Xe ngựa lại chậm chạp không thể chuyển động, lát sau liền truyền đến thanh âm của tùy tùng:
- Vương gia, có mấy chiếc xe ngựa đang tiến đến, tựa hồ là cố ý ngăn trở đường đi của chúng ta.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật giận tái đi, hắn vén rèm lên, tức khắc nhìn về phía đối diện.
Trên xe ngựa thấy xuất hiện một nam nhân mặc tử bào cẩm y.
- Trạch?
Chỉ thấy tử bào nam tử quay lại phía sau, thấp giọng phân phó người hầu vài câu, liền vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười hướng Hoàng Phủ Luật đi tới.
- Tứ ca, chúng ta cùng tới Y Hồng lâu đi, đang muốn mở rộng kiến thức hoa lâu lừng lẫy nổi danh khắp kinh đô này.
Nói xong, chiếc quạt trên tay khẽ lay động, bước vào trong xe ngựa của Hoàng Phủ Luật.
Vì thế hai huynh đệ cùng nhau hướng tới Y Hồng lâu, mà Tần Mộ Phong đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh có Lam Tâm Mị đi theo.
Tần Mộ Phong nhìn thấy xuống xe còn có Hoàng Phủ Trạch, có chút giật mình nho nhỏ, đang muốn lễ bái, lại thấy hắn chiết phiến điểm (quạt) nhẹ, cười nói:
- Ta chỉ là muốn tới thưởng thức, chúng ta là huynh đệ.
Hoàng Phủ Luật cũng đạm nói:
- Mộ phong, ở trong này không phân biệt quân thần, chúng ta hiện tại vào đi thôi.
Tần Mộ Phong tiêu sái cười, dẫn theo bọn họ tiến vào lâu.
Ba người ở trong nhã gian (phòng ngắm cảnh) ngồi vào chỗ của mình, liền thấy Lam Tâm Mị dẫn theo một tố y nữ tử ôm cầm tiến vào.
Nữ tử một thân màu trắng nhuyễn sam, gầy như liễu, eo nhỏ và dài, mày liễu mắt phượng, môi hồng răng trắng. Mái tóc đen vấn thành kiểu vân kế, trông thật thanh tú giống như đóa liên hoa chớm nở trên mặt nước.
Hoàng Phủ Luật nhìn cặp mắt phượng trong trẻo kia, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia đau đớn.
Nữ tử sắc mặt nhợt nhạt, tiếng nói mềm nhẹ:
- Tiểu nữ tử Phi Tuyết xin thỉnh an các vị đại gia.
Hoàng Phủ Trạch phe phẩy chiết phiến, cười nói:
- Quả là một mỹ nhân thanh lệ, tuyệt sắc. Đàn một bản tri âm tri kỷ đi.
- Dạ.
Nữ tử nhẹ nhàng ngồi xuống, ngón tay ngọc khẽ gẩy, một trận tiếng đàn réo rắt vang lên.
Hoàng Phủ Luật con ngươi đột nhiên trở nên hung ác, nham hiểm, dần dần trở thành thâm thúy, u ám, sau đó lại nhiễm một chút đau xót không đổi như khi nhìn thấy nữ tử.
Hắn ngửa đầu đem chén rượu ngọc uống một hơi cạn sạch, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nữ tử đánh đàn:
- Là khúc Ngọc lê lạc sao?
Phi Tuyết nâng cặp mắt trong suốt lên, cười yếu ớt:
- Phi Tuyết chưa bao giờ nghe qua khúc danh này, chắc là một vị nữ tử nào đó chính mình kì phổ (sáng tác), nhưng quả thật là một khúc danh rất dễ nghe.
Đã thấy ngón tay ngọc ở trên mặt cầm không ngừng chuyển động, khuôn mặt nàng cười yếu ớt thản nhiên.
- Tứ ca, đây quả là khúc “Tri âm tri kỷ”, không thể sai được.
Hoàng Phủ Trạch nhìn nữ tử kia trấn định như thế, bất chợt nói.
Hoàng Phủ L:uật lại ngửa đầu đem chén rượu uống cạn, sau đó nhìn về phía Tần Mộ Phong, vẫn nhìn nữ tử, nói:
Phong, hôm nay ngươi để cho ta tới chính là vì muốn cho ta nghe khúc này sao?
- Phi Tuyết, ngươi trước lui xuống đi.
Tần Mộ Phong nhẹ nhàng vẫy lui nữ tử đánh đàn, sau đó hướng Hoàng Phủ Luật tà nịnh cười:
- Luật, cho ngươi tới đây giải sầu không tốt sao? Phi Tuyết là hoa khôi của Y Hồng lâu chúng ta, cầm kĩ siêu quần, chỉ cần nghe nàng đàn một khúc, phiền muộn đều sẽ mau chóng tiêu tán.
- Phi Tuyết này khí chất thật giống với người ta hằng mong.
Trên vẻ mặt ôn nhuận của Hoàng Phủ Luật bỗng phủ chút tang thương, khàn giọng nói. Tần Mộ Phong tiêu sái mở ra chiết phiến, thở dài nói:
Nhân gian này quả thật là cái gì kì sự cũng có a.
Nhưng thấy khuôn mặt tuấn tú kia vẫn ôn nhuận như ngọc, con ngươi tối đen mang ý cười nhìn chén rượu, không biết là đang nói cho ai nghe.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng không đáp, mi tâm lập tức có dấu vết, hắn cầm lấy chén rượu, đem ly rượu uống cạn lần nữa.
Tần Mộ Phong thật thản nhiên nói:
- Phi Tuyết thực là nữ tử đặc biệt, ta muốn thưởng thức nàng.
Sau đó hắn nhìn về phía Hoàng Phủ Luật, khôi phục vẻ đứng đắn:
- Luật, người của Hồng Y thánh tựa hồ muốn đối đầu với y hồng lâu của ta, mấy ngày trước đây, rượu khách nơi này không hiểu sao bị giết.
Hai huynh đệ Hoàng Phủ khuôn mặt tuấn tú đồng thời trầm trọng. Hoàng Phủ Luật ngừng uống rượu, ánh mắt nặng nề, nói:
Bọn họ thật ra muốn đến gây chuyện chúng ta trước.
- Tứ ca, bọn họ bây giờ còn không dừng việc ám sát lại. Từ lần đó bắt vài thánh đồ của bọn họ, bọn họ làm việc càng thêm càng thêm bừa bãi, mà ta đến nay vẫn chưa truy tìm ra hành tung của chúng. Bọn họ là ma giáo, địa đạo không biết cư ngụ tại nơi nào.
Hoàng Phủ Trạch khuôn mặt tuấn tú lại trầm trọng một ít, thân là vua của một nước, hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn thần tử của mình bị giết, mà đối với ma giáo kiêu ngạo không có biện pháp đối địch.
- Phải không? Tận thế của chúng cũng sắp tới rồi.
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhíu lại, khẽ cười một tiếng, chén ngọc trong tay hắn lập tức bị bóp nát, mà kia con ngươi lạnh như băng hung ác, nham hiểm kia thấp thoáng nhiều điểm hàn quang.
Mùa đông, đêm, rất sáng.
Trăng tròn sáng tỏ, sương lạnh vờn quanh.
Mặt đất một mảnh tuyết trắng, phản chiếu ánh trăng sáng trên cao, càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Canh ba, trên đường sớm không có người đi lại, mọi cánh cửa đều đóng chặt, chỉ có vết bánh xe in hằn trên mặt tuyết trắng tinh.
Trong khoảng không gian yên tĩnh như vậy, lại mơ hồ nghe được xa xa truyền đến thanh âm trêu đùa bừa bãi.
Lúc này, rời xa khu an tĩnh, kia chốn yên hoa nơi phiến đèn rực rỡ, tiếng cười vui làm huyên náo cả một vùng.
Từ một chỗ tối của Y Hồng Lâu, ba nam tử đồng dạng cao lớn đi ra.
Ba người đứng ở cửa vẫn còn đàm đang đàm đạo. Cuối cùng, nam tử ngân bào cùng nữ tử áo lam bên cạnh đem nam tử cẩm bào cùng nam nhân tử bào đưa lên xe ngựa, căn dặn vài câu, sau đó liền để phu xe rời đi.
Bên trong xe, hai nam tử cũng không có say, một môi bạc khẽ nhếch lên, đôi mắt hàn băng; một vẻ mặt ôn nhuận, khóe môi mang ý cười.
- Không muốn hồi cung sao? – Hoàng Phủ Luật hỏi.
- Không muốn, thật vất vả mới ra cung được một lần, lần này nhất định phải thưởng ngoạn cho thật thống khoái.
Hoàng Phủ Trạch nhẹ nở nụ cười, lộ ra một chiếc răng nanh trắng noãn.
- Không thể tưởng tượng được quốc quân phía sau này, hai năm trước ta mỗi lần đều phải dính lấy Tứ ca mới có thể ra cung, hơn nữa phải đi xa đến bãi đất hoang gần sông Ngọc Hà. Không thể ngờ được nơi đó lại trở nên hoang vu như vậy
Hoàng Phủ Luật bất đắc dĩ nói:
– Hôm nay ngươi đi đến Thân Vương phủ, chỉ sợ Long Hiên cung đã muốn ồn ào lên hết cả rồi.
Hoàng Phủ Trạch tiếp tục cười, lộ ra hàm răng trắng:
- Để cho bọn họ tìm ta đi, dù sao ta cũng muốn thoải mái vài ngày.
- Vậy được.
Đang nói, xe ngựa đột nhiên một trận lay động, giống như bánh xe ở trên mặt đường trượt đi.
- Sao lại thế này?
Hoàng Phủ Luật vén rèm lên, liền thấy được hai xe tùy tùng đã dừng lại bên cạnh. Con ngựa bị kinh hách, có chút bối rối nhảy lên.
Hắn cầm nhanh dây cương, hoãn xe ngựa xuống, sau đó liền thấy hai hồng y nữ tử từ trên trời bay xuống, giơ kiếm thẳng tắp hướng bọn họ đâm tới.
Hắn kéo Hoàng Phủ Trạch qua, vội vàng hướng xe ngựa nhảy ra ngoài.
- Không thể ngờ được Hồng Y Thánh các ngươi vẫn không chịu buông tha bổn vương. – Hắn vừa ngăn cản đường kiếm bén nhọn của đối phương vừa nói.
- Một ngày ngươi chưa chết, thánh chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn có hắn!
Hồng y nữ tử lên tiếng trả lời, kiếm phong vừa chuyển, hướng Hoàng Phủ Trạch.
- Chỉ cần các ngươi chết, thiên hạ này chính là của Hồng Y Thánh chúng ta.
Hoàng Phủ Luật cười lạnh:
- Vậy để xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không đã!
Nói xong rút thiên huyền tiên bên cạnh người ra, phản kích lại.
Hai hồng y nữ tử bị buộc từng bước lui về phía sau, vẫn cười duyên ra tiếng:
- Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta đi!
Mũi chân điểm nhẹ, ngay sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng.
- Tứ ca, có chút kỳ quái. – Hoàng Phủ Trạch nhìn phương hướng hồng y nữ tử vừa biến mất, mi tâm nhăn lại.
Hoàng Phủ Luật thu hồi thiên huyền tiên, mắt mâu sâu thẳm.
- Các ngươi trúng độc còn không tự biết!
Lúc này trong không trung đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm giọng nữ tử thanh thúy, chỉ thấy trên nóc nhà một thân ảnh màu trắng mơ hồ đi đến.
Nữ tử che sa mặt, một thân áo trắng, tay cầm một chi ngọc tiêu, từ nóc nhà nhẹ nhàng bay xuống.
Nàng lẳng lặng nhìn hai nam tử trước mặt, không nói gì, cầm lấy ngọc tiêu đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi lên một khúc nhất thủ hàn xúc uyển chuyển.
Chờ âm tiêu lọt vào tai, Hoàng Phủ Luật mới phát hiện chính mình vừa rồi có chút mê mang, không tự biết.
Hắn kinh hãi:
- Ngươi là ai?
Nói xong tiến lên từng bước, muốn thấy rõ nữ tử.
Nữ tử áo trắng thu hồi ngọc tiêu, nhợt nhạt cười, lập tức phi thân rời đi, một lát sau liền không thấy bóng dáng.
Hoàng Phủ Luật không có đuổi theo, hắn nhìn hướng nữ tử biến mất, nhẹ giọng:
- Ánh mắt kia. . . . . .
Rồi sau đó một phen giữ chặt Hoàng Phủ Trạch:
- Trạch, ngươi mau hồi cung, hành tung của ngươi đã sớm bị Hồng Y Thánh phát hiện được.
Lên xe ngựa, Hoàng Phủ Luật cùng Hoàng Phủ Trạch tức khắc đi xe hướng tiến vào cung.
Chờ đám cung nữ đem Hoàng Phủ Trạch nghênh đón quay về Long Hiên cung, Hoàng Phủ Luật rất nhanh lại quay lại Y Hồng lâu.
Trong lâu, ngọn đèn dầu thắp sáng, thanh âm trêu đùa không dứt bên tai.
Một đám quý công tử ôm hoa nương, uống rượu ngon, ở dưới đài nghe được như si như túy.
Trên đài, một tố y nữ tử phẩy nhẹ tay áo, thản nhiên cười yếu ớt, tao nhã đạm tấu.
Hoàng Phủ Luật nhìn nữ tử đánh đàn, đôi mắt lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, hắn không chớp mắt vừa chọn một vị trí ngồi xuống, yên lặng nhìn chăm chú vào nữ tử trên đài.
Nữ tử mày liễu khẽ nhíu, nhưng trấn định lại ngay vẻ tự nhiên.
Chờ khúc nhạc kết thúc, nữ tử hướng dưới đài tao nhã cúi người, lẳng lặng lui xuống.
Hoàng Phủ Luật vội vàng đi theo vào hậu viện, ngăn nàng lại.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn nhìn chằm chằm vào con ngươi của nàng, thập phần khẳng định nữ tử thỏi tiêu vừa rồi là nàng.
- Gia đã quên sao? Ta là Phi Tuyết. – Phi Tuyết cười yếu ớt, nhìn nam tử trước mắt .
- Ngươi cùng Hồng Y thánh có quan hệ gì? Còn có, vì sao phải cứu chúng ta?
Hoàng Phủ Luật hỏi ra nghi vấn trong lòng, hơn nữa nữ tử này ăn mặc thật sự là cùng Ngọc Thanh rất tương tự giống nhau.
- Gia đây là cùng Phi Tuyết nói giỡn sao? Phi Tuyết là một nữ tử lấy cầm kĩ thảo sinh, như thế nào có thể cùng Hồng Y thánh có liên lụy? – Trong mắt Phi Tuyết giờ phút này có châm biếm.
Hoàng Phủ Luật nhíu mày kiếm lại, con ngươi ánh lên tia lạnh lẽo:
- Ngươi không chịu nói thật?
- Lời Phi Tuyết nói, chính là lời nói thật. – Con ngươi Phi Tuyết cũng trở nên lãnh đạm.
Hoàng Phủ luật nắm trụ lấy cổ tay nàng, khẽ thăm dò nội lực của nàng. Lúc này, một bóng đen quỷ mị từ trên trời phi thân xuống, chặn ngang ý định của hắn.
- Vương gia, Ngự Sử đại nhân đã xảy ra chuyện.
Bóng đen trầm giọng nói.
Hoàng Phủ Luật lập tức buông cổ tay Phi Tuyết ra, đôi mắt tối sầm lại, cùng người đó biến mất trong màn gió tuyết.
Chờ Hoàng Phủ Luật cùng Trình Tuấn tới phủ Ngự Sử, thị vệ canh cửa đều đã ngã trong vũng máu, đều là một kiếm cắt đứt yết hầu.
Bọn họ chạy vội vào phủ, liền thấy Ngự Sử đại nhân lần trước giả trang bị buộc tới góc tường, một hồng y nữ tử dáng cao gầy không chút lưu tình nào, một kiếm đặt lên cổ họng hắn.
Hoàng Phủ Luật tiến vào, nhìn thấy một màn này.
- Dừng tay!
Hắn lấy nhuyễn tiên ra, hướng hồng y nữ tử kia vung tới. Liền thấy hai hồng y nữ tử phía sau nàng lập tức giơ kiếm ngăn trở nhuyễn tiên của hắn, bảo vệ hồng y nữ tử cao gầy kia.
Hồng y nữ tử xoay người lại, hé ra dung nhan bị hồng sa che khuất, chỉ lộ một đôi mày liễu thanh tú cùng đôi mắt thu thủy trong veo.
Nàng cao gầy thon gọn, quần áo lửa đỏ buộc vòng quanh thân mình gầy yếu mặt ngoài nhìn có chút yểu điệu nhu nhược.
Kiếm phi tới trước, cánh tay mảnh mai không nắm chặt, một đôi chân dài dưới quần hồng lụa mỏng mơ hồ có thể thấy được.
Một đôi chân ngọc lộ ra sau quần lụa mỏng, khéo léo lả lướt. Cánh tay thon dài trắng nõn xung kiếm lên, tay áo lửa đỏ, xinh đẹp vô cùng.
Hồng ánh tuyết, một thân thanh tú như hoa lê trong tuyết cùng trang sức màu đỏ, tóc đen thắt gọn phía sau, lộ ra vẻ ôn nhu phiêu dật.
Trong khoảnh khắc, Hoàng Phủ Luật bị cặp mắt sang kia đoạt thần, hắn thu hồi nhuyễn tiên, con ngươi đen kinh ngạc nhìn hồng y nữ tử, có một chút mất hồn.
Nữ tử chậm rãi đem trường kiếm bỏ vào vỏ, con ngươi lạnh lùng, nhìn Hoàng Phủ Luật cười lạnh:
- Quả thật là đã chết đến nơi rồi còn không tự biết!
Sau một tiếng cười lạnh, nàng không hề xem sắc mặt Hoàng Phủ luật khẽ biến, đột nhiên đối nữ tử sa y đỏ sậm bên cạnh nói:
- Chúng ta đi!
Đảo mắt liền thấy nàng mang theo hai hồng y nữ tử đi, khinh công rất cao, rất nhanh bay ra ngoài cửa.
Khi Hoàng Phủ Luật lấy lại thần trí rồi đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy ba thân ảnh màu đỏ đang dần biến mất trong màn đêm.
Hắn đứng tại chỗ, gọi Trình Tuấn đang muốn đuổi theo:
- Đừng đuổi theo , chúng ta quay về phòng xem.
Mày kiếm hơi nhíu, hắn rất nhanh lại quay vào trong phòng, chỉ thấy vết máu rõ ràng trên cổ Ngự Sử, hô hấp đã sớm ngừng.
Tử trạng cùng thi vệ ngoài cửa giống nhau, không có chút sự sống, chỉ còn mặt lạnh tro tàn.
Mà trong không khí còn thấp thoáng một loại mùi hương như hoa mai, tựa hồ là do nữ tử vừa rồi lưu lại .
Hắn khẽ chạm vết chém trên cổ người chết, mi tâm nhíu lại.
Trong phòng khách, một mảnh tiếng hoan hô vui cười.
Tần Mộ Phong đứng ở lầu hai, nhìn đám quan gia đệ tử y phục lòe loẹt, con ngươi có ưu tư.
Bởi vì đoạn thời gian gần đây Hồng Y thánh xao động, chỉ cần gió thổi cỏ lay đều đã đem người khác sợ tới mức chết khiếp.
Y Hồng lâu bọ họ tất nhiên là bị chút ảnh hưởng, nhưng vẫn là có những công tử không sợ chết đến nơi này uống hoa tửu. Hắn tất nhiên là hiểu được những người này là vì vị hoa khôi Phi Tuyết mà đến.
Chờ Phi Tuyết lui xuống, bọn họ thỏa mãn uống hoa tửu cùng hoa nương cười đùa, thấy được một tia bộ dáng e ngại.
Chỉ có thị vệ đang đứng canh nghiêm ngặt ngoài cửa trong trời gió tuyết kia, mới làm cho bọn họ đối Hồng Y thánh này có chút hoảng sợ.
Quả thật chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Môi bạc nhếch lên, đôi mắt một phen nhìn qua sai phòng khách uống rượu, hắn lẳng lặng hướng vào hậu viện yên tĩnh mà đi.
Một nữ tử áo lam đi theo phía sau hắn.
Đợi vào đến hậu viện, hắn ở trước một sương phòng độc lập đang phát ra tiếng đàn nhỏ, như tơ như huyền, từ trong phòng phiêu dật đi ra.
- Tần đại ca là cố ý lưu Phi Tuyết lúc này, bởi vì thân thể của nàng có khí chất của một người đúng không?
Lam Tâm Mi đột nhiên mở miệng hỏi.
Tần Mộ Phong nhìn cánh cửa đóng chặt cánh, nửa ngày mới nói:
- Trên người nàng có khí chất của Ngọc Thanh.
- Mặc kệ Phi Tuyết thân phận ra sao? Hơn nữa Ngọc Thanh đã chết, Ngọc Thanh là người của Tứ Vương gia.
Lam Tâm Mi có chút kích động.
Tần Mộ Phong lặng im, con ngươi nhiễm vẻ thống khổ.
Lam Tâm Mi tiếp tục nói:
- Tần đại ca không nghĩ tới người bên ngươi sao? Không nghĩ qua bên cạnh ngươi vẫn có người chờ ngươi sao?
Nói xong, trên con ngươi dần dần phủ lên một tầng trong suốt.
- Vì sao không lo lắng cho người còn sống? Nữ tử kia đã chết rồi.
- Tâm Mị.
Tần Mộ Phong nhìn về phía nàng, thống khổ trong con ngươi đen càng sâu.
- Là ta hại chết nàng, nếu lúc trước ta sớm biết rằng nàng trúng độc, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng mang nàng ra khỏi thành.
- Không, đây không phải sai lầm của ngươi, đây là mệnh của nàng!
Hai tròng mắt Lam Tâm Mị đầy ẩn tình, môi khẽ run rẩy:
- Nàng đã chết, sẽ không trở về. Tần đại ca, vẫn có người ở đây chờ ngươi, một lần nữa bắt đầu, được không?
Tần Mộ Phong nhìn cặp mắt trong suốt tràn đầy chờ đợi, lại có kinh hoảng. Hắn đột nhiên xoay người hướng biệt viện của mình đi khỏi, thân ảnh cao lớn mang vẻ trốn tránh.
Lam Tâm Mị nhìn, nước mắt cuối cùng nhịn không được rơi xuống.
Chờ bóng dáng cao lớn kia biến mất, nàng dùng quyên khăn che miệng cũng hướng sương phòng của mình mà đi.
Mà lúc này, tiếng đàn trong phòng đã im bặt, tất cả đều yên tĩnh.
Một thân ảnh màu đỏ từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy ra, sau đó bay lên nóc nhà, một lát sau liền biến mất dưới trời đầy gió tuyết.
Một mảnh trời mênh mông, chỉ thấy một màu tuyết trắng, một thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàng hướng vào trong rừng cây mà đi.