“Ý NGƯƠI LÀ SAO, ngươi không tìm thấy cô ấy à?” Selig hỏi, ngồi thẳng dậy từ chiếc ghế dựa vào tường, nơi anh đang nhìn chằm chằm vào Durwyn ở phía bên kia của đại sảnh, thưởng thức sự bồn chồn của hắn về trận đấu sắp tới. Hắn chỉ còn một giờ nữa để sống. “Ngươi đã tìm ở đâu?”
“Khắp các chốn,” Turgeis trả lời.
Cái vẻ lo lắng lộ ra, chỉ một thoáng thôi, trong biểu hiện của Turgeis làm bùng lên sự kinh hoàng trong Selig không một chút cảnh báo. “Ngươi đã ở trong xó xỉnh nào của Ác Thần Loki vậy hả?” anh hạch hỏi. “Ngươi là cái bóng của cô ấy! Ta tin tưởng ngươi luôn biết cô ấy ở đâu khi ta không ở bên cô ấy!”
“Cô ấy đã không cho tôi biết khi cô ấy rời khỏi phòng. Tôi đã không nhìn thấy cô ấy suốt cả sáng nay.”
Việc Selig cao giọng đã thu hút sự chú ý của Royce và Kristen. Kristen hỏi anh trai, “Từ lúc xuống lầu, anh có nhìn thấy chị ấy không?” Khi Selig lắc đầu, cô hỏi thêm, “Em có thấy chị ấy, một thoáng thôi. Chị ấy đang đi ra sân trong.” Rồi nàng hỏi Turgeis, “Ngươi đã tìm ở trang viên của Selig chưa? Cô ấy có thể về đó.”
“Cô ấy sẽ không rời Wyndhurst một mình đâu,” Turgeis khăng khăng nói. “Cô ấy không ngốc thế đâu.”
“Nếu cô ấy đang….buồn bực….cô ấy có thể không suy nghĩ cẩn thận,” Kristen do dự đáp.
“Cô ấy buồn bực vì cái gì chứ?” Turgeis hậm họe, giọng anh gầm gè.
“Cô ấy lúc nào mà chả bực bội,” Selig trả lời trước khi Kristen có thể phỏng đoán giờ này Erika đang ở đâu. “Thế thì hôm nay sao cô ấy lại phải khác đi cơ chứ?” rồi anh quay sang Royce. “Cậu có cho người đi xem cho chắc là cô ấy đã về nhà chưa? Tôi không thể tập trung vào trận đấu với Durwyn trừ phi tôi biết được cô ấy vẫn ổn.”
“Anh có muốn chị ấy quay lại đây không?”
“Nếu cô ấy bỏ về sớm, cô ấy thậm chí có thể không biết là tôi có cuộc thách đấu. Cứ bảo cho cô ấy biết, nhưng quyết định quay lại hay không là tùy cô ấy. Tôi sẽ không ép cô ấy phải xem nếu cô ấy chẳng quan tâm-“
“Lạy Chúa tôi, để ba cái vụ than thân trách phận đó cho tụi này đi ông anh,” Royce ngắt ngang, anh cười tướng lên. “ Anh biết quá rành là vợ anh muốn ở đây mà.”
Lương tâm của Kristen không cho phép nàng giữ im lặng lâu hơn nữa. Nàng mở miệng để thú tội về lý do khả dĩ làm Erika bỏ đi, và việc nàng can dự vào đó, nhưng nàng đã không có cơ hội để nói. Một trong những người hầu gọi Royce thật to khi anh ta lao nhanh về phía họ, và khi tới nơi, thở không ra hơi, hoảng hốt, điều mà anh ta nói làm cho lời thú tội của nàng không còn phù hợp nữa – ấy là nói vào thời điểm đó.
Chỉ mình Selig không thể hiểu điều Royce được báo, anh hỏi khi thấy những gương mặt nghiêm trọng quay về phía anh, “Có chuyện gì vậy?”
Royce trả lời, “Thông điệp mà anh ta nhận được là dành cho anh, và anh sẽ không thích nó đâu.”
“Nói cho tôi hay.”
“ ’Ngươi sẽ khẳng định rằng người đã lầm trong lời buộc tội chống lại Lãnh chúa Durwyn, nếu không ngươi sẽ chẳng bao giờ gặp lại vợ ngươi. Và Đức vua sẽ không được biết về việc này, nếu không ngươi sẽ chẳng bao giờ gặp lại vợ ngươi.’ “
Bằng một bàn tay, Selig nhấc bổng tên người hầu lên. “Ai đã đưa thông điệp đó cho ngươi?”
Royce phải lập lại câu hỏi bằng tiếng Saxon, và sau đó nghe câu trả lời đầy sợ sệt của gã hầu, anh bảo Selig, “Thả y xuống nào ông anh. Y chẳng nhìn thấy người ấy. Y bị tiếp cận từ phía sau, và được bảo chính xác những gì y đã báo cho anh, rồi sau đó y bị đẩy vào trong đám đông. Khi y quay lại, có quá nhiều người xung quanh để có thể tìm ra ai đã nói với y.”
“Nhưng tôi biết ai đã gửi tin nhắn này,” Selig nói và bắt đầu băng qua sảnh với vẻ quyết tâm đằng đằng sát khí.bg-ssp-{height:px}
Royce theo sát sau anh và nắm lấy tay cánh tay anh, nhưng bị hất sang một bên. Durwyn thấy anh đang đến, vội vàng nhảy dựng lên nhưng chẳng vì điều gì cả. Selig đã ở bên hắn, hai bàn tay anh siết quanh họng hắn. Phải mất năm người đàn ông giằng anh ra, và anh buông Durwyn chỉ đủ lâu để lẳng những người đang kềm giữ anh ra, anh làm điều này nhanh cấp kỳ.
Cha anh phải chen vào trước anh và đẩy anh lùi lại khi anh quay sang Durwyn lần thứ hai. “Con khùng rồi hả?” Garrick hỏi. “Có chuyện gì mà con không thể đợi để kết liễu hắn cho đàng hoàng tử tế hả?”
“Hắn bắt Erika rồi,” Selig hung hăng đáp. “Hắn dọa sẽ lấy mạng cô ấy nếu con không rút lại lời thách đấu và khẳng định là con đã lầm lẫn khi buộc tội hắn.”
“Nhưng hắn đã không rời khỏi sảnh này,” Garrick chỉ ra.
“Hắn đâu cần phải đi. Hắn có nhóc nhách người để làm việc này.”
Lúc này Durwyn đã trấn tỉnh đủ để hét lên, “Giờ thì cái tên mọi rợ này lại buộc ta tội gì nữa đây?”
Selig không hiểu hắn nói gì, nhưng Garrick thì hiểu hết và ông quay sang hắn. “Lý ra ngươi nên tận dụng cơ may trong cuộc đấu với con trai ta, vì ngươi đã chứng tỏ tội lỗi của ngươi qua việc bắt giữ vợ của con trai ta để trói tay trói chân nó. Và nếu nó rút lại lời thách đấu của nó vì điều này, ta báo cho ngươi biết là ngay lúc này, ngươi đã có lời thách đấu của chính ta.”
Thoạt tiên Durwyn chẳng nói nên lời, chỉ thất kinh nhìn Vua Alfred, người đang ở gần đó đủ để nghe mọi lời qua lại. Rồi hắn thét lên, “Điều này là dối trá! Tất cả những điều này! Nếu có ai đó đã bắt vợ của gã Viking này, thì việc đó được làm không phải do lệnh của ta!”
Đúng lúc đó Royce kéo Selig đi và đẩy anh về trước sảnh. “Anh sẽ không moi được gì từ hắn đâu,” anh rít lên. “Tên con hoang đó sẽ thề cho đến chết rằng hắn vô tội. Nhưng anh là một tên ngốc khi đánh hắn để chứng tỏ hắn có tội. Anh nên đóng tất cả các cổng lại trước. Bất cứ tên thuộc hạ nào của hắn đều có cơ hội chuồn đi lúc này – và thực hiện lời đe dọa của hắn.”
Selig chạy về phía cửa trước khi Royce dứt lời, mặc dù Royce vẫn bắt kịp bước chân anh. Tuy nhiên, cả hai đều dừng lại ngay khi ra đến sân trong và thấy các cánh cổng đã được đóng lại và Turgeis đang đứng chặn trước đó, ngựa của Turgeis và Selig đã sẵn sàng.
“Ít ra thì cũng có ai đó đang nghĩ bằng cái đầu của mình chứ không phải bằng trái tim,” Royce giễu cợt nói. “Đi đi. Em phải mất vài phút để cho người của em tản ra trong vòng bán kính đủ rộng để một tiếng kêu phát ra có thể nghe được ngay khi cô ấy được tìm thấy – và em phải chắc là chỉ có người của em mới được rời khỏi đây.”
There was no longer a need for such tearing haste, now that Durwyn's henchmen were contained within the walls, except to get Erika freed the sooner. And that was all the reason Selig needed to continue with all speed.
Giờ thì không còn cần phải vội cuống cuồng như vậy nữa ngoài trừ việc nhanh lên là để giải thoát Erika sớm hơn, vì nay cả đám tay chân của Durwyn đã bị cầm giữ bên trong tường thành. Và đó là tất cả lý do Selig cần để tiếp tục vận hết tốc lực.
Anh dành ra một khắc để nói, “Cám ơn,” với Turgeis anh đến bên anh chàng.
Anh chàng khổng lồ nói một cách đơn giản, “Anh đã quá xúc động để nghĩ đến điều này. Tên lãnh chúa có nói với anh cô ấy ở đâu không?”
“Không,” Selig cay đắng trả lời. “Nhưng hắn có tay chân cắm trại đâu đó quanh đây. Tôi chỉ biết có nhiêu đó. Royce đang tập hợp người của mình để tỏa rộng ra tìm kiếm. Bất cứ ai tìm thấy doanh trại trước sẽ la lên để báo.”
“Bọn họ có thể la lên, nhưng tôi sẽ không làm thế đâu,” Turgeis nói khi cả hai đã lên ngựa. “Tôi sẽ tự mình xem xét vấn đề.”
“Thế thì tôi sẽ đi với anh.”