Editor: Heisall
Cậu nhóc mới ra đời gần tám tháng, gần đây không ngờ lại hiếu động như vậy, lượng hoạt động lượng kèm theo sức ăn chợt tăng mạnh lên gấp mấy lần, số lần ngã nhào cũng càng ngày càng nhiều, bởi vì cậu nhóc này càng ngày càng không thỏa mãn với kiếp sống như loài "bò sát" của mình (cậu nhóc đang tuổi bò), nên muốn tiến hóa thành loài "linh trưởng" (ý nói cậu nhóc muốn đứng và đi bằng chân).
Ở lần ngã nhào thứ N, trên khuôn mặt thiên sứ của cậu nhóc rốt cuộc cũng phủ lên một tầng tức giận, nhưng vẫn nhất quyết không buông tha ý nghĩ muốn vịn ghế đứng thẳng lên, kết quả hai chân mềm nhũn vô lực, nặng nề ngã ngồi lên sàn nhà một lần nữa.
Cậu nhóc nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, nhìn sau lưng thì thấy ba mình đang ngồi trên đất xem tài liệu, rốt cuộc cậu nhóc cũng khóc "Oa ——" một tiếng, dùng cách này để hấp dẫn sự yêu thương của ba mình.
"Ngoan nào~" Huyền Vũ Thác Hàn nghe được tiếng khóc, buông tài liệu trong tay xuống, nhưng không lập tức đi đến ôm cậu nhóc, mà là vỗ lên cái đầu nhỏ của nó, lấy một cây kẹo que từ trong túi ra, dời đi sự chú ý của nó.
Quả nhiên lão Tam Huyền Vũ Già Diệp đang ngồi trên đất lập tức ngừng tiếng khóc, vui mừng bò về phía Huyền Vũ Thác Hàn, trong miệng càng không ngừng phát ra tiếng "Ô oa ô oa ——", nước miếng càng giống như đoạn trân châu, chảy vào trong yếm.
Nhìn thấy đồ ăn sắp đến tay, nhưng không ngờ tới cái kẹo que kia lại đột nhiên bị đưa lên cao, lão Tam bò dưới đất có giơ cánh tay dài lên cũng với không tới cái kẹo que kia.
"Hu hu——" Gương mặt đang vui vẻ lại lộ ra một chút đáng thương, thấy ba vẫn không có ý định đưa cho mình, Huyền Vũ Già Diệp ra sức nắm lấy quần áo của Huyền Vũ Thác Hàn, bắt đầu leo lên người của anh, chân như có kỳ tích đứng thẳng lên.
Lần đầu tiên trong đời đứng thẳng, cũng chỉ vì muốn cướp cây kẹo que trong tay ba mình......
Cậu nhóc ngước đầu, ra sức nắm lấy tay Huyền Vũ Thác Hàn, vừa mới đứng lên một lát, thân thể liền mất đi thăng bằng, cả người té vào trong vòm ngực bền chắc của ba.
"Ô oa oa a ——" Không được ăn ngon, uổng công lại còn vấp ngã, ra quân chưa thắng trận đã chết, nước mắt lăn dài đầy áo, lão Tam đáng thương lại một lần nữa khóc thành tiếng.
"Có tiến bộ." Huyền Vũ Thác Hàn mỉm cười ôm con trai lên, bóc giấy bọc bên ngoài kẹo que, nhét kẹo que vào miệng con trai, lúc này lão Tam mới ngừng khóc, nghiêm túc ngậm kẹo.
"A ——"
Khi hai cha con đang yêu thương thắm thiết, thì đột nhiên căn phòng bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai đầy tức giận, hai cha con liếc mắt nhìn nhau, Huyền Vũ Thác Hàn không biết chuyện gì đành ôm con trai đi về phía căn phòng truyền ra tiếng kêu lạ.
"Vợ à, em kêu cái gì vậy?" Huyền Vũ Thác Hàn mở cửa phòng, hỏi đầu sỏ gây ra tạp âm ở bên trong.
"Huyền Vũ Già Diệp!" Trong phòng, người phụ nữ nào đó kêu tên cúng cơm của con trai bảo bối nhà mình rồi chỉ vào những mảnh giấy vụn tràn ngập trên giường!
Cả người bộc phát ra tức giận đủ để thiêu đốt tất cả những vật nằm trong phạm vi vài trăm dặm, hai con mắt nhuộm lửa hừng hực, hung hăng nhìn chằm chằm vào tên nhóc gây chuyện đang nằm trong ngực Huyền Vũ Thác Hàn!
"Ưmh ——" Đứa nhỏ nằm trong ngực giống như cũng cảm giác được có chuyện không ổn, sắc mặt mẹ không tốt, liền khẽ kêu một tiếng, vội vàng nghiêng đầu chui vào bên trong áo khoác ngoài của ba, không dám nhìn gương mặt như bốc lửa của mẹ, chỉ lộ ra một cặp mông đầy thịt.
Nhìn con trai một chút, lại nhìn Xá Cơ Hoa một chút, Huyền Vũ Thác Hàn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, kỳ quái hỏi: "Tiểu Diệp làm sao thế?"
"Chính anh nhìn đi!" Xá Cơ Hoa đang cầm những mảnh giấy vụn, uất ức muốn khóc, cô tốn rất nhiều buổi tối mới làm được một chương bút ký này, vậy mà khi cô vừa tỉnh dậy, toàn bộ đã biến thành một đống mảnh vụn nằm tán lạn ở trên giường, mà đầu sỏ gây nên chuyện đã sớm bỏ trốn mất dạng, biến mất không thấy bóng dáng gì nữa, trời ơi, cô sinh con ra là để phá hoại như vậy sao?
"Huyền Vũ Già Diệp, lần này con thật sự đáng ăn đòn, con nói xem nên làm cái gì bây giờ!" Xá Cơ Hoa như Mẫu Dạ Xoa (ý chỉ những người phụ nữ hung dữ đanh đá) đứng chống nạnh nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ Già Diệp đang co rút thành một cục, tức giận la hét, điệu bộ này thật sự giống như muốn trói con trai mình lại đánh cho roi vậy.
Đã hiểu tình hình, Huyền Vũ Thác Hàn theo bản năng càng giấu con trai vào sâu trong ngực, chỉ sợ hơi lửa (giận) sẽ lan đến gần một cộng lông măng của nó, nhàn nhạt nhìn qua đống giấy vụn trên giường, Huyền Vũ Thác Hàn thờ ơ nói: "Không phải chỉ là một chương bút ký thôi à, sao lại làm quá lên như vậy! Làm lại một quyển nữa là được rồi."
Sau đó không chờ Mẫu Dạ Xoa phát uy, đã nhanh chóng ôm con trai chuồn đi mất!
"A a —— hai người các người khiến tôi tức chết rồi!" Trong biệt thự Tiêu Vân Các, vang lên tiếng gầm thét của Xá Cơ Hoa, cả tòa nhà như có chút rung động.
Huyền Vũ Già Diệp mạo hiểm tránh được một kiếp, đợi sau khi sóng yên biển lặng, mới dám chui đầu ra từ trong quần áo của ba mình.
"Sau này không được xé bản bút ký của mẹ nữa biết không?" Huyền Vũ Thác Hàn giơ con trai lên cao, giận tái mặt "cảnh cáo" nó.
Không biết cậu nhóc tám tháng tuổi có nghe hiểu hay không, nhưng Huyền Vũ Già Diệp lại hướng về phía Huyền Vũ Thác Hàn cười "Hi hi ——", hai con ngươi đen lúng liếng giống như rất thành công sau một trò đùa ranh mãnh, đứa nhỏ đáng yêu, làm cho anh không thể tức giận được, Huyền Vũ Thác Hàn thương yêu hôn cục cưng một cái, còn có ý xấu hùa theo: "Muốn xé cũng phải xé giấy tờ....."
"Hi hi ——" Cậu nhóc nằm trong ngực hưng phấn đạp đạp hai chân.
Thật là tức chết cô, tức chết cô mà!
......
Xá Cơ Hoa ôm một chồng sách tham khảo giáo dục con nhỏ, từ trong thư viện của đại học X chạy ra, tâm tình vốn không tốt, bây giờ lại thấy bầu trời giăng đầy mây đen, trong lòng càng thêm u ám!
Thấy mưa rào còn kèm theo sấm chớp sắp cuốn tới, Hạ Tình Vũ cùng cô đi ra từ thư viện cũng không vui lầm bầm một câu: "Động một chút là trời mưa, đáng ghét chết đi được, A Hoa, nếu không chúng ta đến quán trà gần đây tránh một chút đi."
"Không, tớ muốn về nhà nhanh một chút, lão Tam còn đang chờ tớ về."
"Aiz ~" Nói đến ba đứa nhóc đáng yêu nhà Huyền Vũ, hai mắt Hạ Tình Vũ liền tỏa sáng, kích động nắm lấy hai tay của Xá Cơ Hoa kêu lên: "Đã rất lâu rồi tớ chưa thấy cục cưng lão Tam rồi, không biết cậu nhóc có quên người mẹ nuôi số một này không nữa, rốt cuộc cậu mang theo lão Tam nhà chúng ta di dân đi nơi nào vậy? Tớ và Tuyết nhớ cậu lắm có biết không!"
Nói đến chuyện này, Hạ Tình Vũ nghĩ đến việc gần như ngày nào cũng đến nhà tổ Huyền Vũ để đưa tin liền đầy bụng tức..., phải biết hiện tại ba đứa bé là bảo bối của nhà Huyền Vũ nhưng hai người bọn họ là mẹ nuôi, cũng thương bọn chúng vô cùng.
"Lần sau có cơ hội lại mời các cậu đến làm khách, hiện tại thật sự không được." Hứ, mời các cậu cứ đi theo Huyền Vũ Thác Hàn mà tranh thủ tình cảm?! Không bị người đàn ông Huyền Vũ Thác Hàn kia đánh chết mới là lạ!
"Được rồi, được rồi, dù sao tớ còn có lão Đại và lão Nhị, tớ nói cho các cậu biết, ngày hôm qua nụ hôn đầu của lão Đại đã trao cho tớ rồi, ha ha ha......"
"Này, đừng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của con tớ, chờ bọn nó lớn một chút, một nụ hôn trị giá ngàn vàng....."
"Cậu......"
......
Chỉ là, trong khoảng thời gian này lão Đại và lão Nhị còn chưa về nhà, thì lão Tam lại xảy ra một chuyện vô cùng ‘đen đủi’!
Vào một ngày kia, lão Tam đáng yêu nhất của chúng ta đang nằm trên mặt đất, thích thú chơi với một trái bóng! == (bộ dạng của cậu nhóc cũng giống trái bóng)
Một người mẹ nào đó đang đứng bên cạnh liều mạng già để tính sổ sách, thím Lưu và bác Phúc đều ở trong phòng bếp, hết sức chuyên chú chuẩn bị đồ ăn cho vị thiếu gia nhỏ này, cho nên trong đại sảnh tạm thời chỉ còn lại một mình Huyền Vũ Già Diệp, tự động coi người phụ nữ đứng bên cạnh giống như không khí.
"Phì phì ——" Huyền Vũ Già Diệp giữ lại nước miếng, học tư thế vồ mồi của con cọp mới vừa thấy trên ti vi, càng không ngừng đạp vào trái bóng tròn còn lớn hơn so với đầu nó, thân thể nhỏ bé tròn trịa, thỉnh thoảng lại bò tới đẩy, sơ ý một chút, quả bóng kia liền lăn lông lốc về phía cửa.
"Oa oa ——" Lão Tam cục cưng phấn khởi tiến lên, hưng phấn đến chảy nước miếng, dùng hai tay hai chân nhanh chóng đuổi theo quả bóng kia, nó mới tám tháng tuổi, mà bò còn nhanh hơn chạy, không mất bao lâu đã bò ra khỏi cửa.
Lúc này một người đàn ông bắp thịt cuồn cuộn đứng trông tại cửa vừa lúc cúi đầu xuống, liền nhìn thấy “hai quả bóng” cùng nhau lăn từ phòng ra đây. ==
"Oa oa ——" Huyền Vũ Già Diệp thành công bắt được quả bóng, tò mò ngẩng đầu nhìn người đứng ở cửa, toàn thân mặc quần áo màu đen, mang kính mát lớn, giống như ông Thần giữ cửa, nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm không rời.
Không biết tại sao, lão Tam nhìn thấy gương mặt hung dữ này, đúng chuẩn ông chú xấu xa lại không hề sợ hãi, hơn nữa, gương mặt xinh đẹp mủm mỉm của Huyền Vũ lão Tam nhà chúng ta đột nhiên nở nụ cười, nước miếng cũng cuồn cuộn chảy vào trong cái yếm màu hồng, hai tay hai chân mập mạp còn hưng phấn vỗ lên quả bóng kia, điều này làm cho trên đầu vệ sĩ canh cửa nhất thời chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Nó đang cười với mình ư?
Nhưng, tại sao......