"Cách cách, hôm nay người dậy sớm quá!" Tiểu Thúy đem chậu rửa mặt bước vào đã thấy Tần Minh Nguyệt tỉnh giấc.
"Hôm nay chẳng phải là phải vào cung sao? Ta dậy sớm một chút để chuẩn bị." Tần Minh Nguyệt mở ngăn tủ ra chọn lựa xiêm y thích hợp, nào ngờ vừa kéo ra đã bị làm cho kinh ngạc, trong tủ có rất nhiều xiêm y, kiểu nào, màu nào cũng đều không thiếu.
"Cách cách. Người sao vậy?" Tiểu Thúy thấy Tần Minh Nguyệt ngẩn người nhìn ngăn tủ tưởng đã xảy ra chuyện, liền chạy vội đến, cả kinh kêu lên: "Oa, thật là nhiều y phục lộng lẫy, đều là của cách cách rồi."
Khó trách ngày đó Hách Liên Vũ nói sẽ may y phục cho nàng, còn mời cả thợ may đến, không ngờ lại làm nhiều đến vậy. "Có thể vậy, nhiều như vậy ta cũng không biết nên mặc cái nào."
"Cách cách, người mặc bộ nào cũng đều đẹp cả."
"Em chỉ dẻo miệng." Tần Minh Nguyệt chọn một bộ xiêm y màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, thoạt nhìn đơn giản nhưng không kém phần cao quý.
"Cách cách, người mặc bộ này đẹp lắm." Nhìn Tần Minh Nguyệt vận vào thật xinh đẹp, Tiểu Thúy cũng không biết dùng từ ngữ nào để hình dung.
Hôm nay là lần đầu tiên tiến cung, không thể ăn mặc quá sơ sài cũng không nên quá diêm dúa, cho nên bộ này là thích hợp nhất. "Tiểu Thúy, chải tóc giao cho em."
"Dạ, cách cách, đây là sở trường của em mà."
Ngồi bên bàn trang điểm, Tần Minh Nguyệt phát hiện bên trên được đặt một chiếc hộp tinh xảo, mở ra lại càng choáng váng hơn, bên trong tất cả đều là châu báu. Hách Liên Vũ này giàu có thật, nhưng cũng không phải giáu đến vậy chứ.
"Cách cách, Vương gia đối với người thật tốt. Người xem, nào là xiêm y, nào là châu ngọc." Tiểu Thúy thuần thục giúp Tần Minh Nguyệt vấn tóc, xong xuôi liền chọn vài món trang sức cài lên. Tần Minh Nguyệt hiện tại nhìn thật hoàn thảo, tao nhã cao quý nhưng không kém phần xinh đẹp. "Cách cách, em cam đoan ánh mắt Vương gia không thể rời khỏi người."
"Nha đầu em miệng lưỡi trơn tru từ khi nào vậy."
"Cách cách à, em đây chỉ nói sự thật thôi."
Nói tới nói lui, chuyện này đối với nàng quả không dễ dàng. Nàng chưa từng tiến cung, càng chưa từng diện kiến qua Hoàng thái hậu, còn cả Hoàng thượng, trong lòng có chút khẩn trương.
Dùng xong điểm tâm, Tần Minh Nguyệt an vị trên xe ngựa hướng về cung xuất phát.
"Hách Võ, Vương gia dặn dò thế nào?" Tần Minh Nguyệt vén tấm màn trên xe ngựa, nói chuyện với Hách Võ đang cưỡi ngựa bên ngoài.
"Hồi Vương phi, Vương gia căn dặn thuộc hạ trước đưa người đến Cảnh Thọ cung thỉnh an Thái hậu nương nương."
"Ta đã biết." Buông màn, Tần Minh Nguyệt hít thở sâu, trong lòng nàng cũng đã bình tĩnh hơn.
oo
Mọi người đều nói cửa cung sâu như biển khơi, xem ra không phải chỉ sâu mà còn như bao trọn cả con người. Theo sự hướng dẫn của Hách Võ, Tần Minh Nguyệt không rõ đã đi bao lâu, đi qua không ít tẩm cung mới đến được Cảnh Thọ cung của Thái hậu.
"Khởi bẩm Thái hậu, Vĩnh Lạc vương phi đang hầu ngoài điện, nói là muốn thỉnh an Thái hậu nương nương." Một thái giám bẩm báo.
"Vĩnh Lạc vương phi? Có phải là Tần cách cách mà Hoàng thượng tứ hôn cho Vĩnh Lạc vương gia dạo trước?"
"Hồi bẩm Thái hậu, đúng vậy."
Cô ta dám đến sao, "Hoàng cô mẫu, chính là ả cách cách xấu xí tát con lần trước, người nhất định phải làm chủ cho con." Thôi Nhân Nhân làm nũng ăn vạ.
"Thế sao? Ai gia cũng rất muốn xem vị cách cách ai ai cũng biết này có bản lĩnh gì, chẳng những làm trò ngông cuồng trước mắt Vương gia, còn dám đánh chất nữ của ai gia."
"Tạ ơn Hoàng cô mẫu." Thôi Nhân Nhân dương dương tự đắc, nghĩ thầm, đúng là không cần tôi động thủ cô cũng chẳng sống yên.
"Ngươi bảo cô ta chứ chờ ngoài điện."
"Dạ."
"Ai gia không muốn điểm tâm vừa ăn vì cô ta mà phung phí."
"Hoàng cô mẫu nói phải lắm. Người đừng để ả quái dị kia làm mất hứng."
"Nghĩ lại ta thấy thật không nên ép hoàng nhi lấy cô ta, nghe nói Lục công chúa Thanh quốc lần này đến đây chẳng nhưng khuynh quốc khuynh thành, lại rất được yêu thích. Ta đang xem xét để nàng ta làm Vĩnh Lạc vương phi, coi như bồi thường cho Vũ nhi một chút."