Đôi lúc, tôi tự hỏi rằng không biết số lượng từ mà một người có thể viết đã được quyết định ngay từ khi sinh ra. Nếu mọi người đều có số lượng từ được định sẵn trước trong quãng đời của họ, vậy thì khối lượng viết của họ sẽ giảm xuống khi họ ngày càng già đi. Khi tôi nghĩ thế, tôi mất hứng thú để viết và tập trung vào tính toán. Ví dụ, tôi có mục tiêu là sẽ viết chừng 300 đến 400 từ mỗi trang, nhưng câu trả lời hay nhất là điều đó không thể đạt được. Ngay cả khi tôi viết một truyện 120 000 từ một ngày và cho trung bình tôi đánh máy một từ một giây, vậy thì tôi sẽ mất ít nhất 33 giờ để hoàn thành; dĩ nhiên điều đó là không thể đối với tôi. Có lẽ có một ai đó làm được sao? Nhưng tôi không thể chứng minh người như thế tồn tại.
Bởi vì tôi không biết nói gì hơn, hãy đổi chủ đề nhé! Mèo đúng là loài vật tuyệt vời, chúng đáng yêu, lười biếng và kêu meo. Dù cũng có thể hơi đau đầu khi cố tự hỏi chúng đang định làm gì, tôi không có ý định che chở cho hành động của chúng. Miễn là người ta còn nghĩ mèo đáng yêu, đối với tôi thế là ổn.
Hãy nói về chuyện khác nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thắng một giải thưởng với truyện này. Tôi vô cùng ngạc nhiên. Khi tôi nhận cuộc gọi thông báo kết quả, lúc đầu tôi tự hỏi không biết mình nghe có đúng không. Rồi sau đó tôi tự hỏi không biết mình có bị điên chưa, tiếp theo tôi xem lại để xem điện thoại có hỏng hóc gì không, nghi ngờ sự thật, và tự hỏi trái đất đã ngừng quay hay chưa.
Cuối cùng, khi tôi nghĩ ‘đúng là thật rồi’, tôi nắm lấy chân con mèo và xoay vòng vòng. Tôi bị nó cào vài lần. Khi tôi nhìn vết sẹo trên tay, tôi nghĩ ‘Nếu định mệnh của người ta có may mắn, thì nhất định tôi đã sử dụng hết may mắn của mình rồi’. Dù sao, tôi sốc đến nỗi một phần kí ức của tôi mất luôn, nên tôi không thể nhớ rõ chi tiết, nhưng về cơ bản là thế.
Tôi tin rằng những người xuất bản và biên tập viên đã làm việc hàng giờ liền để quyển sách này được xuất bản chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức hơn một tác giả như tôi. Bây giờ tôi không thể nghĩ ra được lời nào để bày tỏ sự biết ơn của tôi với họ. Tôi cũng không biết làm sao bày tỏ sự trân trọng của mình, đặc biệt đến ban giám khảo. Lúc này tôi đang cố nghĩ ra một từ để diễn tả sự biết ơn của mình, nhưng tôi chắc rằng từ mới được tạo ra đó chẳng ai hiểu nổi đâu. Dù sao, tôi cảm ơn mọi người từ tận đáy lòng.
Bây giờ tôi đang đứng trên một hành trình bắt đầu mới. Có lẽ tôi sẽ vấp ngã và gục đổ trước tiếng súng. Tôi còn không biết đường này sẽ dẫn tôi đi đâu, ngay cả khi nó có kết thúc, hay tôi muốn nghỉ ngơi và uống chút nước dọc đường, tôi hi vọng sẽ kết thúc hành trình dài và gian khổ này. Bây giờ không phải là lúc để thảnh thơi nói việc này!
Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn đến mọi người đã tham gia biên tập và in ấn quyển truyện này, và đến mỗi độc giả, những người đã đọc truyện, lời biết ơn sâu sắc nhất. Chỉ có thế thôi!
Tanigawa Nagaru