạo phát ra, vờn chung quanh Lăng Phong, hắn cười nhạt, nhìn lại Vô Niệm thách thức:
-Kiếm tốt, Vô Niệm công tử, không giành được đồ cũng không cần ghen tỵ chứ?
-Thật sao?
Tần Vô Niệm hỏi lại, một ngón tay giơ lên, bắn ra một đạo Diệu Khí công tới, Lăng Phong liền theo bản năng mà giơ kiếm đỡ lấy.
Keng!
Kinh Trập Kiếm bị Diệu Khí đánh cho bẻ cong lại, thân kiếm uốn ngược lại đập trúng vào ngực Lăng Phong!
-Ngươi!
Lăng Phong cảm thấy có chút khó chịu, tuy không chút xây sát, nhưng mà uy lực của một chỉ tiện tay kia làm hắn thấy mình đánh không lại người này.
Nhưng cái này không làm hắn chú ý nhiều, dù sao còn trẻ, về tu luyện chăm chỉ một hồi là được, nhưng mà thanh kiếm này... ngay cả một xíu công kích cỏn con ấy, cũng bị bẻ cong được?
Những vị khách khác cũng đã kịp nhận ra điểm kỳ lạ này, Dạ Minh Nguyệt thì có chút khó chịu nhìn hắn, thầm nghĩ tên này bao giờ mới không gây phiền phức nữa vậy, và Lăng Phong cũng chỉ mất có mấy giây đã phát hiện nguyên nhân:
-Chết tiệt, tại sao lưỡi kiếm lại mỏng như vậy được?