Biên tập: Yến Phi Ly
Bị mang vào phòng tắm, anh liền biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Trên danh nghĩa là giúp người kia cọ rửa thân thể, mới chà chưa được hai phát đôi tay kia đã mò qua.
“Cởi áo ra.” Mệnh lệnh cực kì trực tiếp, Diệp Côn dùng ánh mắt nhìn cổ áo đối phương, ý đồ hiện rõ mồn một.
“Không sao đâu, trời nóng, ướt một lát rồi cũng khô……” Muốn làm bộ như nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, Đồng Nhạn Linh thử cãi lời nhưng mà cái người quen thói bá đạo kia căn bản không tiếp thu.
“Giờ em không cởi, đợi một hồi tôi cũng sẽ cởi sạch của em, hay là… em thích mặc quần áo để tôi sờ?” Lời nói quá mức trần trụi, Diệp Côn ngồi trên ghế lót nhung bên cạnh bồn tắm lớn, dựa vào lưng ghế dựa, chân bắt chéo chờ Đồng Nhạn Linh lựa chọn bước tiếp theo.
Đến cuối cùng, anh vẫn cởi quần áo.
Diệp Côn là kiểu người muốn lấy liền lấy, nếu không phải hắn có thân phận thiếu gia nhà giàu, nếu không có tư thái ưu nhã cao ngạo và bóc đi lớp học thức uyên thâm thì có lẽ hắn sẽ là một tên thổ phỉ khét tiếng.
Hắn nhìn trúng cái gì thì nó sẽ là của hắn, không cho phép nói không.
Mà điều đáng sợ hơn đó là Đồng Nhạn Linh ở trước mặt hắn càng không có biện pháp nói không. Người đàn ông kia đối tốt với anh, độc chiếm anh, ‘muốn’ anh, cùng với sự sủng ái không phân phải trái đều làm anh chẳng thể nào khước từ. Anh không dám thừa nhận là chính bản thân anh cũng muốn, nhưng trên căn bản, anh cần cảm giác ‘bị chiếm hữu’ đó.
Sự tồn tại của Diệp Côn sẽ khiến anh nhận thấy bản thân rất quan trọng.
Vốn dĩ người kia lạnh lùng tới từng hơi thở thế nhưng càng tiếp xúc lại càng nhận thấy hơi ấm từ mỗi một tiếng nói mỗi một hành động ở hắn, nóng tới nỗi làm người ta kinh hoảng, dần dà có lẽ sẽ bị nóng cháy, thiêu đốt thành tro tàn, dường như không còn cảm thấy sợ hãi giá lạnh nữa.
“Đã mấy ngày không chạm vào em, nơi này…… có đói bụng không? Hửm?” Nâng tay ôm eo đối phương, đầu ngón tay lần mò trượt xuống, dừng lại tại khe hở chật hẹp.
Thân thể Đồng Nhạn Linh run lên, rất nhanh liền có phản ứng.
Anh thấy thật xấu hổ, xấu hổ khi chính mình lại thích loại đụng chạm này, mà Diệp Côn lúc nào cũng có biện pháp khiến anh trong thời gian ngắn nhất ngay cả xấu hổ là cái gì cũng chẳng còn sức mà suy nghĩ.
Diệp Côn cầm lấy khăn mặt từ giá treo bên cạnh bồn tắm lớn đưa qua cho Đồng Nhạn Linh, rồi sau đó cố tỏ ý để anh kì lưng giúp hắn.
Thứ giữa đùi còn cứng rắn, âu yếm đụng chạm đột nhiên biến mất, còn muốn anh kì lưng?
Trong lòng âm thầm làm vẻ mặt thảm thiết chất vấn sao hắn có thể như vậy, tay lại vẫn gấp khăn mặt đợi người đàn ông kia nghiêng người điều chỉnh tư thế ngồi, hơi thở Đồng Nhạn Linh dần không ổn bắt đầu công việc.
Có điều tâm trí anh đã sớm bay xa tận đẩu đâu.
Người này quả là tà khí… lúc nào cũng bắt nạt người khác…
Có khi hắn muốn anh, không đủ thì sẽ không chịu ngừng, có khi thì giống như bây giờ, rõ ràng là hắn khơi gợi trước lại cố tình ngừng giữa chừng, một chút cũng không chịu nhường. Mà lúc hắn muốn cũng thường dùng đủ loại thủ đoạn “tra tấn” khiến anh sau màn ân ái sẽ tự oán hận chính mình vì sao vừa rồi lại biểu hiện hệt như mèo cái phát tình, dù là nhiều lần sau đó vẫn chẳng thể kiềm chế.
Sau đó, khi hơi thở của cái tên đáng ghét kia cứ lượn lờ bên tai, cánh tay nóng bỏng cũng vòng quanh anh, Đồng Nhạn Linh đành dán má lên lồng ngực rắn chắc, đầu ngón tay phía sau lưng đối phương cào ra mấy vết đỏ, tiếng thở gấp cùng rên rỉ áp chế không nổi mà bật ra khỏi miệng, cũng vào lúc bị buộc lên cao trào, trong đôi mắt ngập tràn dục vọng chiếm hữu của người đàn ông kia sẽ tỏa ra thần sắc tuyên dương, vừa lòng cùng sung sướng.
Có đôi lần, không, nên nói là rất nhiều lần, mãi đến khi cạn hết sức lực sau cao trào, chân Đồng Nhạn Linh vẫn quấn lấy eo đối phương, vô thức co rút huyệt đạo vốn đã rất chặt. Anh không rõ thân thể mình có bao nhiêu phù hợp với người đàn ông này, anh thậm chí không phản ứng nổi vì sao lần hoan ái này đáng lẽ nên kết thúc lại đột nhiên tiếp tục. Anh hoàn toàn không hay biết khi Diệp Côn cảm nhận được anh đã thỏa mãn, tâm tình hắn sẽ vui vẻ biết bao nhiêu, mà kết quả của niềm vui này dĩ nhiên là lại hung hăng kéo dài thêm một hiệp, thẳng đến khi ngay cả tiếng rên rỉ anh đều không phát ra nổi nữa.
Càng nghĩ lại càng “muốn”, ngay khi cả suy nghĩ đều quản không nổi nữa, khóe mắt Đồng Nhạn Linh chợt ướt.
Tay đang kì lưng dừng lại, khăn mặt trượt xuống đất, anh nắm vai đối phương, hơi hơi cúi xuống lấy hết can đảm dũng khí nhưng vẫn mang theo chút khiếp đảm, dùng thanh âm run rẩy mở miệng.
“Đại thiếu gia…… Tôi……”
“Em làm sao?” Đương nhiên biết sự run rẩy kia nói lên điều gì, thực ra Diệp Côn cũng khá kinh ngạc khi anh có thể nhẫn nhịn lâu đến vậy, càng không nghĩ tới bản thân cũng có thể nhẫn nhịn tới giờ, không hề cố kỵ triển lộ khóe miệng tươi cười, quay người lại, hắn ôm chặt eo đối phương, thò tay qua cố ý nhẹ nhàng xoa nắn một chút thứ đang khát vọng được chăm sóc.
“A!…… hư……” Xấu hổ sắp chết, Đồng Nhạn Linh dứt khoát từ bỏ tự tôn khi nơi nào đó được an ủi, tự mình ngồi lên đùi người đàn ông kia. Ôm cổ đối phương, anh vùi mặt thật sâu vào hõm vai nóng bỏng, sau đó liền dính chặt như vậy, mặc kệ là phía trước bị lòng bàn tay cọ xát hay đằng sau bị đầu ngón tay đùa bỡn, đều không chịu ngẩng mặt.
Lần đó, bọn họ không thể đợi tới lúc lên giường.
Diệp Côn cứ vậy ngồi trên ghế dựa đỡ Đồng Nhạn Linh điều chỉnh tư thế, để anh ngồi trên đùi quay lưng lại với hắn, khiến cái miệng nhỏ khít chặt như đang cố ý thúc giục hắn nổi thú tính từng chút một nuốt vào vật lớn của mình, rồi sau đó hơi dùng lực nhéo đầu v mẫn cảm đã bị mút sưng đỏ. Hắn có thể cảm nhận được bên trong người kia càng thêm co rút cắn nuốt thật mạnh, khẽ liếm đi lớp mồ hôi ẩm ướt trên tấm lưng trước mắt, cũng dẫn dắt đối phương tự động eo lưng.
Quả nhiên vẫn rất dọa người….
Dư quang khóe mắt thoáng nhìn hình ảnh trong tấm gương lớn phía đối diện, tư thế làm tình dâm đãng chói mắt, Đồng Nhạn Linh quay đầu, nhắm mắt lại.
Lý trí cứ vậy rơi xuống vực thẳm nổ tan xác.
Anh không kịp để cho lý trí tự nhặt xác, còn vài mảnh dư thừa đáng thương tồn tại liền bị ngọn lửa từ tận sâu thiêu thành tro tàn. Cuối cùng chỉ vương lại nhịp thở gấp gáp cùng dư vị ngọt ngào giống như vĩnh viễn đều sẽ không tán đi, lượn lờ quấn lấy nhau, chặt chẽ kết hợp chung quanh thân thể hai người.
“Có khỏe không?” Diệp Côn rút ra, dịu dàng ôm đối phương thấp giọng hỏi.
“Ừ……” Rũ mi đáp một tiếng, Đồng Nhạn Linh không dám đối mặt nhìn thẳng ánh mắt người kia. Anh cảm thấy đau, lần này có hơi đau. Lúc tiến vào không được bôi trơn kĩ càng như mọi khi, không biết có phải là bởi vì cảm giác đau của anh lại phản tác dụng, kích thích Diệp Côn càng ngang ngược hơn thông thường, giống như quá muốn anh, muốn tới nỗi rối loạn hết thảy.
Thế nhưng, chính anh cũng không cự tuyệt.
Anh cũng muốn người đàn ông này, mặc kệ có đau hay không, anh đều không có ý định bảo ngừng.
Đây hẳn là luân hãm nhỉ? Nhưng dù sao khi chỉ có hai người ngay cả lí trí còn lần lượt bị thiêu cháy, luân hãm gì đó thì cứ mặc nó đi thôi……
Lo lắng nhìn lớp vài thưa đã rời rạc trên ngực người kia, Đồng Nhạn Linh nhíu mày “Đại thiếu gia, vết thương của anh….”
“Không sao, chạm vào em thì sẽ không biết đau nữa.” Không chút che giấu nói ra lời âu yếm ngọt ngào, Diệp Côn cười nhìn đối phương đỏ mặt, sau đó nhắc nhở “Không phải đã nói rồi sao, khi chỉ có hai chúng ta thì gọi tên tôi.”
“Tôi….. không quen.”
“Em không gọi thì sao quen được.” Nắm cằm đối phương, Diệp Côn dùng ánh mắt như muốn hớp hồn cặp mắt đang muốn né tránh kia “Mau, gọi tên tôi.”
Biết mình căn bản không có đường lui, kìm nén trái tim sắp nhảy ào ra khỏi ngực, Đồng Nhạn Linh chần chờ một hồi lâu mới thấp giọng mở miệng.
“……Thiên Diệm.”
“Thật ngoan.” Diệp Côn nở nụ cười hài lòng như phần thưởng cho người kia, vuốt ve hai má nóng ướt nhiễm đỏ sau hoan ái càng có vẻ xinh đẹp, hôn lên cánh môi mềm mại của đối phương “Đi thôi, đi nằm một lát.”
Đêm đó, Đồng Nhạn Linh ở lại biệt thự.
Diệp Côn hỏi anh có sợ không nếu nửa đêm có kẻ xông tới, anh chỉ lắc đầu sau đó cẩn thận gối lên cánh tay người kia.
Toàn bộ quá trình ám sát, ngày hôm sau anh mới nghe Diệp Côn kể chi tiết, hóa ra gã tài xế kia lấy cớ ô tô có tiếng lạ mới dừng ở nơi vắng vẻ để kiểm tra, tiện đà móc dao ra. May mắn Diệp Côn lúc nào cũng cảnh giác, thân thủ lại nhanh nhạy, dù cho trong xe chật hẹp hắn vẫn kịp chống cự đồng thời lựa đúng thời cơ cho đối phương một đấm. Bị đánh vỡ mũi, gã tài xế hoa mắt chóng mặt, thấy khả năng ám sát vô vọng bèn chạy trối chết.
Mà Diệp Côn phát hiện vết thương không quá nghiêm trọng, tự mình lái xe về nhà.
“Đại thiếu gia, anh….” Muỗng trong tay Đồng Nhạn Linh sắp cầm không vững “Sao không trực tiếp đi bệnh viện hoặc là gọi người qua đón….”
“Vào lúc đó em cho rằng ngoài bản thân ra tôi còn có thể tin ai?”
Một câu đơn giản khiến cho Đồng Nhạn Linh không có từ ngữ nào để ứng đối.
Xác thật…. người này vốn đa nghi, gặp chuyện khẩn cấp nguy hiểm tới tính mạng làm sao có khả năng giao an nguy bản thân cho kẻ khác?
“Vậy tới đây sẽ giao cho cục cảnh sát tham gia điều tra chứ?”
“Ừ.” Diệp Côn gật đầu, đứng lên đi lấy ra một cái cặp từ ngăn tủ cạnh bàn ăn, đặt lên bàn “Đây là đồ em làm rơi hôm đó.”
Lập tức nhớ tới tình cảnh ngày ấy mình bị ném ra khỏi cửa, trong lòng liền dâng lên khó chịu, Đồng Nhạn Linh mím môi, nói cảm ơn rồi đặt cặp tài liệu lên ghế.
“Vẫn còn giận?” Diệp Côn nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc buông xuống bên thái dương đối phương.
“Không……” Anh cúi đầu.
“Không cho giận nữa.” Hắn khẽ nhíu mày, sau đó trên mặt không biết vì sao lại hiện ra chút rạng rỡ nhàn nhạt, bổ sung một câu “Tôi đã xin lỗi em rồi.”
Giải thích? Khi nào? Đó có thể gọi là xin lỗi sao?
Thật là sắp bật cười vì ai kia, mặt Đồng Nhạn Linh đầy vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài không chấp nhất phân cao thấp với kẻ nhất quyết không chịu nói thẳng câu xin lỗi này nữa.
“Đại thiếu gia, anh thật là… chẳng bao giờ chịu nói lý.”
“Nói lý nói lẽ sao có thể chu du khắp thế giới.” Trực tiếp đáp trả đối phương một câu, một tay Diệp Côn nắm lưng ghế dựa, tay kia thì chống mép bàn, cúi người hạ xuống nụ hôn nóng ướt, sau khi nụ hôn chấm dứt liền ghé sát bên tai Đồng Nhạn Linh thầm thì “Nói lý, lúc này chỉ sợ em sớm đã là của người khác.”
“Tôi không……” Định phủ nhận theo bản năng, lại giật mình kinh ngạc phát hiện một khi phủ nhận chẳng khác nào là đang khẳng định ẩn ý xấu hổ mà người kia bày ra, Đồng Nhạn Linh nghẹn họng còn Diệp Côn thì không tính toán dễ dàng bỏ qua cho anh.
“Em không cái gì?”
“……”
“Không phải là của người khác?”
“……”
“Đúng không?”
“……Đừng hỏi.”
“Em chỉ có thể là của tôi. Có nghe thấy không? Tôi sớm đã nói rồi, ai dám giành giật với tôi thì kẻ đó chính là chán sống. Em phải ngoan ngoãn ở bên tôi, không cho đi đâu hết, dù tôi có bảo em đi em cũng không được đi!”
Lại là lời nói rất không phân rõ phải trái nhưng khi thốt lên những câu kia, từ ánh mắt từ hơi thở bá đạo của hắn lại mơ hồ toát ra vẻ bất an. Đây là lần đầu tiên Đồng Nhạn Linh thấy vẻ lo lắng đó, mà nó lại khiến anh cảm thấy thật bình yên.
Hóa ra cái tên vương giả quen đứng ở nơi cao này cũng biết sợ. Không phải sợ đối thủ trên thương trường, thậm chí không sợ cái chết mà bọn ám sát suýt đạt được, nhưng hắn lại sợ anh rời bỏ hắn.
Thử hỏi, ai khi thấy sự quan tâm, bất an trong mắt người mình thương yêu mà không mềm lòng cho được?
Mặc kệ người này từng mạnh bạo cưỡng chế bước vào trái tim anh thế nào, quan trọng nhất là hắn đã bước vào, anh cũng đã rung động.
“Tôi… Em có thể đi chỗ nào……” Đỏ mặt, Đồng Nhạn Linh nâng tay đặt lên mặt bàn sau đó trượt đến mép bàn, dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng phủ lên đầu ngón tay đối phương.