"Đến nơi rồi, chàng mau làm việc của mình đi."
"Nhưng ta vẫn thấy lo lắng." Hách Liên Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt, lưu luyến không rời.
"Chàng lo lắng điều gì?" Tần Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Hách Liên Vũ.
"Được rồi, nàng đừng chạy lung tung đó. Ta xong việc sẽ về ngay." Hách Liên Vũ xem xét cẩn thận xong mới rời cước bộ.
Dù sao cũng đương nhàn rỗi, đến hoa viên xem Thành Thành có ở đó không vậy.
Bước vào hậu hoa viên của điện Tiêu Phòng, mới hai ngày thôi hoa đã nở nhiều hơn trước, những cụm hoa phủ kín khu vườn, hương thơm nồng nàn lan tỏa.
"Minh Nguyệt tỷ tỷ, Minh Nguyệt tỷ tỷ."
Hách Liên Thành thấy Tần Minh Nguyệt, vui sướng chạy lại.
Mải ngắm hoa, Tần Minh Nguyệt không chú ý đến.
"Thành Thành, đệ đúng là ở đây sao?"
"Phải đó, hôm qua đệ cũng chờ tỷ ở đây, nhưng tỷ không đến." Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ thất vọng.
"Thực xin lỗi đệ, Thành Thành, hôm yến tiệc tỷ uống nhầm rượu, báo hại ngủ mất mấy ngày."
"A, vậy là hiện tại tỷ không có việc, có thể chơi với đệ sao?"
"Đương nhiên rồi, hôm nay tỷ cố ý tiến cung tìm đệ đó."
"Hì hì, đệ biết mà, chỉ có Minh Nguyệt tỷ tỷ là tốt nhất." Hách Liên Thành hớn hở nhìn Tần Minh Nguyệt.
Được rồi, chúng ta đến mái đình phía trước ngồi nghỉ một chút, Tần Minh Nguyệt kéo tay dẫn Hách Liên Thành đi.
"Ai đặt đàn ở đây vậy nhỉ?" Tần Minh Nguyệt nhìn chung quanh nhưng chẳng thấy ai.
"Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không biết sao? Hôm qua Nhân Nhân cô cô ở đây gảy đàn cho vị vương tử ca ca kia nghe, cô cô nói hôm nay lại muốn đàn tiep nên để cây đàn này ở lại." Hách Liên Thành nghiêng đầu nói.
"Sao đệ biết được vậy?"
"Vì hôm qua đệ ở đây đợi tỷ tỷ a."
"À à, hóa ra là vậy." Tần Minh Nguyệt khẽ vuốt nhẹ cây đàn quý, ngón tay nàng chạm phải dây đàn, liền phát ra một âm thanh dịu dàng.
"Minh Nguyệt tỷ, tỷ biết gảy đàn sao?" Hách Liên Thành ngẩng đầu hỏi.
"Biết chứ, Minh Nguyệt tỷ tỷ rất thích đánh đàn ca hát."
"Vậy tỷ gảy đàn cho đệ nghe với, được không?" Hách Liên Thành chăm chú nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Đương nhiên có thể."
Hách Liên Thành vui vẻ ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Vậy Thành Thành muốn nghe gì nào?" Tần Minh Nguyệt dịu dàng hỏi.
"Ừm, đệ cũng không biết, cái gì tỷ đàn đệ đều thích." Hách Liên Thành nghiêng đầu nghĩ ngợi nói.
Hả hả, đứa nhỏ này đúng là con quỷ nhỏ. "Thành Thành có muốn ngắm hồ điệp không?"
"Hồ điệp là cái gì a?"
"Hồ điệp là một loại côn trùng xinh đẹp, có cánh lại biết bay, chúng đặc biệt thích bay lượn quanh những bông hoa đẹp."
"Con bay qua lại trên bông hoa chính là hồ điệp sao? Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy xinh đẹp nha." Hách Liên Thành chỉ tay vào con ong mật đang bay tới lui trên đóa hoa.
Tần Minh Nguyệt nhìn theo ngón tay nhỏ của Hách Liền Thành. "Thành Thành, đây không phải hồ điệp, đây là ong mật. Có lẽ hồ điệp không phát hiện ra nơi này có rất nhiều hoa, nếu Thành Thành muốn xem, Minh Nguyệt tỷ tỷ gọi chúng đến, có được không?"
"Được, đệ muốn xem." Hách Liên Thành cao hứng kêu lên.
"Nhưng Thành Thành phải ngoan, ngồi yên ở đây đừng chạy loạn, bằng không sẽ dọa sẽ hồ điệp đó."
"Dạ, đệ đã biết." Hách Liên Thành làm bộ dáng bảo bối ngan ngoãn.
Tần Minh Nguyệt mỉm cười, đặt tay lên cầm, mười ngón nhẹ nhàng gảy.