Dịch giả: HCTver.
Lâm Việt ngiền ngẫm một hồi mới cười mà rằng:
-Xem ra trước kia phu quân ngươi cũng nhẫn nhục chịu đựng không phải vừa đâu nha.
Lạc Tuyết Y thoáng qua chút buồn bã.
-Có nhẫn nhục hay không ta không biết, cùng phu quân chung đụng thời gian quá ngắn, ta...
-Ngay cả cơ thể còn chưa trao được cho hắn.
Lâm Việt nói xong, cười nhìn Lạc Tuyết Y, trong đáy mắt có vài tia giễu cợt.
-A, công tử... Làm sao ngài biết được...
Gương mặt nàng đột ngột ửng hồng như ráng mây chiều, thậm chí ngay cả cổ cũng cảm giác nóng bừng.
Lâm Việt nhún vai, thích thú nhìn nàng đang xấu hổ:
-Có nữ nhân nào đã chung đụng nam nhân rồi mà vẫn như là tiểu nha hoàn ngày ngày đều gọi công tử công tử như ngươi đâu?
Đấy dĩ nhiên là hắn tiện lời bịa ra lý do thôi.
Trong vạn năm, mắt nhìn người của hắn, không cần biết là cường giả hay nhược kê, nam nhân hay nữ tử, không có gì có thể lừa gạt được hắn nữa.
(Nhược kê: gà yếu, đấy là nghĩa đen thì là thế, còn nghĩa bóng thì là kẻ yếu, chẳng có tí sức mạnh hay quyền thế hay cái gì tương tự cả.)
Lạc Tuyết Y cúi đầu, cuộc nói chuyện với Lâm Việt làm nàng nhớ đến phu quân quá cố của mình, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy và tội lỗi vô cùng.
-Oa, Đại ca ca thật lợi hại a.
San nhi đứng bên cạnh cười khích khích, dựa vào một bên chân hắn, trực tiếp ngồi xổm xuống đó, hai tay tựa vào đùi chống cằm, than thở:
-Mệt quá đi, chúng ta đi lâu lắm rồi mà sao...
Lâm Việt cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi:
-Nhưng mà người ta không cho vào thì cũng chịu thôi, chỉ cần chờ một lúc thôi San nhi à.
Lạc Tuyết Y chợt hỏi:
-Công tử, ngài chờ cái gì?
-Chờ một người có thể giúp chúng ta đi vào.
Hằn vừa xoa đầu San nhi, vừa trả lời nàng.
-Đừng nóng, sẽ không lâu lắm đâu.
Ba người im lặng chờ, mấy phút sau, có một đám người đạp không mà tới, qua y phục của họ có thể nhận ra đây là thành viên của cùng một tông phái.
-Người đến rồi.
Lâm Việt cười nhạt.
Tuyết Y nhìn qua một hồi, kinh ngạc:
-Công tử đang chờ người của Bích Lạc Thượng Thanh Cung?
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu.
-Đây là một trong những Đại tông môn đỉnh cấp của Bắc Tinh Vực, còn mạnh mẽ hơn cả Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện, thậm chí một vị trong Tam Hoàng của thế hệ trước còn là đệ tử Bích Lạc Thượng Thanh Cung nữa.
Lạc Tuyết Y thuật lại thông tin nàng biết, trong giọng nói còn có chút ý kính sợ.
Nhưng Lâm Việt thì ngược lại, bình tĩnh vô cùng:
-Người ngươi vừa nhắc đến, hẳn là Mặc Long Hoàng Tần Lưu, quả thực hắn đến từ Bích Lạc Thượng Thanh Cung, cũng nhận được cơ duyên ở trong chỗ đó.
-Tần Lưu...
Lạc Tuyết Y lẩm bẩm nhắc lại cái tên này lần nữa, nàng làm ăn kinh doanh, đi nhiều nơi, gặp nhiều người, còn chưa từng được nghe tên thật của bất kỳ Tam Hoàng nào a.
Mà công tử có thể tùy ý nói ra, dĩ nhiên cho thấy thế lực hậu thuẫn đằng sau hắn cũng không phải dạng tầm thường.
Mặc dù Lâm Việt không chủ động thu nhận nàng, nhưng có thể đồng ý cho nàng đi theo bên cạnh, nàng đã rất biết ơn hắn.
Ít ra sau khi rời đi thương hội, vẫn còn chỗ trú thân...
Người Bích Lạc Thượng Thanh Cung đã đến gần, lính gác cổng đấu giá hội tự động tách ra nhường đường, còn tên vừa nãy chặn lại người thì đã cung kính chạy tới, đồng thời cúi lưng ôm quyền bái chào.
-Không ngờ Vô Niệm công tử cũng đến tham gia đấu giá hội, mời vào mời vào.
Ngồi phía trước nhất đoàn người là một bạch y thiếu niên, khuôn mặt không có sắc thái dương cương chí khí của nam tử, ngược lại đầy đường nét tinh xảo âm nhu của nữ tử quả là kỳ lạ.
Nếu như không phải nhờ y phục hắn mặc là cho nam giới, ắt hẳn sẽ bị nhầm là một mỹ nhân xinh đẹp đấy.
-Công tử, vào thôi?
Một trong cao thủ Siêu Thoát Cảnh đi theo hộ vệ lên tiếng, bởi vì thấy đã xong mà hắn còn chưa đi, bởi vì Tần Vô Niệm vừa chợt liếc qua một bên, ấy là chỗ Lâm Việt đang đứng.
"Là nam nhân ở khách sạn chỗ vừa nãy?"
Hắn cảm thấy bất ngờ, cao thủ như vậy thế mà lại bị chặn cửa đứng ngoài? Hay là đang đứng đợi ai đó? Có lẽ không phải a...
-Có chuyện gì sao?
Một người khác lại hỏi lần nữa, vẻ mặt khó hiểu.
-Đợi ta một lát.
Tần Vô Niệm nhỏ giọng nói một câu, không cho người khác đi cùng, mà là một mình đích thân lại chỗ Lâm Việt, chắp tay:
-Tại hạ Tần Vô Niệm, đã từng gặp qua vị huynh đài đây.
Lâm Việt mỉm cười bái quyền đáp lễ:
-Tại hạ Lâm Việt, hân hạnh được gặp mặt, còn phải đa tạ Vô Niệm công tử không thống báo thành vệ binh, bằng không lúc đó khó tránh khỏi có thêm phiền phức.
Chẳng biết vì sao, khi vừa thấy Lâm Việt, trong lòng Tần Vô Niệm dấy lên cảm giác đây là một người đáng giá làm bằng hữu thâm giao, lại nói mỗi cử động của đối phương, hắn đều thấy có một tia áp bách khó hiểu.
(Bằng hữu thâm giao: đại ý là bạn thân đó; Áp bách: ép buộc, cưỡng chế người khác theo ý mình, ở đây ý chỉ khí thế làm người khác không thể không nghe theo.)
Có lẽ là sức hút giữa các cường giả với nhau chăng?
Vô Niệm công tử lên tiếng:
-Lâm huynh sức chiến đấu mạnh mẽ, có thể ngang cơ với Siêu Thoát Cảnh, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi cao cường như thế, Vô Niệm ta còn đang thấy may mắn vì không bỏ đá xuống giếng đây.
(Bỏ đá xuống giếng: thấy người bị hại thì hùa theo hại người tiếp dù cho việc chẳng liên quan gì đến bản thân.)
Lạc Tuyết Y đã sớm ngẩn người từ bao giờ.
Trời ạ, đây chính là người có danh tiếng vang vọng khắp Bắc Tinh Vực, Vô Niệm công tử!
Theo lời đồn, Tần Vô Niệm bắt đầu tu luyện từ năm tuổi, chỉ ngày liền đột phá Phàm Cảnh, tuổi tiến lên Linh Cảnh, tuổi thăng làm cao thủ Chuyển Luân Cảnh, hiện tại, tu vi chắc chắn là Siêu Thoát Cảnh.
Tuy nhìn qua chỉ tầm , tuổi, lớn hơn Lâm Việt một chút, vậy mà đã có danh khí vô cùng lớn, có thể coi là một đại nhân vật.
Không ít người ở Bắc Tinh Vực từng nghe nói đến hắn, đều cho rằng chỉ cần cho thêm mấy năm nữa, Tần Vô Niệm có thể đứng chân vào hàng chiến lực cao cấp nhất Tinh Vực đây.
Hậu nhân của Mặc Long Hoàng, quả nhiên vẫn kinh khủng như tổ tiên.
Nhưng mà bay giờ, bất ngờ nhất không phải là Lạc Tuyết Y, mà là máy tên lính gác, nhất là tên xét thiếp mời vừa nãy, trên mặt nét kinh ngạc đã chuyển thành kinh hãi.
"Chuyện gì thế này? Tại sao Vô Niệm công tử lại tự mình nói chuyện với hắn?"
"Thôi xong rồi, Lăng thiếu không phải bảo tên này chỉ là một tên nhà quê ra tỉnh, ngăn cản hắn sẽ không có bất kỳ phiền phức gì xảy ra sao?"
"Có thể vui vẻ nói chuyện cùng người như Vô Niệm công tử chắc chắn cũng không phải tầm thường, Lăng thiếu à, ngài hại ta rồi, phải mau đi xin lỗi, may ra..."
Cùng lúc đó, Tần Vô Niệm lên tiếng hỏi:
-Hội đấu giá cũng đã sắp bắt đầu rồi, Lâm huynh sao còn chưa vào?
Lâm Việt nhún vai, ra vẻ không thể làm khác được:
-Ta cũng muốn vào, chỉ là bị lính gác ngăn cản a.
-Láo xược!
Tần Vô Niệm quát lớn, tên vừa rồi vừa nghĩ đến việc xin lỗi Lâm Việt, ai ngờ chưa kịp làm gì đã lại đụng phải cơn giận của Vô Niệm công tử.
Nghe tiếng quát, vị hộ vệ Siêu Thoát Cảnh đồng thời bước lên, nháy mắt xuất hiện trước đám lính gác, uy áp lập tức đánh xuống.
Cả bốn đều không ra tay, chỉ là đứng đó thôi, mà mặt đất cũng bị ép cho rạn nứt khắp nơi, như những con rết khổng lồ lan tràn về phía đám gác cổng!
-Xin công tử tha mạng! Cầu xin ngài!
Toàn bộ lính đều nhất loạt quỳ xuống, đến giờ còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng quá ngu rồi, lần này đá phải tấm sắt rồi a!
-Là chúng ta không hiểu chuyện đắc tội Lâm công tử đây, xin ngài thứ tội, là... là... Lăng thiếu ra lệnh cho ta... chúng ta chặn đường ngài, chúng ta cũng không thể làm khác!
Hiển nhiên bây giờ bọn họ đã đắc tội với Tần Vô Niệm, mà căn nguyên mọi sự thì là từ việc của Lâm Việt, vậy thì bây giờ thay vì giải thích với Vô Niệm, trực tiếp nhận lỗi, tạ tội với Lâm Việt mới là thượng sách.
-Là tên tiểu tử Lăng Phong? Hừ!
Vô Niệm công tử nhíu mày, quay sang Lâm Việt:
-Lâm huynh, cùng vào đi.
Lâm Việt mỉm cười đáp lễ:
-Vậy liền đa tạ Tần huynh rồi.
Hai người đi vào trong, đám lính gác thở phào nhẹ nhõm, cũng may mắn còn thoát được.
Ấy là suy nghĩ của họ, còn suy nghĩ của người Bích Lạc Thượng Thanh Cung lại khác kia.
Vô Niệm và Lâm Việt không động thủ, nhưng đừng quên còn Siêu Thoát Cảnh nữa kìa.
Lúc đi ngang qua, người khẽ phất tay một cái, Diệu Khí chỉ nhẹ nhàng rung động, khó ai có thể phát hiện.
Đợi tất cả đã đi xa, tất cả gác cổng chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh đánh vào, yết hầu có vị ngọt tanh, liền đã phun ra một búng máu lớn, có một vài người còn trực tiếp bị ngất xỉu.
Ai cũng biết là ai ra tay nhưng lại không ai dám kêu ca nửa lời.
Tự tìm đường chết không thể sống, cũng chẳng thể kêu oan.
Vết thương này cũng không phải là thương thế bình thường, lại thêm người Bích Lạc Thượng Thanh Cung ra tay cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì, cũng chẳng có ai nhìn thấy là họ xuất thủ, vậy thì làm sao có thể đẩy trách nhiệm lên người họ?
-Hừ, cũng là tại tên khốn kiếp Lăng Phong!
-Người Bích Lạc Thượng Thanh Cung xưa nay vốn hành sự độc đoán, không ngờ hôm nay chúng ta cũng dính phải.
-Thôi im đi, thương thế này... không có một hai năm thì dừng mong khỏi được, hừ, Lăng Phong, chờ đấy!
Dĩ nhiên là những lời này sẽ không ai nghe thấy, vì vấn đề dây dưa này nên tốp Lâm Việt là nhóm cuối cùng vào hội đấu giá rồi.
...
Bên trong phòng đấu giá, là một hội trường hình tròn siêu lớn.
Nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra vô số phù văn đan xen chằng chịt với nhau trên mặt đất.
-Lâm huynh có suy nghĩ thế nào về căn phòng này?
Tần Vô Niệm cười hỏi, ra ý thử thách Lâm Việt.