Dịch giả: HCTver.
...
Nghinh Khách Điện, trong một gian phòng.
Lâm Việt ngồi xếp bằng, điều chỉnh lại tu vi bất ổn của bản thân mà hắn đã kiềm chế trong suốt chuyến đi.
Thật ra tốc độ tuy luyện của hắn có chút quá nhanh, cũng may vừa nãy ánh sáng trắng của Tiềm Lực Trắc Thí không chỉ có tác dụng đo tiềm lực mà còn giúp ổn định lại phần nào tu vi nhờ áp lực của nó, đỡ cho hắn hiện tại không ít.
Nhưng dù thế, Lâm Việt cũng sẽ không tu chậm lại, ai bảo trong vạn năm hắn đã gặp được vô số đại năng giả mạnh mẽ vô cùng, lấy thực lực bây giờ ra so, không khác chim ruồi so với phượng hoàng bao nhiêu đâu.
Được một lúc lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ lần nữa.
Thần Niệm quét qua một lần, là khí tức của Lạc Tuyết Y.
"Vào đi."
Nàng mở cửa bước vô, không hiểu kiểu gì, cũng giống như Dạ Minh Nguyệt, đã đổi một bộ y phục mới.
Thân hình vốn dĩ đã rất đẹp, bây giờ bộ quần áo mới lại càng gia tăng thêm mỹ mạo của nàng, dáng người chỗ lồi chỗ lõm hiện lên rõ ràng, lại thêm gương mặt tuyệt sắc kia...
Sức quyến rũ của phụ nữ trưởng thành được thể hiện ở Tuyết Y một cách hoàn mỹ.
Nàng cúi người nói với Lâm Việt: "Công tử, ta muốn dẫn San nhi tới chỗ người ủy thác nhiệm vụ."
Nghe lời ấy hắn mới nhớ ra việc này.
Mặc dù Tuyết Y đã rời khỏi Phi Vân thương hội nhưng mà San nhi vẫn đi theo bọn họ a.
"Việc ấy tùy ngươi." Lâm Việt đứng lên vươn vai, tuy chưa hoàn toàn hồi phục trạng thái cao nhất, nhưng mà tham gia hội đấu giá sắp diễn ra thì dư sức.
Nàng vui vẻ gật đầu, dẫn San nhi rời khỏi Nghinh Khách Điện.
"Người ủy thác ở đâu thế?"
"Tại đoạn giữa khu phố số ."
Lạc Tuyết Y chần chờ một lúc, ngập ngừng tiếp: "Nhưng mà người thương hội cũng... ở ngay đấy."
Lâm Việt nhún vai chẳng nói chẳng rằng, dù sao đây là việc riêng của nàng, đi theo hắn cũng là quyết định của nàng, việc này dĩ nhiên cũng là nàng tự giải quyết.
Dù sao cũng từng hội trưởng một thương hội, tuy có hơi phèn, nhưng dù sao cũng là, nên nàng dĩ nhiên không thể vì chuyện này mà không đi nữa được, bằng không đã chẳng đến hỏi hắn.
...
Dọc đường, phố xá đông đúc, người chật như nêm, phồn hoa đô hội, nhất là ở một vị trí, lượng khách lại càng vượt xa chỗ khác, ấy là là địa điểm hội đấu giá sắp diễn ra.
Tuy là còn chưa mở cửa nhưng cũng đã hấp dẫn không ít người tụ tập về đây.
Ba người đi đến khu phố thứ ba, Lạc Tuyết Y dẫn San nhi đi vào, trước đó, nàng ôm lấy chân Lâm Việt, "Đại ca ca, người vẫn sẽ chơi với ta chứ?"
Hắn mỉm cười, "Dĩ nhiên, bé con, ngươi rất đặc biệt, nhớ lấy tu luyện cho tốt, rồi ta sẽ gặp lại thôi."
San nhi lẩm nhẩm lại lời hắn: "Tu luyện cho tốt..."
Liền đó cô bé trịnh trọng gật đầu thật mạnh, "Vâng, nhưng... người đó thật đáng sợ a,... bọn họ... mua ta."
"Mua?"
Lâm Việt hơi bất ngờ, hẳn nhiên là không nghĩ đến còn có việc này, "Ta còn tưởng là cha mẹ của San nhi cơ mà?"
Lạc Tuyết Y cũng kinh ngạc không kém, quay sang giải thích với hắn: "Công tử, ta cũng không biết gì về chuyện này."
Hắn nhún vai, nàng cũng rất bất đắc dĩ, nhưng mà đã nhận sẽ đưa San nhi đến, bây giờ làm sao có thể lật lọng được, đành cứ phải đi tiếp thôi.
Nhưng mà, lần này Lâm Việt cũng đi theo, hắn cảm thấy sự việc có chút kì quái rồi.
Đi sâu mãi vào trong, ba người dừng trước cửa một khách sạn.
Khách sạn ngoài này so với Nghinh Khách Điện là cung cách tiếp khách cao nhất của Dạ Vương Thành dĩ nhiên là khác biệt một trời một vực rồi, căn bản không thể lấy ra so sánh được.
Không nói đến diện tích lớn nhỏ kém mười mấy lần, ngay cả nồng độ Diệu Khí tự nhiên cũng thua xa.
Lạc Tuyết Y nhớ lại địa chỉ, đi sang mặt Bắc của khách sạn, còn chưa đến đã nghe thấy tiếng mắng chửi vọng ra, "Con mẹ nó Phi Vân thương hội, hôm nay các ngươi xác định đi."
"Không giao được hàng cho Thất Tuyệt Môn mà vẫn dám vác mặt tới, định muốn chết sao? Giết hết cho ta!"
Nàng bước nhanh hơn, thấy được một đám người hung dữ giơ chân đạp lên hai lão già của Phi Vân thương hội đang quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu.
May cho đám già này, tuy là có nhiều người có ý định tóm lại nộp cho Lôi Vân Tông nhưng mà đang ở ngay ngoài cổng Dạ Vương Thành, lại vừa xảy ra sự việc lớn, nếu vẫn xuống tay thì quá không nể mặt nhau rồi, vậy nên mấy người này mới có thể an toàn vào thành, nào ngờ lại không có hàng giao cho Thất Tuyệt Môn, tý nữa là thăng thiên.
"Dừng tay." Lạc Tuyết Y chạy lại, "San nhi ở đây."
Đám người Thất Tuyệt Môn đồng loạt quay sang, có nam nữ, nhìn thấy cô bé đằng sau lưng nàng, một người quay sang người đứng trước nhất, nói: "Đại ca, đúng là nàng."
"Tốt, bắt tới đây."
Người kia không nhiều lời, thi triển thân pháp nhảy lên, một tay tóm lấy San nhi làm cô bé sợ hết hồn, định thoát ra nhưng đã bị bắt được bả vai, cả người bị kéo ngược lại.
"San nhi giao cho các ngươi, Diệu Thù của chúng ta đâu?" Lạc Tuyết Y lên tiếng.
Đám Thất Tuyệt Môn nghe xong cười lớn một hồi mới nói: "Đúng là có người dám cùng chúng ta bàn tiền công?"
Người dẫn đầu quan sát cơ thể nàng, ánh mắt lộ ra vẻ dâm dục không hề che giấu, "Cô nương dáng người đẹp đấy, ngươi là hội trưởng của bọn chúng à?"
Lạc Tuyết Y đã định không nhận, nhưng mà đám già sắp chết đến nơi kia lại thấy nàng như thấy cứu tinh, làm sao lại cho nàng đường lui, vội vàng hô lớn, như sợ người khác nghe không kịp.
"Đúng, đúng, nàng chính là hội trưởng của chúng ta."
Nàng nhíu mày, lão đại của đám người lại tiếp: "Lão tử là Dương Tranh, là đại sư huynh của Thất Tuyệt Môn, ngươi hôm nay có hồng phúc được ta nhìn trúng, mang nàng đi."
Sắc mặt nàng khẽ đổi, lùi về sau mấy bước, Dương Tranh còn chưa ra tay, hai tiểu đệ sau lưng đã đồng loạt lao tới.
Tuyết Y sao có thể dự đoán được đám ác nhân này chẳng những quỵt tiền công lại còn ham mê sắc đẹp của nàng, nhưng dù sao cũng là cao thủ Chuyển Luân, bạo phát tu vi của mình, Diệu Khí Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh hội tụ vào lòng bàn tay, một chưởng đánh ra!
Phịch!
Hai người bị chưởng lực đả thương bay ngược về sau, nằm rạp xuống đất.
"A, không ngờ cũng có chút lợi hại, càng hay."
Dương Tranh cười lớn, Lạc Tuyết Y càng mạnh mẽ càng khơi lên hứng thú trong hắn, lần này là đích thân ra tay.
Tốc độ bạo phát lao tới, nhanh hơn hai người vừa nãy gấp mấy lần, Diệu Khí vận chuyển vô cùng thuần thục, ắt dừng lại ở Chuyển Luân Cảnh đã lâu.
Nàng mới đột phá lên không lâu, tu vi còn chưa ổn định, lúc định né tránh, một tay Dương Tranh nâng lên, năm ngón tay chộp tới, lập tức biến ảo ra vô số tàn ảnh trong không trung.
"Thiên Thủ Ảnh!" Hắn quát lớn, tàn ảnh tấn công tới Lạc Tuyết Y!
Biết tránh không thoát, nàng dứt khoát cứng chọi cứng, Diệu Khí toàn thân hội tụ hết vào song chưởng với tộc độ cực nhanh, một tay đánh ngược lại về phía kẻ địch.
Ầm!
Thân ảnh Dương Tranh phía trước mờ ảo dần dần rồi biến mất, là giả!
Nếu đằng trước là giả, vậy tức là người thật...
Ầm!
Cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu, Lạc Tuyết Y nhanh chóng xoay người đánh chưởng còn lại về phía sau, phán đoán rất chuẩn nhưng vẫn bị lệch một li, tuy đã ngăn cản được phần nào nhưng vẫn có phần lớn Diệu Khí của Dương Tranh đả thương đến nàng.
"Hự!" Tuyết Y hộc ra một búng máu, lại lùi về sau mấy bước, cắn răng chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt phía sau lưng truyền, quát lớn: "Bọn khốn nạn, đừng có khinh người quá đáng!"
"Ờ đấy, thì sao?" Dương Tranh bóp mạnh tay nàng, một sư đệ của hắn tiến lại, hỏi nhỏ: "Đại ca, vậy còn mấy tên kia?"
Hắn cười nhạt, "Hừ, một đám già nua vô dụng, giết cũng bẩn tay chúng ta, mặc kệ chúng, đi!"
Không phải lòng nhân từ đột nhiên hiện ra, nếu ở nơi khác hẳn đám già này đã sớm lìa đời, nhưng mà đây là nội thành Dạ Vương Thành, xung quanh lại có vô số người qua lại, dù không có người ngăn cản, nhưng nếu có án mạng hẳn sẽ đả động đến vệ binh, từ đó dẫn ra phiền phức không cần thiết, vả lại đám này dù sống cũng chẳng gây ra được sóng gió gì cho Thất Tuyệt Môn cả.
Đã định rời đi, nhưng một thiếu niên chả biết từ đâu xuất hiện chặn đường bọn hắn.
"Cút."
Một tên quát lớn.
Nhưng thiếu niên chẳng những không chịu đi, ngược lại còn mỉm cười khinh bỉ, khiêu khích đám người Dương Tranh làm tên đại sư huynh bắt đầu tức giận: "Muốn chết sao?"
Ừm, không nói cũng biết, là Lâm Việt, mất kiên nhẫn, hắn nói luôn: "Nói nhảm nhiều thế, lên đi."
Mấy đệ tử Thất Tuyệt Môn nhìn về Dương Tranh đợi chỉ thị, sau cùng cũng có quyết định.
- Giết!
Giết một người cũng chả sao, chỉ cần làm gọn gọn tí thì cho dù có người nhìn thấy thì Dạ Vương Thành cũng không thể vì một tiểu tử vô danh mà diệt cả nhà bọn họ a, chẳng qua có vẻ suy nghĩ của họ không như thực tế...
Hai người lao lên đánh về phía Lâm Việt.
Nhưng mà còn chưa đến nơi, một cơn đau đớn khó có thể chịu đựng xuất hiện trong não bộ, chỉ một giây, ý thức của chúng đã chỉ còn là đêm tối, còn cơ thể đã sớm ngã rạp trên đất bụi.
"Cái quái gì vậy!"
"Có gì đó kì quái, cùng lên!" Dương Tranh đột nhiên cảm giác bất an, không còn quan tâm đến Lạc Tuyết Y cùng San nhi nữa, mà cùng đàn em đồng thời tấn công Lâm Việt.
Lâm Việt lạnh lùng nhìn về phía trước, Phệ Hồn Đại Pháp vận chuyển, tốc độ cực nhanh, thân hình chợt biến mất, lúc xuất hiện trở lại, một tay đã đặt trên đỉnh đầu Dương Tranh!
Sắc mặt Dương Tranh đại biến, cuối cùng cũng hiểu cảm giác của hai tên sư đệ, cảm giác linh hồn đang bị rút khỏi cơ thể.
"Đại ca, dừng tay a, ta là người Thất Tuyệt Môn, thả ta ra, sau này chúng ta là bằng hữu của nhau."
Trong khi hắn đang chống cự lại từng cơn đau đầu kinh khủng thì ba người khác cũng đã bị lực hút khổng lồ từ bàn tay Lâm Việt kéo lại, toàn bộ thần hồn của người đều đang chui ra từ từ khỏi thân xác.
"Bằng hữu? Ngươi xứng không?" Hắn cười nhạt một tiếng.
Dương Tranh sớm đã sợ hãi tột cùng, "Đại ca tha mạng, bọn ta có mắt không tròng, không biết ngài là cao thủ, bọn ta sai rồi, van xin ngài tha cho một mạng a."
Lạc Tuyết Y cùng San nhi thì đã kinh ngạc đến thất thần, đây là lần thứ hai các nàng thấy Lâm Việt ra tay, thế mà vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi như lần đầu!