Nghĩ đến đây, tâm hắn bỗng trở nên kinh hoàng.
Hắn phải đi tới những nơi Ngọc Thanh đã từng ghé qua, nói không chừng Ngọc Thanh đang ở đó chờ hắn tới.
Vì thế hắn dắt tuấn mã, tức khắc hướng dưới chân núi mà đi.
Tuấn mã đi được một nửa, đột nhiên cất tiếng hí vang, cất vó nhảy lên, Hoàng Phủ Luật do bị bất ngờ, thiếu chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa.
Hắn kìm dây cương lại, nhìn quay bốn phía.
Bốn phía xung quanh đều tĩnh lặng. Lúc này nhìn kĩ mới phát hiện, thì ra ở bên cạnh rừng có mấy tảng đá từ trên cao lăn xuống, khiến tuấn mã trở nên hoảng sợ.
Hắn vội vàng xuống ngựa, hướng tới phiến cánh rừng tìm kiếm.
Trong rừng thật u tĩnh, cây cỏ mọc um tùm, chim hót đầy trời, nhưng căn bản không có người ở.
Hắn nhìn dấu vết mấy tảng đá kia, mi tâm hơi nhíu.
Không có ai, vậy mấy tảng đá này là tự nó lăn xuống?
Hắn đang buồn bực, bỗng ở phía sau lưng truyền đến một âm thanh rất nhỏ, tựa hồ là có động vật nào đó đang chạy trốn.
Thì ra là thế.
Hắn nheo ánh mắt lại, bước về phía trước, muốn xem rốt cuộc kia có phải là tiểu thú hay không?
Đi đến phía sau đại thụ, hắn thật sự là bị chấn động không ít.
Tiểu thân ảnh chạy trốn kia không phải là tiểu thú, mà là một tiểu nam hài bốn tuổi.
Tiểu tử kia mặc một thân vải thô áo tang, hai cái chân nhỏ liều mạng chạy về phía trước. Ngẫu nhiên còn quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn Hoàng Phủ Luật ở phía sau, vẻ mặt bướng bỉnh, tinh nghịch.
Hoàng Phủ Luật vẫn không ngừng chấn động, hắn vạn lần không ngờ chính mình ở chỗ này lại gặp được một tiểu hài từ.
Chờ hắn hồi thần lại, tiểu tử kia đã muốn chạy trốn rất xa.
Hắn lập tức vận chuyển khinh công, mũi chân điểm nhẹ, hướng tiểu nam hài kia đuổi theo.
Tiểu tử kia quay đầu lại liếc nhìn hắn, thân mình nhỏ bé hướng lùm cây kia chui xuống, ngay lập tức không thấy thân ảnh đâu.
Hoàng Phủ Luật lúc này mới phát hiện, ở chỗ sâu trong rừng câu có một cái sơn động, dùng cây mây che khuất, có chút mơ hồ.
Mà tiểu hài tử kia, đúng là chui vào cái sơn động này.
Hắn đẩy cây mây ra, đi vào trong sơn động.
Một hắc động thật sâu vào bên trong, hắn thầm nghĩ.
Hắn sờ soạng đã lâu, mới nghe được tiếng âm thanh cơ quan chuyển động.
Sau đó trước mặt liền hiện ra một đạo ánh sáng, lúc này mới biết, thì ra mình đã ấn trúng cơ quan, khiến mật đạo mở ra.
Hắn đi về phía trước, trước mắt cảnh vật trở nên rõ ràng hơn.
Trời xanh mây trắng, phòng trúc, chuồng gà, có rừng trúc, còn có cả một hồ nước nho nhỏ nữa.
Ở phía trước phòng trúc cơ phơi ít thảo dược. Một lão giả hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên ghế trúc phơi nắng, mà cái tiểu nam hài vừa rồi đang ghét vào tai lão giả, bồi hắn nói chuyện.
Hắn lẳng lặng đi qua, tiểu tử kia cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng cũng không có đi ra trước mặt, mà vẫn ghé vào người lão giả bên cạnh.
- Ta thích ngươi.
Đây là câu nói đầu tiên của tiểu tử kia, một đôi mắt to chớp chớp, thật đáng yêu.
Hoàng Phủ Luật khóe mắt mang ý cười, rồi đột nhiên phát hiện tiểu tử kia có bộ dáng cực giống chính mình. Ngũ quan kia hoàn toàn là phiên bản của mình, bất quá đây là hình hài đáng yêu nha.
Hắn khiếp sợ.
Lại nhìn lão giả đang ngủ, sắc mặt tái nhợt, bờ môi phiếm xanh, da thịt có chút héo hon, nhưng vẫn là có hô hấp.
Tiểu nam hài cùng lão giả này, đều khiến cho hắn có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đây chính là phụ thân của Ngọc Thanh sao?
Mà bộ dáng tiểu nam hài này cực giống chính mình.
Chẳng lẽ, đây là… đứa nhỏ của hắn?
Hắn vuốt má mềm mại của tiểu tử kia, cố gắng tìm ra đáp án:
- Nương của ngươi tên là Ngọc Thanh sao/
Tiểu tử kia mắt to nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn nghịch ngợm mân mê, chính là tò mò theo dõi hắn, cũng không trả lời vấn đề hắn vừa hỏi.
Cuối cùng, tiểu nam hai đưa cái tay mũm mĩm chỉ vào trong gian phòng.
- Nương ở bên trong. – đôi mắt to vãn là tò mò theo dõi hắn.
Hoàng Phủ Luật tim đập dồn đập, hắn bước nhanh hướng phòng trong đi tới, mới phát hiện đây là một đại sảnh, có ba phòng ngủ.
Hắn hướng kia gian phòng bên trái đi tới, tâm kích động cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chính là Ngọc Thanh của hắn sao?
Hắn nhẹ nhàng đi vào, nhìn đến sau sa trướng có một nữ tử đang ngủ trưa, trong phòng phiêu tán một cỗ mùi hương thơm ngát quen thuộc.
- Ngọc Thanh…
Trong lời nói của hắn không kìm chế được run rẩy, nhẹ bước tới, vén sa trướng lên.
Hắn nhìn tới tố y nữ tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, một đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ bất ngờ, sau đò dần dần trở nên trong suốt.
- Luật?
- Ngọc Thanh, quả nhiên là nàng!
Hắn một tay ôm lấy nữ tử tiến vào trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn kinh hỉ, đôi mắt thâm thúy chứa đầy hàm xúc.
- Ngọc Thanh của ta, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng!
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, như muốn khảm sâu vào trong lồng ngực mình, tựa hồ muốn hòa tan cơ thể hai người vào làm một.
Bàn tay nâng lên đôi mắt đẫm lệ của nữ tử, vì nàng tinh tế hôn lên từng giọt lệ, khàn giọng:
- Đừng khóc, Ngọc Thanh.
Đôi môi nóng bỏng mềm nhẹ hôn lên mặt nàng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọc, trằn trọc hút lấy, không ngừng chiếm đoạt, giống như trong tưởng niệm của hắn về nàng.
Ngọc Thanh ôm lấy cổ hắn, nóng bỏng đáp lại.
Hắn càng thêm kích động, đôi tay ở trên người Ngọc Thanh không ngừng giao động, dẫn tới Ngọc Thanh thở gấp liên tục.
- Ưm….
Bên trong độ ấm đột nhiên lên cao, hai người vội vàng xé rách y phục của đối phương, nữ tử yêu kiều, nam tử thở gấp, tấu thành khúc nhịp khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Độ ấm không ngừng tăng lên, cho đến….
- Nương, các người đang làm cái gì? – tiểu nam hài cất tiếng, lại dị thường thanh âm rất rõ ràng.
Tìn cảm mãnh liệt mau chóng tách ra, sau đó nhìn đến một đôi mắt trong suốt tò mò nhìn chằm chằm y phục hỗn độn của hai người.
Ngọc Thanh mặt cười đỏ lên, vội vàng nhặt lấy y phục, cơ hồ muốn độn thổ a.
Hoàng Phủ Luật nắm lấy tay nàng, không thèm để ý chút da thịt trước ngựa đã dần lộ ra ngoài.
Hắn đối tiểu tử kia quát.
- Tiểu quỷ, ngươi tới không đúng thời điểm.
Nói xong, một phen tóm lấy áo tiểu tử kia, nhẹ nhàng đưa hắn ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng.
- Luật, Thương nhi hắn….A….Ưm….
Phía sau âm thanh chỉ còn lại tiếng thanh thúy yêu kiều..
Sau đó là thanh âm “chi nha” theo quy luật của giường trúc, thanh âm phong tình của nam nhân gầm nhẹ.
Ngoài cửa, bé ghé tai vào trên cửa, hai mắt mở thật to, trong lòng thật không rõ nương cùng cái người kia đang “đốc thúc” nhau làm cái gì a.
Mười ngày sau.
Trong Thân vương phủ rộng lớn đang giăng đèn kết hoa, chữ hỉ màu đỏ thẫm sáng lóa, tỏa ra không khí vui mừng, ấm áp.
Đường thái hậu trên tay ôm hoàng tôn vừa mới đầy tháng ngồi chính giữa điện xem xét, bên cạnh có một tiểu nam hài mười tuổi tay trái nắm tay một tiểu cô nương xinh đẹp, tay phải nắm một tiểu nam hài năm tuổi.
Liếc mắt một cái đang không ngừng hâm mộ nam nhân vĩ ngạn đang mặc hỉ phục màu đỏ, đang tiếp đãi quan khách:
- Các ngươi nói xem, nương có thể tới chỗ này không? Chúng ta có nên giúp người không?
Lúc này, tiểu nam hài lớn nhất mười tuổi, bộ dạng cực kì tương tự tiểu nam hài năm tuổi mắt to nhìn tới, cất tiếng nói. Nam hài năm tuổi liền đáp lời:
- Dục ca ca đừng lo lắng. Ta là tư nguyện cùng phụ thân tới nơi này , nương nhìn đến ta không thấy , lập tức sẽ đến.
Lúc này tiểu cô nương bảy tuổi đứng cạnh hé miệng nở nụ cười:
- Thương Nhi, tốt xấu gì nương nhất định sẽ lo lắng nha. Bất quá Ngọc tỷ tỷ không trách ngươi, bởi vì chúng ta lập tức có thể nhìn thấy nương.
Tiểu nam hài năm tuổi mắt to nhìn tới nam tử hỉ phục trong đại sảnh:
- Là phụ thân dạy, chỉ cần ta theo người xuống núi, nhất định nương sẽ tới…
Tiểu tử kia còn chưa nói xong, liền thấy trước cửa đại môn xuất hiện thân ảnh tố y một người.
- Thương nhi, Thương nhi, con ở trong này đúng không?
Một thân tố y, Ngọc Thanh trên mặt đầy ý cười tăng thêm phần quyến rũ bước nhanh vào.
Nàng bất chấp mọi thứ xung quanh, thở hồng hộc ôm chặt lấy Hoàng Phủ Thương với vẻ mặt đầy đắc ý, đau lòng không kiềm chế được:
- Thương nhi của ta, nương chẳng phải nói con không được chạy tới nơi đây làm loạn sao? Làm cho nương thật lo lắng.
Tiểu tử kia ở trong lồng ngực nàng ngẩng đầu, dơ ngón tay lên chỉ:
- Là phụ thân mang con tới. Người nói chỉ cần Thương nhi xuống núi, nương sẽ đến. Cha nói sẽ cho nương một kinh hỉ….
Ngọc Thanh lúc này mới phát hiện không khí vui mừng ở nơi đây.
Đường thái hậu, Hoàng Phủ Trạch, Lãnh Hương, Tần Mộ Phong, Lam Tâm Mị, Phi Tuyết, tất cả đều mang khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.
Mà đứng giữa đại sảnh kia, là một thân ảnh vĩ ngạn mặc hỉ phục đỏ thẫm, hắn mày kiếm nhướng lên, vẻ mặt cười xấu xa nhìn nàng.
Hắn đi tới, lộ ra ý cười tà mị:
- Ngọc Thanh, nàng rốt cuộc cũng tới đây.
- Hoàng Phủ Luật, chàng cố ý!
Ngọc Thanh rốt cuộc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng còn chưa kịp nói thêm, đã thấy Lãnh Hương cùng Lam Tâm Mị, Phi Tuyết đi tới phụ giúp nàng, hướng nội thất mà đi.
- Tân nương tử nên thay hỉ phục, để qua giờ lành thì không tốt.
Cứ như vậy, Ngọc Thanh bị các nàng lôi kéo tới nội thất thay hỉ phục tân nương.
Hai canh giờ sau.
Có ba thân ảnh nho nhỏ ngồi trước cửa tân phòng.
- Các ngươi nói xem, vì sao nương kêu lớn như vậy? Giống như bộ dáng rất thống khổ? – Dục nhi mười tuổi nói.
- Bởi vì phụ thân khi dễ nương. – Ngọc nhi bảy tuổi nói.
- Chúng ta liền đi vào cứu nương ra. – Bốn tuổi rưỡi Thương nhi nói.
- Chính là phụ thân có nói qua, không cho chúng ta đi vào a.
- Nhưng nương đang đau quá khổ…
- Nhưng…
Một ngôi mộ lớn được đắp lên, bên trên bia mộ viết ba chữ to Tiêu Ngọc Khanh.
Một nam tử áo bào xanh đen ôm nữ tử đang mang thai đứng trước mộ phần.
- Luật, vận mệnh thật sự là trêu đùa lòng người.
- Đúng vậy. Ta về sau sẽ không để nàng đi mất.
- Ta hiện tại mang thai, muốn chạy cũng khó.
- Đích xác không thể chạy, không thể quay về núi Vũ Sơn gặp sư huynh.
- Luật, người ta muốn gặp phụ thân, được không? Sư huynh hắn trên núi chiếu cố lão nhân gia….
- Tóm lại không cho nàng một mình cùng hắn gặp mặt.
- Luật, chàng nói chúng ta lần này sinh ra một tiểu cô nương được không? Dục Nhi cùng Thương nhi rất nghịch ngợm.
- Được. Dù nam hài hay tiểu cô nương, ta đều thích.
Nữ tử đem trán tựa vào đầu vai dày rộng của nam tử, đôi mắt đẹp nhìn trời chiều xa xa, hạnh phúc mà thỏa mãn.
Nàng cuối cùng có thể lại cùng hắn cùng nhau ngắm trời chiều.
Nhưng lần này là cả đời!
Phía sau lưng, rừng hoa lê không ngừng phiêu động rơi xuống cánh hoa….
Đời người, thoáng qua như một giấc mộng..
Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy.
Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa.