Kết quả là Jemmy thua trong tay người đàn ông đó. Có lẽ thần may mắn không yêu thương cô nữa rồi. Jemmy suy tư khi đầu bị chúc xuống đất, từng bước đi của tên to con này nảy lên làm cô choáng váng.
Con bà nó!!!
Không để cô đi bình thường được hay sao mà vác cô như bao tải thế, còn cái khăn tay đen đúa trong miệng cô thì sao!!! Phép lịch sự ở đâu?!....
Bình tĩnh, bình tĩnh đâu rồi…
Quăng cho heo ăn đi!!
Cô bé nào nằm vắt vẻo trên vai người nào kia bực dọc giả chết. Cả hai theo cửa sau vào nhà thờ. Giờ này Tom đang chuẩn bị đồ ăn nên trong nhà thờ chỉ có Cameron một mình ở bên trong. Người đàn ông vác cô đi lại trong nhà tờ nhanh nhẹn như đi trong nhà mình. Thoải mái không hề có sự đề phòng nào.
“Rầm.” - Cửa bị đạp mạnh vào trong, kèm theo đó là ánh nhìn đầy bất ngờ của vị cha sứ.
“Ôi thần linh ơi! Con là gì ở đây vậy Chance?” – Cameron dừng lại động tác rót trà, ánh nhìn rực sáng.
“Ông già, quản lý tốt học trò của mình đi!!” - Người được gọi là Chance né tránh ánh nhìn vị cha già của mình. Anh thật sự không muốn thấy ông ta.
“Chú … Sung…zi…( cho xuống đi) ” - Jemmy bị quên đi sự tồn tại giờ đây lên tiếng. Nếu không cho cô xuống gấp thì khả năng nôn lên người tên này là rất cao đấy nhá. Lúc đó thì đừng có trách cô!!
Hai người đàn ông trong phòng cuối cũng chú ý đên vật thể thứ ba mà họ vẫn cố tình (hoặc cố ý) lơ đi. Cameron vội kéo Jemmy thoát khỏi vai con trai mình. Sau một lúc tranh luận đến nỗi thiếu điều là hai người đàn ông duy nhất trong phòng nện nhau thì Jemmy lên tiếng. Bàn tròn chính trị ba nước hình thành trong căn phòng nhỏ bằng mắt muỗi.
“Giải thích cho con chuyện gì đang xảy ra ra vậy?” - Jemmy cầm tách trà bằng hai tay gằn giọng hỏi. Chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây vậy? Cô cần một lời giải thích.
Carmeron ho nhẹ hai tiếng như không biết bắt đầu như thế nào, ông cất lời:
“Đây là Chance Mackenzie - con trai bác. Nó là….”
“Công việc của con không cần ba giải thích.” - Chance nói chen vào một cách cộc lốc.
“Vậy BDA là cái gì?” - Jemmy đi thẳng vào vấn đề. Cô là người không thích lòng vòng. Nó làm cô không thể phân tích các vấn đề liên quan theo sau.
“Nhóc con, nên ở đúng vị trí của em đi!” - Chance tức giận thiếu điều hất ngã bàn trà. Anh đã mất đi hai người bạn nằm vùng, việc điều tra gần như không thể tiếp tục diễn ra. Mà thứ này lại liên quan đến quốc gia của anh, giờ lại thêm con nhóc này.
“Anh là nằm vùng của Hoa kỳ tại Anh Quốc. Đã có rất nhiều đứa trẻ bị bán đi mà giờ tự nhiên lại có người đi quan tâm. Với lại … đừng mang theo súng bên người như vậy, rất lộ liễu đấy ông chú!” - Jemmy nhếch mép cười khinh bỉ, ánh mắt đen xoáy tròn như đầu mũi khoan xé rách hàng phòng ngự. Cô thật không giữ vững bình tĩnh được với tên này!!!
“ Vậy còn nhóc?! Kẻ vận chuyển thuốc lá,kim cương ăn cắp, ăn cắp, móc túi, dẫn mối cho gái làng chơi trong khu phía Đông thành phố. Cảnh sát thành phố này sẽ cảm thấy thật hạnh phúc khi thấy tôi dẫn em đến cho họ đấy!!” - Chance kéo dài âm thanh đầy mỉa mai. Anh biết rõ cô bé trước mặt. Nó không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu. Có thể làm ăn trong khu phía Đông thì không thể là một kẻ bình thường được. Dù đã bỏ công việc đó cách đây hai năm thì cô bé vẫn có tiếng lắm đấy. Nếu con nhóc này tham gia với anh …. Thôi bỏ đi!!
“Haha chúng ta thật hiểu rõ nhau.” - Jemmy phá lên cười như thể cô nghe được điều gì đó rất hài hước vậy. Nhưng giọng nói lại không có chút cảm xúc nào. Ngay sau đó sắc mặt cô trở nên âm trầm như London ngày vào đông.
Cô ghét tên khinh người này!
“Chết tiệt!!” - Jemmy vứt sạch cái cảm xúc thân thiện vừa rồi, cất tiếng nói như oan hồn, rút con dao ăn trên bàn phóng đến tên trước mặt.
Tên kia cũng chẳng kém gì cô. Hắn nhanh tay rút con dao dấu trong ống tay áo chĩa về phía cô. Tòan bộ cơ thể cô đã dán lên mặt bàn với con dao đặt ở cổ đối phương và một con dao đặt trước trán cô. Bất cứ lúc nào cả hai cũng có thể lấy mạng đối phương. Một con rắn độc hiền hoà nằm bất động và một con báo đen đã lộ mấy móng vuốt sắc bén.
“Hai đứa thôi ngay!!” - Vị cha sứ nãy giờ không lên tiếng quát. Trước mắt ông là hai kẻ liều mạng. Trong tay mỗi đứa đều có một con dao, chỉ khác nhau là dao ăn hay dao găm thôi.
Tình thế thuốc súng đầy phòng rốt cuộc cũng bị Cameron đánh gãy. Hai tên tăng động cuối cùng cũng chịu ngồi yên nói chuyện uống trà. Ôi cái không khí thật hài hòa trong mắt ông.
BDA vốn dĩ là một võ đài Boxing ngầm dưới danh nghĩa sòng bạc. Nhưng một năm trở lại đây nó trở thành đấu trường chết chóc. Đánh bạc cá cược vẫn là chính, khác là ở đây họ lấy sinh mạng con người ra làm các con xúc xắc chết, như cách ví von của Chance. Các tên tâm thần, tử tù, trẻ con và cả phụ nữ đều được mua về. Không chỉ vậy nó còn mua bán mại dâm, xác chết, nội tạng. Hai người bạn của anh đã bị giết ở đó và anh tìm thấy xác của họ trong chợ đen.
“Khó nhỉ?!” - Jemmy lạnh nhạt phán. Việc mua bán xác chết không quá hiếm gặp ở giai đoạn này, chưa có luật cấm buôn bán xác chết. Ngay cả trong thời hiện đại, sinh viên khoa y như tụi cô cũng có thể mò ra được nơi buôn bán thứ hàng hóa phi pháp, cấm mà như không này. Có người mua thì có kẻ bán, phần lớn để phục vụ cho mấy nguyên cứu khoa học điên rồ hay những kẻ ái tử thi. Việc này khi còn đi học cũng được tụi cô đàm luận khá nhiều, chưa nói ai khá giả có thể đi mua một cái thực hành để mau lên tay nghề. Có tiền thì cái gì mà không mua được cơ chứ?!
“Vì vậy việc điều tra đang bế tắc.” - Carmeron hoàn toàn khẳng định nói với cậu con trai.
“Vâng, có lẽ sẽ phải dừng lại.” - Chance vò đầu bứt tai nói một cách cáu gắt như mấy bà cô già.
“Em tham gia vào được chứ?” - Jemmy điềm tĩnh nhìn sâu vào nước trà màu hổ phách sóng sánh trong ly.
“Không!!!” - Hai người đàn ông đồng thanh hét về phía cô, âm thanh thật sự rất to. Nó có thể kéo Tom lên đây.
“Vì sao không được?” - Jemmy đặt ly trà kêu một tiếng thanh thúy trong không gian im lặng. Từng chút một ngước nhìn hai người đàn ông trước mặt đánh giá cũng nhiều hơn là kiên định. Việc này cô đã quyết không bỏ qua.
“ Bác…” - Tom mở cửa định kêu Cameron đi dùng cơm thì hơi bất ngờ vì ba người trong căn phòng. Cậu không biết rằng nhà thờ có khách.
“À không có gì, mọi người đi dùng bữa nào.” - Cameron hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Tom. Không chỉ mình ông mà là cả ba người trong phòng hiện giờ cũng vậy. Có thể thằng bé nghe được cuộc nói chuyện của cả ba.
Cả ba nhìn nhau. Jemmy có cảm giác chột dạ vì sự xuất hiện bất ngờ của Tom. Cô đứng dậy và rời phòng theo hai người kia ra ngoài. Không lâu sau khi cô cất bước chân cuối cùng ra khỏi phòng thì Tom lên tiếng:
“ Chúng ta cần nói chuyện, Jemmy!!”
Cả hai người đàn ông đứng lại nhìn về phía cô với ánh nhìn hiểu rõ. Trong đó Chance thiếu điều gầm gừ lao về phía cô như một con thú khi ai đó biết được bí mật của nó.
“Hai người đi trước đi.” - Jemmy không nhìn về sau cất lời. Dù sớm hay muộn thằng bé nên biết sự thật và quyết định của cô.