Tần vương gia kéo Tần phúc tấn nhất định không chịu rời xa Tần Minh Nguyệt ra, "Để nữ nhi ngủ yên đi."
"Không, con gái đáng thương của mẹ." Tần phúc tấn nhìn nắp quan tài từ từ khép lại. Không thể tin được rằng nữ nhi còn nằm đây thôi, ấy thế mà đã âm dương xa cách.
Tần vương gia ôm lấy Tần phúc tấn đang khóc nấc lên, lại nhìn quan tài dần khép lại, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này, không phải ai cũng hiểu được.
oo
"Minh Nguyệt, ta phải gặp nàng." Hách Võ dìu Hách Liên Vũ bước đến.
Chứng kiến linh đường trắng toát, quan tài tối đen như mực, Hách Liên Vũ hoàn toàn gục ngã. Những tưởng chỉ là cơn ác mộng, nào ngờ sự thật vẫn là sự thật, chẳng thể đổi dời. Hách Liên Vũ đẩy Hách Võ ra, đi đến bên cạnh quan tài.
Người ở bên trong đúng là Minh Nguyệt, nàng giống như đang ngủ vậy. "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt à, sao nàng không tỉnh lại? Ta không phải đã nói dù sơn vô lăng thiên địa hợp, ta cũng không rời xa nàng sao? Nhưng nàng lại không giữ lời, sao nàng lại bỏ ta mà đi."
Mặc cho Hách Liên Vũ có gào thét ra sao, người trong quan tài vẫn như trước nhắm mắt không động đậy. "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, sao nàng không đợi ta, vì sao, vì sao?" Hách Liên Vũ đang khóc, nhưng trên mặt anh không có lấy một giọt lệ.
"Vương gia, ngài hãy để Minh Nguyệt yên nghỉ đi." Tần vương gia đến bên cạnh Hách Liên Vũ nhẹ nhàng nói.
"Là ta đã hại chết Minh Nguyệt, là ta, chính ta đã hại chết nàng. Đều tại ta không nói rõ ràng với nàng. Ta tưởng nàng sẽ đợi ta, nàng tin ta, nào ngờ. . . . Là ta đã hại chết nàng."
"Là Minh Nguyệt nhà ta bạc mệnh." Tần vương gia nhìn nữ nhi nằm trong quan tài, chuyện này có thể trách ai được kia chứ?
"Ta đã nói rồi, ta không cần gì cả, ta chỉ cần một mình nàng, ta không thể mất nàng. Minh Nguyệt, sau này chúng ta không bao giờ. . . . rời xa nữa." Hách Liên Vũ đứng lên, ôm lấy Tần Minh Nguyệt.
"Vương gia, ngài muốn làm gì? Minh Nguyệt đã đi rồi, ngài hãy để yên nó yên đi." Tần vương gia không muốn con gái mình chết không được an bình.
"Ta sẽ bao giờ rời xa Minh Nguyệt nữa, ta sẽ đưa nàng đến một nơi chỉ có hai chúng ta, một nơi bất luận là ai cũng không thể quấy rầy." Hách Liên Vũ ôm thi thể Tần Minh Nguyệt đi ra ngoài.
"Vương gia, chàng làm gì vậy? Nàng ta cũng đã chết, chẳng lẽ chàng không thấy sao?" Tư Mã Ngọc Cơ mang theo một tốp người đi đến.
Trong mắt Hách Liên Vũ chỉ có người con gái anh đang ôm trong lòng, một cái liếc mắt cũng không cho Tư Mã Ngọc Cơ. "Nàng không chết, nàng nhất định đang ở đâu đó chờ ta."
"Chàng tỉnh lại cho thiếp, bây giờ thiếp mới là vương phi chàng cưới hỏi đường hoàng. Thiếp không cho phép chàng còn tình cảm với nàng ta." Tư Mã Ngọc Cơ phẫn nộ chỉ vào Tần Minh Nguyệt.
"Cô đã có được cái cô muốn, còn hồ nháo cái gì? Vương phủ, vương phi, hết thảy đều là của cô, nhưng trái tim ta vĩnh viễn không thuộc về cô, đừng vọng tưởng." Hách Liên Vũ giận giữ trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Cơ.
"Thiếp có chỗ nào không bằng nàng ta? Cho dù nàng ta đã chết chàng cũng không chịu nhìn thiếp lấy một lần." Tư Mã Ngọc Cơ bi thương hét lên.
"Người ta yêu, vĩnh viễn chỉ có Tần Minh Nguyệt. Mặc kệ nàng còn sống hay đã chết." Hách Liên Vũ kiên nghị nói.
"Chàng đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ chàng không sợ sẽ khiến hai nước giao tranh sao? Chàng đừng quên ta chính là công chúa Thanh quốc, ta muốn chàng buông thi thể cô ta ra, lập tức theo ta hồi phủ."
"Cô lầm rồi, bây giờ ta chỉ là một bá tánh bình thường, không phải vương gia. Ta chỉ là một nam nhân bình thường, chiến tranh và cả những thứ khác đều không liên quan đến ta. Mất đi người yêu thương chính là đã mất đi tất cả. Sau này ta chỉ muốn ở bên cạnh Minh Nguyệt." Dứt lời, Hách Liên Vũ dịu dàng ngắm nhìn người con gái trong lòng.
"Nàng ta đã chết, nàng ta đã chết rồi." Chứng kiến Hách Liên Vũ yêu thương Tần Minh Nguyệt, Tư Mã Ngọc Cơ như phát điên.