Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

chương 33: 33: mật đàm tại duyên hi lâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiễn Hồ Diện đi xong Tạ Lăng Du liền cân nhắc đến chuyện đi Duyên Hi lâu thì vớ được Mạnh Nghị đang ngồi chọc cá.

Mạnh Nghị vừa nghe được.

Mạnh Nghị vừa nghe xong liền nghĩ ta rất quen chỗ này nha, quay đầu liền bắt đầu đi lục tung tìm xiêm y, còn bắt người quanh năm mặc đồ màu tối như Tạ Lăng Du cả người mặc màu đỏ.

Hai người đứng soi gương, rất chi là vừa lòng.

Từ đầu đến chân Mạnh Nghị diện đồ màu tím, khí khái hào hùng đến bức người.

Tạ Lăng Du bị bắt mặc y phục màu đỏ ở tận dưới đáy hòm, tôn lên làn da trắng nõn trông càng thêm

khôi ngô tuấn tú.

Tuy rằng hơi không quen lắm nhưng thực tế đúng là vậy.

Mạnh Nghị vỗ tay tán thưởng: "Được!"

Kiểu này là sợ người khác không biết là bọn họ đi "tìm vui".

Hai người cứ như thế nghênh ngang ra khỏi phủ, dọc đường đi vừa nói vừa cười mà không biết ở trong nhà có người căng thẳng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Bọn họ chân trước vừa mới đi, sau lưng đã bị quản gia bẩm báo với Tạ thừa tướng.

Tạ quản gia mặt mày u sầu, ở trước mặt Tạ thừa tướng căng thẳng đến mức vỗ tay: "Thưa thừa tướng, ngài nói thử xem phải làm sao cho phải bây giờ.

Đại công tử cũng không phải người như thế, đang yên đang lành lại..."

Ông nói xong liền nhớ tới gần đây Mạnh Nghị cũng thường xuyên ra vào thanh lâu liền lập tức thở ngắn than dài: "Mạnh công tử cũng thật là.

Lão nô cũng coi như là nhìn hai vị công tử lớn lên, chắc chắn không phải là hạng người trầm mê nữ sắc đâu..."

Tạ thừa tướng thấy ông như vậy thì dừng tay lại rồi trầm tư, năm tháng cũng để lại trên khuôn mặt ông không ít dấu tích.

Ông cau mày, một lúc lâu sau mới chầm chậm nói: "Đừng căng thẳng, chắc chắn Vân Lâu tự có tính toán của nó."

"Từ trước đến giờ nó là một đứa nhỏ có chính kiến." Tạ thừa tướng thở dài.

Tạ quản gia lúc này mới yên tâm, gật đầu phụ họa.

——————

Duyên Hi lâu, hương thơm nồng nàn.

Tạ Lăng Du và Mạnh Nghị vừa rảo bước tới đại đường liền thu hút ánh mắt từ bốn phương tám hướng.

Các cô nương hai má đánh phấn vừa nhìn hai vị công tử tuấn lãng vừa xì xào to nhỏ.

Tứ Nương dùng quạt che nửa bên mặt, cười duyên tiến lại hỏi: "Mạnh công tử tới ạ...!Ôi trời, Tạ công tử là khách hiếm đến nha.

Hôm nay hai vị đến nghe nhạc hay tìm một cô nương đáng yêu nào?"

Tạ Lăng Du ngửi thấy mùi son phấn ùa vào mặt, theo bản năng định lùi về sau.

Hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Nghe nói cầm kỹ của Nhạn cô nương lợi hại, Tạ mỗ ngưỡng mộ đã lâu."

Tứ Nương hiểu rõ, nụ cười vẫn chưa phai, gọi mấy cô bé để các cô dẫn đường: "Dẫn hai vị công tử đến gian nhã trúc.

Bảo Nhạn cô nương chuẩn bị đi, có khách muốn nghe đàn."

Mạnh Nghị với một dáng vẻ ngả ngớn khoác cổ Tạ Lăng Du, hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi lên lầu.

Cách đó không xa, một nam tử mặc áo gấm, tướng mạo bình thường lẳng lặng nhìn thấy hết thảy, lạnh lùng cười với đồng bọn: "Xem ra không ngoài dự liệu của bệ hạ, tên Mạnh Nghị này đúng là một tên ăn hại.

Tạ Lăng Du đi theo hắn thì sớm muộn gì cũng giống y hệt."

Đồng bọn gật đầu phụ họa.

Hai người không cho là đúng, thoáng nhìn cô nương cười duyên lướt qua liền vươn tay ôm vào lòng, tay cũng chẳng an phận.

Chỉ trong chốc lát đã bị mê hoặc.

Hai tên "ăn hại" bị bàn luận hồn nhiên chẳng biết gì.

Trên lầu rất yên tĩnh, Tạ Lăng Du đang uống trà với Mạnh Nghị ở nhã gian thì Nhạn cô nương đẩy cửa bước vào, trên mặt đeo một tấm lụa mỏng, tay ôm đàn tranh khom người với bọn họ, nói: "Hai vị công tử muốn nghe bài gì ạ?"

Tạ Lăng Du lẳng lặng nhấp ngụm trà: "Cố nhân chưa đến, nghe cái gì cũng thấy nhạt nhẽo."

Nhạn cô nương cười cười, khóa cửa lại, đi tới trước tấm bình phong khom người xuống, cung kinh nói: "Công tử."

Lời vừa dứt, là giọng nói đặc trưng của nam tử.

Mạnh Nghị trợn tròn mắt, nhìn vị "cô nương" trước mặt này lả lướt đầy quyến rũ, mặt đẹp như hoa, thế mà lại là một nam tử?

Người kia không biết nói gì, Nhạn cô nương đẩy bình phong ra, lộ ra một cái bàn gỗ, trên bàn bày thế cờ đang đánh.

Người ngồi trên ghế không chút bận tâm ngước mắt lên, cười nói: "Một ngày không gặp mà ngỡ như ba thu."

Mạnh Nghị lạnh người rùng mình.

Tạ Lăng Du bình tĩnh gật đầu: "Nhiều ngày không gặp, đúng là nhớ mong."

Thanh Khâu Quyết nhướng mày, duỗi tay ra hiệu.

Nhạn "cô nương" cũng chính là Nhạn Văn hiểu ý, tiến lên đưa cho hắn một chiếc nhẫn ngọc, ấn nhẹ hai cái ở bên cạnh liền xuất hiện một cái khe lõm cất vừa vặn viên thuốc nhỏ.

"Cung yến nhiều người dòm ngó.

Có cái này rồi công tử sẽ hành động thuận tiện hơn chút." Nhạn Văn đưa nhẫn ngọc cho hắn.

Tạ Lăng Du cảm tạ rồi nhận lấy, lấy lọ thuốc mang theo trong ngực ra rồi cứ vậy mà bỏ vào, thuận tay đeo nhẫn ngọc lên tay, nghĩ mọt chút rồi lại cất vào trong ngực.

Thanh Khâu Quyết cười khẩy: "Cũng thông minh đấy."

Mạnh Nghị chẳng hiểu gì nhìn hắn, Tạ Lăng Du bèn giải thích: "Bây giờ bên ngoài toàn là nhãn tuyến, có khi trong lâu cũng có.

Nếu bọn họ chú ý thấy lúc trước ta chưa từng đeo nhẫn sợ là sẽ bị nghi ngờ."

Mạnh Nghị tỉnh ra: "Hóa ra là vậy."

Huân hương có mùi hương thanh nhã.

Tạ Lăng Du nhìn đôi mắt cười như không cười của Thanh Khâu Quyết đột nhiên cảm thấy không đúng.

"Nếu hôm nay ta không đế thì có lẽ sẽ chẳng có được trợ giúp này."

Tạ Lăng Du vốn còn đang thắc mắc tại sao không để Hồ Diện đưa luôn cái này cho mình.

Giờ nghĩ lại thấy lúc ấy người này tựa vào Duyên Hi lâu nhìn hắn, rõ ràng là đang câu cá, mà vấn đề là y thật sự đã câu được.

Cảm giác bị người ta tính kế thành công thật khiến người ta khó chịu.

Tạ Lăng Du bất mãn trừng mắt lườm y một cái.

Thanh Khâu Quyết lại nhỏe miệng cười: "Nếu Tạ huynh đến thăm ta thì ta tất nhiên phải giúp đỡ một phen.

Nếu không đến thì đó là không để ta vào mắt, vậy là đã có thể tự sinh tự diệt được rồi."

Nhạn Văn cúi đầu gãi gãi giữa mày, che giấu đi khóe miệng đang run run, trong lòng thầm nghĩ dạo này mặt công tử đúng là càng ngày càng dày thêm.

Nhìn cái gương mặt nghênh ngang này thì ai đi theo cũng thấy nhục.

Tạ Lăng Du lạnh nhạt nhìn y, không thèm hơn thua cùng, nói chuyện chính: "Không bàn đến cung yến sắp tới, chỉ sờ là từ nay về sau bên cạnh chúng ta ít nhiều gì cũng sẽ có "đôi mắt" bám theo.

Trọng Lục không với tay vào được phủ Thừa tướng như mà..."

Nhưng chỉ sợ những người xung quanh hắn khó tránh được bị khống chế.

Thanh Khâu Quyết lắc đầu: "Trọng Lục chỉ cho những gì mắt thấy là thật.

Cái tính đa nghi của hắn rất lớn, cứ như con chó trông cửa thấy ai cũng phải cắn một phát."

Biểu cảm của Mạnh Nghị phúc tạp.

Tuy rằng phép so sánh này rất giàu hình ảnh, nhưng dù sao cũng đang ở dưới chân thiên tử, ngang ngược như thế này có chút không ổn nhỉ?

Hắn nghĩ như vậy, đột nhiên nhận ra Thanh Khâu Quyết đang nhìn hắn, cười với hắn.

Mạnh Nghị: "..."

Quả nhiên, người này cười tủm tỉm nói: "Với lại Mạnh công tử vì đại nghĩa mà diệt thân, mấy lời mắng mỏ của Mạnh thừa tướng cũng đủ khiến hắn đau đầu một trận rồi."

Dịch bệnh ở Phồn trấn vốn đã khiến ông sứt đầu mẻ trán.

Bây giờ Trọng Lục lại bắt ép muốn mượn sức thế lực để kê vững gót chân, có thể dành ra chút sức lực này đúng là không dễ.

Xem ra vẫn chưa đủ bận ha.

Ngón tay Tạ Lăng Du giật giật, do dự một chút rồi cất giọng nói: "Ngày mai Hồ Diện..."

Thanh Khâu Quyết không nói gì.

Nhạn Văn nhìn sắc mặt công tử nhà mình, thấy y không phản đối gì liền cười nói: "Công tử chớ lo, tên kia lắm mấy thứ đồ hiếm có khó tìm lắm.

Chẳng biết công tử đang nghe qua thuật con rối bao giờ chưa?"

Ánh mắt của Tạ Lăng Du khựng lại, trong lòng chấn động.

Thuật con rối xuất phát từ Nam Khê quốc, là cấm thuật cực kỳ nham hiểm độc ác trong truyền thuyết, phải đào người mới chôn xuống mồ đúng bảy ngày lên.

Do quá tàn nhẫn quỷ dị nên chẳng có mấy người bằng lòng thử, cuối cùng liền dần dần chẳng còn nghe nói nữa.

Không ngờ rằng bây giờ thế mà vẫn còn có người biết.

Con rối trông chẳng khác gì với người bình thường nhưng chỉ có thể thực hiện được những độc tác đơn giản, mặt mũi thì cũng tương đối cứng đơ, làm thi thể thì quá phù hợp.

Tạ Lăng Du yên tâm, lời ý thâm sâu nói: "Hóa ra là Tạ mỗ lo thừa rồi."

Tin tức mà "Lục" tung ra có khi chỉ bé như con kiến.

Tổ chức này rất bí ẩn và hùng mạnh, có khi tổ chức giỏi nhất là "Văn" cũng đã sớm không địch lại nổi.

Nhưng "Lục" càng lớn mạnh thì "Văn" lại chẳng có động tĩnh gì.

Vậy thì thật là khó đoán.

Một núi không thể có hai hổ, rốt cuộc là "Văn" không làm gì nổi "Lục" hay là bọn họ đã sớm liên thủ, không còn phân biệt hai nhà nữa?

Tạ Lăng Du dẹp bỏ suy nghĩ.

Giờ không phải là lúc nghĩ về chuyện này, trước mắt còn có chuyện khó giải quyết hơn..

Truyện Chữ Hay