- Tiêu Ngọc Khanh, ngươi đúng là làm cho bổn vương thật kinh hỉ!
Trong xe ngựa truyền ra một đạo âm thanh lãnh liệt không có chút độ ấm.
Ngọc Thanh trong lòng nhảy dựng lên, rõ ràng cảm nhận được người bên trong xe đang rất căm giận, bực tức ngút trời.
Nàng mới hiểu ra được, thì ra là nam nhân này đã sớm phát hiện ra nàng, nhưng lại theo nàng đi tới khách điếm này. Giờ phút này, hắn gây cho nàng áp bách, cơ hồ đang chặt đứt hô hấp của nàng.
Nàng đứng ở cửa khách điếm, đem kích động kìm lại trong lòng, nhìn xe ngựa, lạnh nhạt nói:
- Ngươi không trói buộc được ta mãi đâu. Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ lại quay về Vũ Sơn.
Nói xong, lạnh lùng liếc mắt một cái về phía xe ngựa, mũi chân điểm nhẹ, phi thân hướng trong bóng đêm mà đi, Dung Danh Tông rất nhanh đi theo bên người nàng.
Bên trong xe ngựa lặng im , nam tử lạnh lùng nhìn theo hướng hai bóng dáng chạy vội trong bóng đêm, ánh mắt dần dần nheo lại.
Sau đó hắn liền phi thân từ bên trong xe ra, thẳng tắp hướng nơi một nam một nữ bay đi.
- Muốn bỏ trốn? Vọng tưởng! - Nam nhân bạc thần nhẹ thở, ánh mắt thâm trầm.
Mới vừa phi thân đi được một chút, Ngọc Thanh thấy vòng eo đột nhiên bị nhuyễn tiên phía sau gắt gao cuốn lấy. Ngay sau đó, thân mình bị kéo ngước lại theo hướng xe ngựa mà đi.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng. Biết là trốn không thoát khỏi bàn tay nam nhân này, quay lại đối với biểu ca hô:
- Biểu ca, ngươi đi mau!
Dung Danh Tông kinh hãi, đang muốn lên tiến đến, đã thấy nữ tử rưng rưng, đốc thúc hắn:
- Nếu biết được đường quay về Vũ Sơn, như vậy chúng ta về sau còn có cơ hội. Biểu ca, ngươi mau rời khỏi nơi này đi, nhất định phải chờ Ngọc Thanh.
Vẫn là, chờ không được...
Tô Ngọc Thanh đã bị cuốn vào trong xe ngựa. Theo sau liền gặp một Hắc y nhân lạnh lùng xuất hiện ở xe ngựa, chỉ nghe hắn nói với bên trong xe, cung kính kêu một tiếng.
- Thuộc hạ đến chậm.
Ngay sau đó thân mình như tia chớp chắn trước mặt Dung Danh Tông.
Dung Danh Tông còn không kịp phản ứng lại, thân thể đã không thể động đậy được nữa.
- Đem nam nhân này cũng mang về cho bổn vương!
Bên trong xe ngựa lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng. Không thấy động tĩnh bên trong xe, theo sau liền thấy xe ngựa lắp ròng rọc kéo nước.
Bị điểm huyệt đạo, Dung Danh Tông chỉ có thể lo lắng nhìn xe ngựa. Bị hắc y nhân phía sau cùng hai thị vệ áp giải thân mình theo hướng Thân vương phủ đi.
Lần này chạy trốn chạm phải đại giới, hắn dùng tay điểm trên người nàng một vài huyệt vị trọng yếu, rút đi nội lực của nàng. Từ nay về sau, nàng ngay cả khinh công cũng không có thể sử dụng.
Nàng biết là hắn thẹn quá hóa giận. Hắn làm như vậy đơn giản là có ý định bẻ gẫy cánh của nàng, tù đầy nàng, tra tấn nàng.
Nam nhân này, vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ bỏ qua nàng.
Tô Ngọc Thanh tay khẽ vuốt hoa lê tuyết trắng cắm ở bình ngọc, nữ tử lơ đãng, tâm tư không biết dừng ở nơi nào. Nàng nhíu mày đẹp, đôi mắt hàm chứa ưu thương, đứng bên cửa mà ưu tư.
Thu Thủy đi vào, nhìn đến bên cửa sổ tố y nữ tử đang trầm tĩnh, cũng không dám lên tiếng.
Đêm hôm đó Ngọc Vương phi ra phủ sau, lúc về một thân suy yếu, Vương gia tự mình dẫn người trở về, mới biết Ngọc Vương phi là tính toán cùng nam nhân tên Dung Danh Tông kia bỏ trốn, nhưng lại bị Vương gia bắt lại.
Nàng đã bị phế đi võ công.
Mà nam tử kia, cũng bị Vương gia nhốt vào địa lao.
Nàng rốt cuộc cũng tin tưởng những điều Ngọc Vương phi ngày ấy cùng nàng nói qua. Trước kia, Ngọc Vương phi tâm tư toàn bộ đều đặt ở trên người Vương gia, đối với Vương gia dùng mọi cách quyến rũ lấy lòng, tất nhiên là sẽ không rời phủ.
Vậy mà hiện tại, Ngọc Vương phi mặc dù vẫn là khuôn mặt kia, lại hơn phần thanh nhã. Nàng theo Vương gia không thấy một chút vui mừng, nàng hướng Vương gia tạt nước rửa chân.
Nàng đối với Tiểu thế tử ôn nhu săn sóc, nàng cũng không đánh chửi hạ nhân trong phủ, nàng nhiều lần trốn đi khỏi vương phủ. . .
Như vậy nữ tử nhã nhặn, thanh nhã kia, tuyệt đối không phải Ngọc Vương phi trước kia.
Cho nên nàng rốt cục cũng tin tưởng cách nói hồn phách nhập vào thân thể. Tuy rằng kỳ lạ,nhưng lại thật sự phát sinh ở thân thể của Vương phi.
Mà nàng, rất thích Ngọc Vương phi hiện tại. Thích tỷ tỷ là nữ tử thanh nhã này.
- Ngọc Vương phi. - Nàng đem bát tổ yến đặt ở trên bàn, đi tới bên nữ tử thanh nhã đang đứng cạnh cửa sổ .
Nữ tử xoay người, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ mang ưu sầu, khẽ hỏi:
- Thu Thủy, ngươi có biết biểu ca của ta bị nhốt tại nơi nào không?
Thu Thủy sớm biết chủ tử sẽ có hỏi như vậy, cho nên nàng trước đó đã sớm tìm hiểu tốt vấn đề này:
- Ngọc Vương phi, nô tỳ nghe Lí ma ma nói, Dung thiếu gia bị Vương gia nhốt vào đại lao.
Tô Ngọc Thanh trở nên kích động, nàng nắm chặt đầu vai gầy yếu của Thu Thủy, vội la lên:
- Thu Thủy, mau dẫn ta đi địa lao được không? Biểu ca là vô tội. Hắn là vì ta mới bị như vậy. Thu thủy, ngươi mau dẫn ta đi tìm hắn!
- Nơi đó Vương gia đã phê chuẩn, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào. - Thu Thủy nhẹ nhàng giúp đỡ chủ tử đang kích động ngồi xuống, sợ nàng thương tổn chính thân mình.
- Thu Thủy, ta nhất định phải đi! - Nữ tử kiên định nói, ánh mắt cầu xin Thu Thủy.
Thu Thủy khẽ thở dài, bất đắc dĩ đưa nàng hướng đi địa lao.
Xuyên qua chín khúc hành lang gấp khúc, đi thẳng, đến nơi tĩnh lặng nhất Thân Vương phủ.
Ở đây, thấy một cánh cửa lưới sắt, có hộ vệ đeo đao mặc áo giáp đứng cạnh cửa. Mà bên trong cánh cửa, là một mảnh bóng tối âm lãnh sâu thẳm.
- Ngọc Vương phi muốn đi vào thăm Dung thiếu gia một chút. - Thu Thủy đứng bên cửa, đối diện hai thị vệ nói.
Hai người bất động, lạnh nhạt nói:
- Không có chỉ dụ của Vương gia, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.- Sau đó vẫn là mắt lạnh nhìn thẳng phía trước.
- Chẳng lẽ ngay cả Ngọc Vương phi cũng không thể đi vào sao? - Thu thủy nóng nảy nói.
- Không thể! - Giọng nói vang lên lạnh lùng, không chút cảm xúc.
- Nếu ta nhất định phải đi vào? - Tô Ngọc Thanh giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiến về phía trước vài bước, định đi vào.
Hai thanh đại đao lập tức chắn trước mặt nàng.
- Nếu Ngọc Vương phi còn dám tiến về phía trước, chớ trách thuộc hạ đao kiếm vô tình!
Thanh đại đao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, khoảng cách tới Ngọc Thanh chỉ có một tấc, không có chút nào có ý sẽ lùi lại.
- Làm càn! Các ngươi dám đối đãi với Ngọc Vương phi như vậy sao? - Thu Thủy giận tái mặt, đỡ Ngọc Thanh lui lại vài bước, lo lắng đại đao quả thực vô tình sẽ thương tổn chủ tử.
Hai người vẫn là lạnh lùng không nói, trên tay đại đao thủy chung không chịu buông, giống như hai pho tượng.
Ngọc Thanh lo lắng nhìn bên trong cánh cửa, giống như có thể nghe được tiếng biểu ca khóc thét. Nàng không đành lòng tưởng tượng bộ dáng biểu ca bị Hoàng Phủ Luật tra tấn.
Biểu ca là vô tội.
Nàng cắn môi đứng trước địa lao, bất lực nhìn bên trong cánh cửa âm u sâu thẳm. Sau một lúc lâu, đối mắt rưng rưng trầm xuống, làm như hạ quyết tâm nào đó, khoảng cách thân thể của nàng cứ thế hướng tới đại đao đang ngăn lại cửa địa lao đi đến.
Bên cạnh nàng Thu Thủy còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đôi tay trong tay nàng đột nhiên giãy ra ngoài.
Ngay sau đó, nàng nhìn đến bóng dáng tố y kia hướng đại đao lao tới, sợ tới mức nàng thiếu chút nữa quên hô hấp.
- Ngọc Vương phi!
Tô Ngọc Thanh đây là cá cược.
Cược Hoàng Phủ Luật sẽ không khinh địch làm cho nàng chết đi như vậy.
Môi cắn chặt, nàng thẳng tắp hướng cửa đi đến, dần dần tới gần lưỡi đao lạnh lẽo kia.
Còn nửa tấc nữa, lại vẫn không thấy đại đao kia mảy may chếch đi, mà Tô Ngọc Thanh cước bộ cũng không có dừng lại chút nào.
- Ngọc Vương phi. - Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, chỉ thấy một cái bóng đen như u linh bàn xuất hiện trên mặt đất cửa lao khẩu.
Hắn đối diện trước hai thị vệ lạnh lùng nói:
- Mau thu hồi đao!
Lúc này Tô Ngọc Thanh thấy thân mình sắp gặp phải lưỡi dao trong nháy mắt, rất nhanh thấy đại thu về, quay trở về vỏ đao.
Tô Ngọc thanh dừng cước bộ lại, lạnh lùng nhìn hắc y nam tử đứng che ở trước mặt nàng.
- Ngọc Vương phi, mời người trở về đi. Nam nhân này người không thể gặp.
Nam tử nói ngắn gọn lạnh lùng, không có một tia rườm rà, khách khí. Ngọc Thanh nhíu mi, nhìn nam tử lạnh lùng này. Nhớ tới hình dáng khácm, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng hiện lên. Nàng xiết chặt vạt áo bên người, cả giận nói:
- Hắn là biểu ca của ta, vì cái gì không cho ta thấy hắn, vì cái gì phải nhốt hắn?
Nam tử mặt không chút thay đổi, trả lời:
- Đây là Vương gia phân phó, thuộc hạ chỉ là phụng mệnh làm việc. Ngọc Vương phi người mời trở về đi.
Tô Ngọc Thanh nhìn lưới sắt bên trong cánh cửa âm trầm, nàng nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt rưng rưng, lạnh nhạt nói:
- Mang ta đi gặp Vương gia!
Nếu người nam nhân này không chịu buông tha là nàng, vậy thì nàng đến thừa nhận tất cả. Nam tử lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, thanh âm vẫn là không hề rối loạn:
- Vương gia giờ phút này có chuyện quan trọng.
- Hắn ở trong phủ đúng không? - Bất chấp nhiều như vậy, nàng hiện tại phải lập tức nhìn thấy nam nhân kia.
- Vương gia nói không được cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Ngọc Thanh im lặng trừng mắt nhìn hắc y nam tử lạnh như băng này, Không hề để ý đến hắn, bước đi hướng chủ viện của Hoàng Phủ Luật.