Sửu Tiểu Xà

chương 62: vạn tượng thiên – nhị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngu xuẩn, nơi này sớm đã không phải là địa bàn của điêu tộc rồi.” Một con cầy hương lười biếng uốn éo thân thể mập mạp, ôm trái cây, ném cái liếc mắt tới Bạch Điêu đang hưng phấn hô to.

“Đã qua năm ngàn năm rồi a.” Lãnh Tịnh nằm dưới đất thiết một tiếng nói.

Bạch Điêu giống như bị đổ một chậu nước lạnh lên đầu, ủ rũ chán chường quay đầu lại, đúng a, đã năm ngàn năm rồi, các thân thích bằng hữu năm đó đều không thấy nữa, nếu lúc đó mình không gặp được Lãnh Tịnh, có lẽ hiện tại vẫn là một linh điêu bình thường cùng nhóc tì kia xông pha giang hồ.

Tương ngộ sôi sục nhiệt huyết lúc đầu, hóa thành tưởng niệm kéo dài ngàn năm, thoáng quay đầu, biển cả nương dâu, thế gian đổi dời.

Bạch Điêu lệ nóng lưng tròng ôm đại thụ khóc lớn.

“Hỗn đàn!! Tuyết Điêu cốc vạn tuế!!!!” Bạch Điêu khóc lớn la lên với đại thụ, “Tuyết Điêu cốc vĩnh tồn trong lòng ta!!! Trời phù hộ Tuyết Điêu!!!”

Lãnh Tịnh nói với Lãnh Thanh Thanh: “Không ngờ Bạch Điêu là người luyến gia như thế.”

“Ừ, bình thường nhìn không ra. Thật bi tráng.” Lãnh Thanh Thanh trầm thống nói.

“Bi tráng sao?” Lãnh Tịnh hỏi: “Cha ngươi thật sự không muốn về xà thần tộc xem thử? Nói không chừng hiện tại xà thần tộc đã phát triển to lớn rồi.”

“Ngô… ta… ta không dám về.” Lãnh Thanh Thanh quay lưng nói.

“Đi xem thử đi, giải tỏa cõi lòng, sợ cái gì.” Lãnh Tịnh xúi bẩy, “Đi nha đi nha đi nha ”

“Được rồi, đi vậy.” Lãnh Thanh Thanh không chịu nổi nhi tử cọ nhất. Thanh Thanh là cha tốt sủng nhi tử mà.

Thế là Lãnh Tịnh gọi Bạch Điêu, ba người chuẩn bị thuận đường đi xem xà thần tộc.

“Bạch Điêu, hát nửa khúc sau của bản nhi ca đó ra đi!” Lãnh Tịnh dùng móng vuốt chọc đầu Bạch Điêu.

“Người ta căn bản chỉ nhớ được nửa khúc đầu… hôm qua là lừa ngươi… !!!” Bạch Điêu khóc lớn.

Đã biết ngươi sẽ như vậy mà. Lãnh Tịnh hừ lạnh một tiếng, sau đó âm hiểm nhìn Lãnh Thanh Thanh một cái, cho nên, đến di chỉ của xà thần tộc khẳng định không sai.

………….

Vô luận mọi người có từng xem qua bản đặc biệt thần bí đã bị xóa chưa, sau đây Ly Miêu ta sẽ dẫn mọi người vén mở câu đố thân phận quá khứ của Lãnh Thanh Thanh.

Đám người Lãnh Tịnh lại lần nữa đi tới di chỉ của xà thần tộc, nơi này cũng giống quê hương của Bạch Điêu, từng phát sinh biến hóa đảo điên trời đất. Di tộc ban đầu của xà thần tộc đã hoàn toàn không thấy, triệt để trở thành phế tích bị bỏ mặc. Xem ra xà thần tộc cuối cùng cũng dứt lòng rời bỏ nơi bi thương tiêu điều này.

“Mọi người đều đi rồi.” Lãnh Thanh Thanh đứng trước phế tích, ngẩn ngơ nói.

“Chúng ta đến cố cư của Bạch Tịnh năm đó xem thử đi.” Lãnh Tịnh kéo Lãnh Thanh Thanh nói.

“Tại sao không đi thăm cố cư của cha?” Lãnh Thanh Thanh liếc mắt nhìn Lãnh Tịnh.

“Vậy trước đi thăm cố cư của lão thái gia là được.” Bạch Điêu hòa giải, nó và Lãnh Thanh Thanh là một đội a

Thế là Lãnh Thanh Thanh làm hướng dẫn viên, dẫn Lãnh Tịnh đến nơi ở của hoàng tử mà mình cư trú năm đó. Lúc này đình viện sớm đã đổ sụp, chỉ lưu lại một chút trụ đá và cỏ dại, nhưng Lãnh Thanh Thanh vẫn nhiệt tình giới thiệu: “Nghe rõ nhé, Tiểu Tịnh. Trước đây cha là hoàng tử tài ba nhất của xà thần tộc, được tôn là xà thần hoàng tử có thiên phú ngàn năm có một, năm đó thần tộc khác tới hành lễ với xà thần tộc, đầu tiên luôn là tới hậu viện hoàng tử này hành lễ với cha ngươi là Lãnh Thanh Thanh ta! Cho dù không sống cùng những hoàng tử khác, cha vẫn là người xuất chúng nổi bật nhất, vô luận là pháp lực tỷ thí hay là thơ từ ca phú, cha chưa từng sếp sau người khác! Tiểu Tịnh, ngươi phải lấy cha làm gương!”

“Cùng lời ngươi nói với ta trước kia không giống.” Lãnh Tịnh nói.

“Trước kia ta nhớ sai rồi, hiện tại ta nhớ ra tình trạng thật sự đó__ Ách, tóm lại, ngươi nhớ rõ, cha từng là xà vĩ đại tuyệt không thua kém gì thiên đế!” Lãnh Thanh Thanh ôm tay rất có khí thế gật đầu, “Xà trong mười hai con giáp, chính là cha ta đây dùng nguyên hình để tạo ra, lúc đầu thiên giới còn đặc biệt tới trưng cầu ý kiến của ta đó! Nói muốn đem mì tâm đắc nhất của cha làm thánh thực duy nhất được chỉ định khi khánh điển thần giới, còn muốn xếp xà ở vị trí đầu tiên trong mười hai con giáp, kết quả cha đạo đức phong độ,suy nghĩ tới những con giáp khác nên không có tranh phần cao thấp này. Cho nên, Tiểu Tịnh ngươi phải nỗ lực nga, ra sức trở thành con xà tài ba như cha đây!”

Lãnh Thanh Thanh giáo dục phi thường sảng.

Bạch Điêu và Lãnh Tịnh đều xuỵt xuỵt.

“Xuỵt cái gì mà xuỵt!” Lãnh Thanh Thanh = =, lúc này, quang ảnh bên ngoài bắt đầu biến ảo như lưu thủy, quang ảnh như thoi, cảnh trí xung quanh cũng bắt đầu thay đổi, tường cung rách nát hồi phục lại nguyên dạng tráng lệ ngày xưa, đình viện cũng trở nên mỹ lệ chỉnh tề.

“Đây là trận pháp chiếu hình!” Bạch Điêu kinh hô, “Là ý niệm của người chết chiếu lại! Thảm rồi, thiếu đông gia, chúng ta đi vào quỷ trận rồi! Nơi này oán khí rất nặng!”

“Đó chẳng qua là ký ức sinh tiền của người chết mà thôi, tối nay là đêm trăng tròn, cho nên có loại ảo cảnh này cũng không kỳ quái, chúng ta có thể xem kỹ chuyện phát sinh năm đó.” Lãnh Tịnh nói.

“Tiểu Tịnh, tất cả đều được ngươi tính toán hết rồi! Trận pháp này cũng là ngươi tác động!” Lãnh Thanh Thanh tức giận bừng bừng nói.

Lãnh Tịnh quay lưng nói: “Trận pháp này chẳng qua là đem tình cảnh của ngày nào đó trong quá khứ chiết lọc lại thôi, còn về đó là ngày nào, ta cũng không nói chắc được. Ta chẳng qua là muốn tra rõ chân tướng lời nhắn của Bạch Tịnh mà thôi. Yên tâm, ta sẽ không nhìn trộm chuyện ẩn mật của cha.”

Ngươi nói thì dễ lắm. Lãnh Thanh Thanh sắc mặt lúng túng, mắt thấy tình cảnh xung quanh đang chảy ngược, lại hồi phục đình đài lầu các ngày xưa, mà nơi bọn họ đang đứng cũng biến thành cung điện hoa mỹ, có thể thấy chỗ không xa có một đám người đang vây lại, tựa hồ phát sinh chuyện gì đó.

“Bọn họ đang làm gì?” Lãnh Tịnh và Bạch Điêu đi qua kiểm tra, chỉ thấy rất nhiều tiểu hài hoa phục vây qua một tiểu hài tử đáng thương, cười nhạo nó: “Khanh Khanh là đại ngốc nghếch! Đại ngốc nghếch a đại ngốc nghếch!”

Sắc mặt Lãnh Thanh Thanh biến trắng, vội kéo Lãnh Tịnh: “Nhìn cái gì mà nhìn! Người xem náo nhiệt là kẻ vô vị nhất!”

Bạch Điêu thì lắc đầu nói: “Tiểu hài ở chính giữa sao quen thuộc vậy a?”

Mà đối với sự tồn tại của ba người, xung quanh không ai nhận thấy, phản phất căn bản là không thấy bọn họ. Vì thứ hiện ra trước mặt bọn Lãnh Tịnh, là ảo ảnh của quá khứ.

“ ” Khanh Khanh bị ăn hiếp không dễ gì mới tách được đám người, trốn sau cột, Lãnh Tịnh và Bạch Điêu đi theo, theo dõi Khanh Khanh này.

“Khanh Khanh mới không ngu ngốc, các ngươi mới ngốc!” Khanh Khanh ngồi xổm trong góc lau nước mắt, len lén nhìn các hoàng tử khác đến ngự thư phòng đọc sách, mà nó trước nay đều không được phép đi.

“Thật là oa nhi đáng thương.” Bạch Điêu ôm vuốt thở than.

Nhưng mà, Khanh Khanh bị ăn hiếp nhân lúc các hoàng tử đều đi học, bản thân liền lén lút chạy tới ngự thiện phòng, thân hình nhỏ bé chui qua cửa sổ. Nhìn trên bàn bày đầy thức ăn đặc việt cho các hoàng tử tài năng hưởng dụng, Khanh Khanh lấy muối được giấu trong túi ra, bỏ vào món ăn của mỗi người, sau đó mới phủi phủi tay, từ cửa sổ chui ra.

“A a! Tiểu tử này thật xấu a!” Bạch Điêu nói.

Sắc mặt Lãnh Thanh Thanh một trận trắng một trận đỏ, tức phì phò đi theo sau lưng họ.

Nói tới hoàng tử Khanh Khanh này a, thật sự là một hài tử xui xẻo. Bị hoàng tử khác ăn hiếp không nói, ngay cả hạ nhân trong cung cũng đều xem thường nó, từ trong nghị luận của cung nữ mới biết, Khanh Khanh hoàng tử là do trắc phi không có địa vị sinh hạ, lại trời sinh ngốc nghếch, không được xà hoàng yêu thích, thế là rơi vào cảnh trở thành nhi đồng bi thảm trong cung. Mẫu mẫu không ái, cữu cữu không thương.

Vị tiểu hoàng tử này từ ngự thiện phòng hành ác đi ra, liền một mình trốn trong vườn hoang ở hậu cung, một mình lấy bao cát, tự chơi tự hát: “Trời tối tối không ngủ thứ tỷ tỷ cho đừng lấy ”

“Nó đang hát khúc nhi ca đó!” Lãnh Tịnh và Bạch Điêu bao gồm cả Lãnh Thanh Thanh đều vây quanh Khanh Khanh, toàn thần chuyên chú đợi nó hát tiếp.

“Phía trên cùng có cái gì đừng nhìn a đừng nhìn ” Khanh Khanh hát rất cao hứng.

Khi mọi người đang cố sức muốn biết nội dung tiếp theo, một cung nữ đột nhiên cắt ngang nó, gọi: “Khanh Khanh hoàng tử ăn cơm thôi ”

Ba người thất vọng chỉ đành đợi Khanh Khanh ăn cơm xong.

Nhưng mà, sau khi Khanh Khanh này ăn cơm xong lại bị người đuổi theo ăn hiếp, cho tới tối cũng không an thân, nên cũng không hát khúc nhi ca chơi nữa.

Lãnh Tịnh thất vọng có thừa, chuẩn bị ngắt trận pháp, ai ngờ trước khi Khanh Khanh ngủ, tại tự tiện chuồn ra khỏi cửa sổ, ba con cảm thấy đây là đầu mối quan trọng, thế là lại lần nữa đuổi theo.

Lần này, Khanh Khanh lén chạy tới đình thảo dược ở phía tây vườn hoang, nơi đó có một gian nhà tranh điêu linh cô độc. Khanh Khanh nằm sấp trước cửa nhà tranh, nhỏ giọng gọi vào trong: “Bạch Tịnh ca ca! Ta tới rồi ngươi có ở nhà không?”

Bạch Tịnh sắp xuất hiện rồi! Bọn Lãnh Tịnh đều khẩn trương đứng bên cạnh Khanh Khanh, mà Lãnh Thanh Thanh lại cảm động ứa lệ nói: “Không ngờ còn có thể gặp được Bạch Tịnh ca ca!”

“Khanh Khanh tới rồi!” Một giọng nói dễ nghe từ trong phòng truyền ra, tiếp theo một thanh niên bạch y mở cửa phòng.

Thanh niên này vô cùng tuấn mỹ, nhìn kỹ dưới chân mày có vài phần tương tự Lãnh Tịnh, hắn chính là Bạch Tịnh trong truyền thuyết, một trong những người mở màn thiên giới động loạn.

………………..

“Bạch Tịnh ca ca, hôm nay vẫn cùng Khanh Khanh chơi chứ?” Khanh Khanh ôm chân hắn hỏi.

Bạch Tịnh cười cười nói: “Ca ca hôm nay có khách tới viếng, cho nên không kể chuyện cho Khanh Khanh nghe được, gói kẹo này cho Khanh Khanh ăn.”

Thế là hắn sờ đầu Khanh Khanh, rồi xua Khanh Khanh đi.

Nhưng mà, khiến Lãnh Tịnh kinh ngạc là hành động sau đó của hắn.

Đợi sau khi Khanh Khanh ly khai, Bạch Tịnh đột nhiên quay người, đối diện Lãnh Tịnh nói: “Cuối cùng gặp mặt rồi, thần long Lãnh Tịnh.”

“Hả?” Hắn chẳng qua là ảo ảnh ký ức của quá khứ thôi, tại sao có thể đối thoại với bọn họ?! Ba người Lãnh Tịnh đều kinh ngạc dữ dội!

“Đừng sợ hãi, ta biết, ba người các ngươi tới rồi, thần long Lãnh Tịnh, Khanh Khanh trưởng thành, còn có cục lông.” Bạch Tịnh cười hi hi nói, “Đáng tiếc, không thể chiêu đãi các ngươi uống trà.”

Lãnh Tịnh híp mắt nói: “Ngươi! Đã đạt được sức mạnh hỗn đục, có năng lực dự báo vượt bậc, cho nên đối với ngươi mà nói cũng chỉ là nói chuyện với không khí, chẳng qua ngươi dự báo được chúng ta ngàn năm sau sẽ tới đây xem xét ảo ảnh ký ức, cho nên lợi dụng năng lực của ngươi, dự báo chính xác vị trí của chúng ta và tuần tự nói chuyện, và theo đó tiến hành đối thoại đúng không?”

“Ai da, không thẹn là thần long, không sai, hiện tại ta đích thật là nói với không khí, chẳng qua tuần tự và nội dung các ngươi nói ta đều đã dự báo được, cho nên tuy trông có vẻ như ta có thể đương trường đối thoại với vác ngươi, thật ra hiện tại ta giống như kẻ ngốc đang tự nói với không khí a!” Bạch Tịnh bất đắc dĩ cười cười nói. Khó trách ánh mắt hắn đều không nhắm đúng vào ba người.

“Thật là năng lực kỳ diệu, nếu ngươi có thể dự báo tất cả mà không tránh được, vậy chẳng phải rất thống khổ sao?” Lãnh Tịnh nói.

“A, ngươi thật là một tiểu long thân thiết, không sai, từ khi ta có được năng lực này, vận mệnh của ta, vận mệnh của những người khác, vận mệnh của thiên giới, đều giống như một cuốn sách cũ đã được xem qua trong đầu ta, nhân sinh trở nên rất vô vị a!” Bạch Tịnh lắc đầu nói.

“Bạch Tịnh ca ca ngươi chưa từng nghĩ qua muốn thay đổi vận mệnh sao?” Lãnh Thanh Thanh hỏi.

Bạch Điêu cười nói: “Ta cũng từng nghĩ qua như thế, nhưng bất luận ta thay đổi thế nào, chuyện chỉ càng trở nên tệ hại, mỗi khi ta muốn tiến hành thay đổi vận mệnh, ta lập tức sẽ biết được hậu quả sau khi thay đổi. Ta muốn thử ngăn cản sự phục hồi của quái vật hỗn đục Khúc Nguyệt, nhưng kết quả đạt được là thiên giới toàn diệt, tam giới sụp đổ. Ta muốn đi cứu Họa Vân tiên, nhưng kết quả đạt được vẫn là cần phải bồi thường ngàn ngàn vạn vạn sinh mạng vô tội, ngay cả Khanh Khanh ngươi cũng khó tránh kiếp nạn. Ta từng thử thay đổi tất cả, cuối cùng phát hiện, chỉ có ta chết rồi, chuyện mới có thể đi trên con đường giải quyết, chỉ có ta chết rồi, chuyện trải qua nhiều mắc xích, thần long mới có thể thức tỉnh, đó tức là ngươi, Lãnh Tịnh.”

“A… tại sao lại…” Lãnh Thanh Thanh mở to miệng, nhất thời nói không nên lời, thì ra Bạch Tịnh ca ca không phải đơn thuần tự sát, mà là vì hoàn thành vận mệnh của mình và Tiểu Tịnh!

“Khanh Khanh ngươi cũng đừng vì ta mà thương tâm, ta đối với cuộc sống đã không còn bất cứ hứng thú nào, vì tất cả những gì hồi hộp ta đều biết cả.” Bạch Tịnh cười khổ, “Thần long ngươi nhất định có lời muốn hỏi ta đi?”

“Hiện tại ta gặp phải Vạn Tượng lâu thần bí, tựa hồ có thể từ chỗ ngươi biết được chút gợi ý.” Lãnh Tịnh nói.

Bạch Tịnh ngồi xuống, trầm mặc một lúc mới nói: “Trước khi nói với ngươi về Vạn Tượng Lâu này, ta không thể không nói với ngươi một chuyện, đó chính là cực hạn dự báo của ta.”

“Dự báo cũng có cực hạn sao?” Đám Lãnh Tịnh hỏi.

Bạch Tịnh gật đầu: “Đương nhiên, năng lực dự báo của ta cũng có cực hạn. Các ngươi đã biết, bao bọc lấy tam giới của chúng ta là sức mạnh hỗn đục vô hạn, đó là vật chất mà thần ma chúng ta không thể nào biết rõ, chẳng hạn như loại hiện tượng xuất hiện trên người ta này, đối với hỗn đục mà nói là chuyện rất dễ dàng thực hiện. Năng lực dự báo của ta không phải do quái vật Khúc Nguyệt sản sinh, là vì hắn xé nát khe nứt hỗn đục, khiến sức mạnh hỗn đục chưa trải qua tẩy rửa, cũng chính là sức mạnh khe nứt mà chúng ta từng nói chảy vào đây, đồng thời bị ta hấp thu mới có được sức mạnh đáng sợ này. Bản thân Khúc Nguyệt chỉ là du đãng trong hỗn đục, nuốt chửng những vật phù du trong các thế giới mà thôi.

Cho dù chỉ dựa vào sức mạnh long thần của ngươi, cũng có thể dễ dàng giải quyết những vật phù du cấp thấp đúng chứ? Nhưng đối với những sinh linh nhỏ bé như con kiến chúng ta đây, Khúc Nguyệt là quái vật đáng sợ từ khi sáng thế tới nay chưa từng xuất hiện.

Nhưng mà, cho dù ta có thể dự báo được tất cả những chuyện đó, ta vẫn có cực hạn, tại thời đại năm ngàn năm sau ngươi đang sống, chính là cực hạn dự báo của ta, ta không thể nào dự báo được bất cứ chuyện gì vượt qua thời đại đó, chỉ ẩn ẩn biết được cái này có liên quan tới “Vạn Tượng”, mà tất cả những gì liên quan tới “Vạn Tượng”, trong dự báo của ta đều là cái bóng mơ hồ, thậm chí khi ta muốn thử dự báo về “Vạn Tượng”, có được chỉ là hai khúc nhi ca.”

“Khúc nhi ca còn lại là gì?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Khúc còn lại, ngươi lập tức sẽ biết. Long thần, ta chỉ có thể nói với ngươi tới đây.” Bạch Tịnh hít sâu một hơi, sau đó nhìn sang hướng Lãnh Thanh Thanh nói: “Khanh Khanh, ngươi có thể sống sót thật tốt, ta đã thử qua gần một vạn phương pháp và kế hoạch thay đổi vận mệnh, chỉ có trong vận mệnh hiện tại, ngươi mới còn sống. Tuy ta không thể tiếp tục nhìn thấy được tương lai xa hơn của ngươi, nhưng ta tin ngươi sẽ sống rất hạnh phúc… tóm lại ta sẽ không phải áy náy với thân sinh phụ mẫu đã chết của ngươi rồi. Tạm biệt, Khanh Khanh.”

“Bạch Tịnh ca ca!!” Lãnh Thanh Thanh kích động muốn nhào tới, nhưng chỉ vồ được hư không.

Dương quang bình minh dâng lên, tất cả ảo ảnh quá khứ cũng hóa thành cát bụi, lặng lẽ tan đi.

Truyện Chữ Hay