Sửu Tiểu Xà

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tại sao Lãnh Thanh Thanh vừa nghe tới chuyện có liên quan tới thiên giới, sẽ sợ hãi như thế chứ? Trừ nỗi sợ diệt tộc ra, tựa hồ còn có gì khác. Lãnh Tịnh chống đầu, nhìn Lãnh Thanh Thanh vì thi triển phong ấn thuật hao lực quá lớn, đã tạo thành nội thương đang nằm trên giường. Lãnh Thanh Thanh trên đường đi đã thổ máu mấy lần, ba canh giờ trước thậm chí còn ngất xỉu, hiện tại chỉ có thể nằm bẹp trên giường rên hừ hừ.

“Thiếu đông gia, nước nóng nấu xong rồi, ta dẫn ngươi đi tắm.” Bạch Điêu hiện tại một tay bao trọn tạp vụ trong ngoài, mệt tới choáng váng cũng phải kiên trì__ Hiện tại Lãnh thị phụ tử một người linh lực bị phong không thể cử động, một người cố sức thi pháp thổ huyết nội thương, tất cả mọi việc đều dồn lên đầu một mình nó.

“Được.” Cho dù nửa thân không thể cử động, Lãnh Tịnh vẫn rất có khí độ uy nghiêm, ngôn ngữ trầm ổn thong dong.

Thế là Bạch Điêu đi tới, ôm Lãnh Tịnh trên xe lăn ra, đi về gian tắm.

Trên thực tế, sau khi Bạch Điêu ôm Lãnh Tịnh ra khỏi cửa phòng, thì không đi về gian tắm cách vách, mà đặt Lãnh Tịnh xuống đất.

Lãnh Tịnh ngồi ổn trên mặt đất, cùng Bạch Điêu rón ra rón rén rời khỏi lầu hai khách .

Địa điểm cuối cùng hai người tới là một khu rừng nhỏ vắng vẻ không người, Lãnh Tịnh nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng tạm, liền cởi y phục, toàn thân tỏa ra hào quang chói mắt, một con bạch long tinh thần phấn chấn lại hiện thân.

Bạch Điêu ORZ, Lãnh Tịnh thực sự quá cường đại, Lãnh Thanh Thanh dùng ngàn năm công lực cộng thêm thánh khí xà tộc mà vẫn không thể phong được hắn một phần nào.

“Bạch Điêu, ngươi lấy cối dược ra.” Lãnh Tịnh phân phó.

Bạch Điêu không hiểu bưng cối dược tới cạnh hắn, chỉ thấy bạch long không chút lưu tình cắn phực một phiến vảy trên người xuống, trên thân lập tức trào ra máu tươi.

Bạch Điêu kinh hô, muốn cầm máu cho hắn, khóe miệng bạch long vẫn còn dính vết máu, lại bình tĩnh nói: “Không cần vội.” Rồi hắn tiếp tục cắn xuống phiến thứ hai, phiến thứ ba… thanh âm máu thịt phân ly thanh thúy rõ ràng.

Bạch Điêu che mắt không dám nhìn__ Lãnh Tịnh thật sự là kẻ tàn nhẫn, đối với bản thân cũng không hề mềm tay!

“Bạch Điêu, tiếp lấy máu của ta.” Trên người Lãnh Tịnh lúc này đã đầm đìa máu tươi, máu tuôn không ngừng từ miệng vết thương. Bạch Điêu run rẩy làm theo lời hắn nói. Cuối cùng, Lãnh Tịnh mới biến về nhân hình, hắn dụng pháp lực khiến năm phiến vảy hóa thành bột, trộn vào với máu rồng, sau đó cho thêm dược thảo đã chuẩn bị trước, bỏ vào trong cối dược làm ra từng viên được hoàn.

“Đây là cho lão thái gia dùng sao?” Bạch Điêu cảm động, Lãnh Tịnh vỉ Lãnh Thanh Thanh lại làm tới mức này, tự tàn thân thể cũng không tiếc nuối.

Lãnh Tịnh dùng bình sứ xinh đẹp cất dược hoàn xong, mới nói: “Bạch Điêu, tình thế hiện tại ngươi cũng thấy được, chuyện thiên giới đã phát sinh dính líu quá nhiều, hơn nữa tình hình bức nhân. Cha tại sao lại sợ như thế, ta đại khái cũng đoán ra một hai.”

Bạch Điêu không hiểu nhìn hắn: “Thiếu đông gia, tại sao lão thái gia lại sợ như thế?”

“Là lời nguyền. Một lời nguyền y không thể nói.” Lãnh Tịnh quay người đi, rất lâu, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ta nhận ân dưỡng dục của y, cho nên ác mộng của y, ta sẽ tự tay cắt đứt!”

Sau khi Bạch Điêu cho Lãnh Thanh Thanh uống dược, Lãnh Thanh Thanh liền chìm vào giấc ngủ sâu. Lãnh Tịnh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi gặp Tô Lạc một chuyến.

Bạch Điêu cũng nhìn ra được hắn muốn đi xa. Lặng lẽ nhìn hắn. Đã cùng bạch long này sống chung mười năm rồi, đột nhiên phải phân ly, trong lòng cũng cảm thấy buồn.

Lãnh Tịnh gói thứ cần thiết thành một bao hành trang, bao gồm y phục thay đổi, bồn cây san hô Lãnh Thanh Thanh tặng hắn, và cả trường kiếm trước nay chưa từng sử dụng tới.

“Ta phải tạm thời rời khỏi một thời gian, trong thời gian này Lãnh Thanh Thanh giao cho ngươi chăm sóc.” Lãnh Tịnh nói với Bạch Điêu.

Bạch Điêu nén lệ gật đầu, nó biết, chắn trước mặt Lãnh Tịnh, là trở ngại đáng sợ trước nay chưa từng có__ Đó là thiên giới tối tăm đã biến dị.

Tuy sắc trời rất sáng, nhưng trong lòng Bạch Điêu lại nặng trình trịch, nó đứng cạnh cửa, chú mục nhìn theo bóng Lãnh Tịnh đi rất lâu__ Tuy Lãnh Tịnh chỉ trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Truyện Chữ Hay