Tuy tôi và Sầm Dực quay lại với nhau, cũng đã gặp người lớn nhưng vẫn chưa bàn đến hôn nhân, thế mà Viện Viện đã đổi cách xưng hô rồi.
Mỗi ngày đi theo sau lưng Sầm Dực, gọi “Bố” một cách vui vẻ.
Mẹ Sầm Dực luôn sống một mình sau khi bạn đời mất, cộng thêm lớn tuổi nên khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Viện Viện nói chuyện ngọt ngào biết dỗ dành, bà thương nó lắm, hai ngày không gặp con bé là sẽ chạy tới chỗ tôi nhìn ngó.
Chính như hôm nay thứ sáu, mẹ của Sầm Dực gọi điện thoại cho tôi từ sáng sớm, bảo tôi buổi tối đưa Viện Viện qua đó.
Tôi cười đồng ý.
Nhưng mà buổi tối lúc đến nhà trẻ đón Viện Viện tan học thì lại xảy ra chút sự cố, tôi đi xe điện bị một chiếc xe con đụng ngã.
Không được tính là nghiêm trọng, trên đùi tôi chỉ hơi rách da, nhưng cũng vì vậy mà trì hoãn một lúc.
Khi chạy tới nhà trẻ thì lại được thông báo là Viện Viện đã được đón đi.
“Đón đi?”
Tôi sửng sốt: “Ai đón đi?”
Cô giáo nói, đối phương cầm giấy chứng nhận đưa đón của trường, nói hắn là bố con bé.
Bố?
Trong lòng tôi trầm xuống, vội vàng hỏi thăm tướng mạo và cách ăn mặc của đối phương —
Quả nhiên.
Hẳn là Tưởng Hồng Thăng.
Hắn lại muốn làm gì? Lấy Viện Viện ra để uy hiếp tôi lần nữa sao?
Tôi đứng ở cửa nhà trẻ, không có tâm tư ở đây truy cứu trách nhiệm nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm con bé về.
Đột nhiên, điện thoại kêu lên.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên, là Tưởng Hồng Thăng.
“Viện Viện đâu?”
“Ha.”
Đối phương khẽ cười: “Đừng vội, con gái tôi được tôi đón đi rồi, yên tâm, sau này tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, không nhọc lòng cô quan tâm nữa.”
“Không được!”
Tôi không hề suy nghĩ mà từ chối ngay: “Không phải anh nói anh có con trai rồi sao? Tôi lo các anh sẽ không tốt với Viện Viện, trước khi nó trưởng thành, tôi sẽ không yên tâm giao nó cho anh.”
Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hắn đá bay con gái ruột của mình ở biệt thự vào đêm đó.
Tưởng Hồi Thăng cười lạnh: “Giao cho cô?”
“Con gái của Tưởng Hồng Thăng tôi, dựa vào cái gì mà giao cho cô?”
Có điều, lần này nói tới nói lui, hắn cũng không nói ra lời bẩn thỉu như lấy Viện Viện trao đổi, bảo tôi đi theo hắn.
Sau khi giằng co thì điện thoại bị cúp máy.
Tôi nắm chặt điện thoại, vì phẫn nộ mà thân thể khẽ run.
Đột nhiên —
Điện thoại một lần nữa vang lên.
Là Sầm Dực.
Tôi hít sâu một hơi rồi bắt máy, bên tai lại vang lên tiếng của Sầm Dực: “Gần đây cẩn thận Tưởng Hồng Thăng, có thể hắn sẽ quay về cướp Viện Viện đó!”
Tôi ngẩn ra: “Làm sao anh biết?”
Sầm Dực vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà trẻ, anh thấp giọng nói:
“Anh vừa mới lướt thấy tin tức, vợ của Tưởng Hồng Thăng mấy ngày trước đã xảy ra tai nạn giao thông, bỏ mạng tại chỗ. Em vợ hắn có tính nóng nảy, trước đó đã nghe chị gái mình nói Tưởng Hồng Thăng nuôi phụ nữ ở bên ngoài, mấy lần đề nghị ly hôn trong lúc chị gái mang thai nhưng bị từ chối, em trai cô ấy nghi ngờ trận tai nạn giao thông là do anh rể mình động tay động chân nên trực tiếp tìm đến nhà phế hắn rồi.”
Phế rồi…
Cậu em vợ này thật đúng là hung hãn.
Chẳng trách, chẳng trách Tưởng Hồng Thăng đột nhiên lại cướp Viện Viện lại.
Người vợ đang mang thai gặp tai nạn bỏ mình, hắn lại mất đi khả năng sinh dục, đương nhiên Viện Viện chính là máu mủ duy nhất của hắn.
Nghĩ như vậy, tôi cũng không vội đi tìm nữa.
Ít nhất thì bây giờ Viện Viện an toàn tuyệt đối, mà thân phận thì chênh lệch, dù tôi và Sầm Dực đi qua đó thì cũng không giành con bé lại được.
Huống chi, Tưởng Hồng Thăng là bố ruột của Viện Viện, cho dù kiện ra tòa, chúng tôi chắc chắn cũng không thắng được.
Tôi nghi ngờ, cái của vợ Tưởng Hồng Thăng có khả năng thật sự liên quan đến hắn.
Nếu việc này là thật, vậy một khi vụ án mạng này bị lộ, cho dù hắn thần thông quảng đại thì cũng không có cách nào ung dung ngoài vòng pháp luật nữa.
Tôi ép chính mình tỉnh táo lại, sau đó nhờ vào quan hệ tìm hai thám tử tư.
Tôi không có lòng tin nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức.
May mà.
Tôi đoán đúng rồi.
Mấy ngày sau đó, bên phía thám tử tư gửi thông tin cho tôi, bọn họ đã lấy được chứng cứ trước đó Tưởng Hồng Thăng động tay vào chiếc xe xảy ra chuyện.
Hơn nữa.
Vợ của Tưởng Hồng Thăng cũng có đàn ông khác bên ngoài, tính theo thời gian thì đứa trẻ trong bụng có thể không phải của Tưởng Hồng Thăng.
Chẳng trách, lúc trước khi Tưởng Hồng Thăng nhắc đến con trai trong bụng vợ hắn, hắn còn mang vẻ đắc ý, sao lại tạo ra sự cố trước khi vợ hắn sinh chứ.
Thì ra là thế.
Theo lý thuyết, thám tử tư có thể tra ra được chứng cứ thì chắc chắn cảnh sát cũng có thể.
Bây giờ xem ra, lúc trước nhất định là Tưởng Hồng Thăng đã âm thầm vận dụng quan hệ, mọi thứ đều chỉ là đi cho có quá trình rồi được phán là ngoài ý muốn.
Là tin tức trước đó chưa được bao nhiêu người xem thì đã bị Tưởng Hồng Thăng dùng tiền đ è xuống.
Sầm Dực có thể lướt thấy cũng chỉ là tình cờ.
Tôi tốn số tiền rất lớn, mua lại bằng chứng của thám tử tư, vì để tránh sự cố, Sầm Dực trực tiếp giao cho người bạn của anh ở cục cảnh sát.
Liên quan đến mạng người, để tránh đánh rắn động cỏ, cục cảnh sát trực tiếp phái người đưa Tưởng Hồi Thăng đi phỏng vấn.
Sau khi thẩm vấn một ngày một đêm, Tưởng Hồng Thăng đã nhận tội.
Hắn thú nhận việc mình âm thầm động tay vào xe, cố ý làm giả sự việc thành thắng xe không ăn.
…
Sau khi Tưởng Hồng Thăng sa lưới, tôi đón Viện Viện về nhà.
Không thể không nói, sau khi gặp phải đả kích nặng nề trong cuộc đời, phát hiện ra Viện Viện chính là máu mủ duy nhất, Tưởng Hồng Thăng đối xử với con bé không tệ.
Lúc tôi đi đón nó, khắp nơi trong biệt thự cao ba tầng đều ném đầy đồ chơi.
Có điều, như vậy thì thế nào?
Nước mắt cá sấu thôi, hắn đã sớm biết Viện Viện là con gái ruột của hắn, nhưng khi đá con bé lại không hề giảm bớt lực.
*
Vào buổi tối hôm Tưởng Hồng Thăng bị phán quyết, sau khi dỗ Viện Viện ngủ, tôi kéo Sầm Dực uống rất nhiều rượu cùng tôi.
Tôi uống say mèm, ôm hình chân dung của Lộ Mạn Mạn mà khóc.
“Nhìn thấy không? Ác giả sẽ có ác báo.”
“Hắn bị phán quyết rồi.”
“Hắn hoàn toàn không xứng làm bố của Viện Viện.”
“Lộ Mạn Mạn, cái đồ phụ nữ ngu ngốc không có trách nhiệm như cậu lại có một cô con gái vô cùng giỏi, Viện Viện rất tốt, cậu có thể yên tâm rồi.”
…
Tôi nói liên miên lải nhải rất nhiều, nhưng không hề có ai đáp lại.
Bỗng dưng.
Sau lưng vang lên một giọng nói.
“Mẹ ơi…”
Viện Viện lại thức giấc, nó ngái ngủ đứng ở cửa phòng nhìn tôi, dụi mắt rồi đi qua, vùi vào lòng tôi.
Nhìn nó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tôi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, Sầm Dực ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì.
Đột nhiên, trong ngực truyền đến giọng nói rất nhẹ của nó.
“Mẹ, mẹ cũng là người mẹ tốt nhất trên đời.”
Là giọng của Viện Viện.
Tôi sửng sốt, trông thấy con bé bò dậy, nó không phải người lớn nhưng lại rất tình cảm, đặc biệt giỏi nịnh hót.
Sau khi khen tôi xong thì lại cầm bức hình trong tay tôi nhìn: “Dì ấy chính là mẹ sao? Thật là xinh đẹp.”
Nói xong thì cầm tấm hình hôn một cái: “Đây cũng là người mẹ tốt nhất trên đời.”
Chậm rãi buông tấm hình ra, nó vẫn không quên ló đầu nhìn Sầm Dực —
“Bố cũng là người bố tốt nhất trên đời.”
Bầu không khí vốn nặng nề lập tức được cô nhóc làm cho vô cùng ấm áp.
Tôi ôm Viện Viện vào giường, một lần nữa dỗ dành nó chìm vào giấc ngủ.
Bản thân mình cũng vùi bên giường nó ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi gặp Lộ Mạn Mạn.
Người phụ nữ ngốc nghếch đó ôm Viện Viện khóc rất lâu, sau đó kéo tay tôi, giống như chúng tôi khi còn trẻ vậy.
Cô ấy nói, Lâm Lâm, cảm ơn cậu.
Kiếp sau, chúng ta vẫn làm chị em được không?
Kiếp sau để tớ chăm sóc cậu, đã khiến cậu nhọc lòng rồi.
Trong mơ, tôi tức giận mắng cô ấy —
Lại vẽ bánh cho tôi!
Nhưng khi tỉnh lại, trên gối lại ướt một mảng.
Được.
Nể mặt con gái, kiếp sau miễn cưỡng làm chị em với cậu vậy.
Ngày đó, tôi mang theo hoa tươi đến trước mộ của Mạn Mạn.
Ban đầu còn có sương mù, nhưng khi xe chạy vào khu mộ, sương sớm cũng đã tan hết.
Tôi đi đến trước bia mộ, cúi người đặt bó hoa hướng dương mà cô ấy thích nhất.
Sương mù tan rồi, đi về phía trước thôi.
Tớ sẽ chăm sóc tốt cho con bé, cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.
— HẾT —