Sửu Khất Mị Dược

chương 3-1: thượng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ngươi... Ngươi có khỏe không?” A Chân thấy Lâu Tâm Nguyệt thở hổn hển lợi hại như vậy, nhẹ giọng hỏi.

“Không liên quan đến ngươi, ngươi câm miệng cho ta, nói nữa ta sẽ huỷ chết ngươi.”

A Chân lại ngậm miệng không nói, nhưng thấy đối phương cúi đầu ngày một thấp, hơn nữa y phục vì bị gắt gao túm lấy đã xuất hiện những vết nhăn, mà cổ áo của hắn vì cố sức quá mức mà lộ ra xương quai xanh trơn bóng ~

A Chân nuốt nước miếng một cái, xương quai xanh kia thật đẹp a ~ một tầng ánh sáng diễm lệ, lại thêm vẫn đang chảy mồ hôi ko ngừng, thoạt nhìn lại càng gia tăng thêm hương diễm động nhân. Y mãnh liệt nuốt một ngụm lớn nước bọt, hạ thân đã bị phát động, vội vã quay đi, không dám nhìn đến mĩ nhân nữa, mà ngược lại, là nhìn chằm chằm vào bức tường trắng thập phần vô vị kia ~

“Cho ta nước, cấp ta đảo thủy lai”

Lâu Tâm Nguyệt vì khát nước mà thanh âm trở nên khàn khàn càng gợi cảm, âm điệu lại hơi run rẩy làm dâng lên một vẻ mê hoặc lôi cuốn đến cực điểm, so với tại trên giường nũng nịu thở gấp còn muốn quyến rũ hơn.

A Chân nhịn không được tái nuốt nước miếng một cái, toàn thân ướt sũng mồ hôi, một giọt mồ hôi nóng không ngừng đi xuống dưới, cả giầy cũng ẩm ướt bất thường. Y liền chộp lấy chén nước muốn chạy đến thân cận hắn.

Lâu Tâm Nguyệt vội vàng phẫn nộ nói “Đừng tới đây, cứ để ở bên kia, ta tự mình đến lấy”

A Chân nghe lệnh để cái chén xuống mặt đất. Lâu Tâm Nguyệt liền vội vã vươn tay ra lấy, một hơi uống hết chén, ngay cả trà ngon hay dở cũng không thèm quản đến. Hắn lạnh lùng mở miệng “ Cho … ta nước nữa …” Hắn ngồi nghiêng nghiêng, toàn thân không chút khí lực xụi lơ trên mặt đất.

A Chân tái bưng chén trà đến gần hắn, mà Lâu Tâm Nguyệt vừa nghe thấy hơi thở của A Chân liền thở dốc đắc lợi hại hơn, nhưng hắn tựa hồ khí lực để nắm chắc chén trà cũng không có, chỉ bất lực ngước lên nhìn y.

Nhìn thấy hắn như vậy A Chân không đành lòng liền cầm lấy chén trà muốn uy hắn uống. Bất quá y càng lại gần, hơi thở của hắn càng loạn, y cũng bất giác run theo, sau đó đỡ lấy hắn, uy hắn uống xong liền thấp giọng nói: “Nhịn một chút, một đêm này rất nhanh sẽ trôi qua”

“Không cần ngươi uy! Đều là ngươi làm hại, ngươi cái tên hạ lưu đê tiện này, ngay cả chạm vào một cái lông tơ của ta ngươi cũng không xứng!!!”

Lâu Tâm Nguyệt vứt chén trà, chén trà lập tức rơi xuống đất vỡ tan, hắn căm phẫn mà túm lấy y, vừa nghĩ đến tình huống làm chính mình xấu hổ hiện tại, vừa tay đấm chân đá không ngừng.

A Chân không hề có một chút phản kháng, Lâu Tâm Nguyệt cũng không có khí lực mà ra sức đánh, bọn họ rút cuộc từ hai nhập thành một, liên tục thở hổn hển.

Lâu Tâm Nguyệt túm lấy quần áo A Chân, há mồm thở ra hơi nóng, trên mặt đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp vì tức giận mà trở nên ửng đỏ vô cùng diễm lệ đến mê người, hắn trong mắt phiếm tầng hơi nước, hàng lông mi loé ra một thứ ánh sáng trong suốt, thoạt nhìn chỉ có thể thấy xinh đẹp mà thôi.

A Chân lúc trước chỉ lo chú ý tới đống dược bị hắn phá nát, không hề quan tâm xem hắn đang có bộ dáng gì nữa. Hiện tại hắn tóc mai mất trật tự, hô hấp gấp gáp, bày ra một bộ dáng nếu ứng với người thường thì không có gì đẹp cả, nhưng cái người A Chân đang ngẩn ra nhìn này, lại là một thân nam nhân diễm lệ tuyệt sắc ~

Tâm của y không thể kiềm chế mà trở nên rối loạn, hạ thân cũng không ngừng phát nhiệt. Sự kích thích cơ hồ không thể bị kìm hãm mà đứng thẳng lên; lại thấy ánh mắt hắn tràn ngập dục hỏa, cả người y tức khắc như bị lửa nóng thiêu đốt.

Không biết là ai bắt đầu trước, ngay sau đó một khắc, hai người đã hừng hực khí thế mà môi lưỡi giao triền, không ngừng hôn sâu cùng sờ soạng, dường như ai cũng muốn cùng đối phương cơ thể xáp nhập làm một ~

A Chân nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, mà Lâu Tâm Nguyệt từ lâu đã vừa thở hổn hển vừa ra tay bỏ đi y phục của A Chân.

A Chân mặc dù tại nơi kĩ viện lăn lộn lâu như vậy, thế nhưng chí hướng của y chính là làm ra các loại mị dược chứ không phải chơi đùa cùng nữ nhân, huống chi y đã có người thương, vì thế cho đến nay y vẫn là một xử nam hàng thật giá thật a ~

Mà Lâu Tâm Nguyệt từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, không có nữ nhân nào khiến hắn để vào mắt, vì thế hắn cũng chưa từng cùng với ai phát sinh quan hệ

Hai người vẫn mãnh liệt giao triền, nhưng cũng chính là không biết làm thế nào để tiến hành bước tiếp theo. May mà A Chân ở chỗ thất loạn bát tao này cũng đã lâu, một chút hình ảnh ngập tràn tình cảm mãnh liệt cũng đã đập vào mắt. Ngay lúc này, một bức tranh diễm tình đang không ngừng hiện ra trong đầu y.

A Chân theo bản năng, luồn tay vào sâu trong y phục Lâu Tâm Nguyệt, vuốt ve khuôn ngực trắng nõn của hắn.

Lúc y vuốt ve xuống phía dưới, Lâu Tâm Nguyệt không thể tự chủ mà rên rỉ, vô lực mà nằm tê liệt ngay trên mặt đất dơ bẩn, hai chân kẹp chặt lấy A Chân, không cho y đi.

Mồ hôi từ trên mặt A Chân không ngừng nhỏ xuống người Lâu Tâm Nguyệt, hơi thở nóng bức trên người Lâu Tâm Nguyệt từ lâu đã thiêu đốt toàn thân A Chân, mà như vậy cảm giác hừng hực đều khiến cho hai bên không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Lâu Tâm Nguyệt mãnh liệt túm lấy đầu y, vừa gắt gao hôn vừa ngang ngược ra lệnh “Bính ta, nhanh một chút! Ta không chịu nổi nữa, ta nóng quá, nóng bức thật sự khó chịu, nhanh một chút!!!”

Hắn vừa ra sức khóc lóc mắng chửi, vừa không đầu không đuôi mà hung hắng đánh đấm.

A Chân bị hắn đánh cho vô cùng đau đớn, thế nhưng Lâu Tâm Nguyệt trên người mỗi một chỗ đều thơm mát xinh đẹp làm cho y tình dục bay cao, chịu không nổi mà ôm lấy hắn lại mãnh liệt hôn môi. (hôn j hôn hoài vậy >”

Truyện Chữ Hay