- Nhi thần tham kiến mẫu hậu.
Trong Phượng Loan cung, Đường thái hậu một thân phượng phục đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cung nữ đứng bên nhẹ nhàng bóp vai cho bà. Ngồi bên cạnh là một nam tử ôn hòa mặc hoàng bào.
Nam tử thấy hai người tới cửa, mắt sáng ngời, thanh âm sang sảng của hắn vang lên:
- Hoàng huynh, ngươi cuối cùng cũng đến.
Vừa nói, hắn vừa đứng dậy tiếp đón đôi nam nữ mới bước vào.
Ngay sau đó, hắn nhìn hồng y nữ tử bên cạnh nam nhân, kinh ngạc không thôi:
- Vị này là Hoàng tẩu sao? Thiếu chút nữa trẫm không nhận ra!
Hắn không nghĩ tới người con gái này một thân tố y, dáng vẻ lại phong trần thoát tục đến thế, xinh đẹp mĩ miều tới vậy. Quả thực là một nữ tử không tầm thường, một nữ tử thoát tục đã thay đổi tính tình.
Tô Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt giống Hoàng Phủ Luật đến bảy tám phần, một nam tử ôn hòa lúc nào cũng giữ ý cười trên môi, nhẹ nhàng cúi người:
- Nô tỳ Tiêu Ngọc Khanh khấu kiến Hoàng thượng.
- Hoàng huynh, hoàng tẩu, không cần đa lễ. Hôm nay chúng ta không cần phân biệt vua tôi, chỉ là người một nhà.
Hoàng Phủ Trạch nâng Tô Ngọc Thanh dậy, ôn hòa trong mắt càng sâu.
- Ngọc Khanh, hôm nay vì sao Ai Gia không thấy bảo bối Vân La của ta?
Đường thái hậu rốt cuộc cũng mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút lạnh nhạt.
Lòng Tô Ngọc Khanh phát lạnh, nhíu chặt mày.
Trước khi vào cung, nàng chỉ biết thái hậu sẽ hỏi, nhưng nàng thật không biết nên trả lời thế nào. Nàng liếc nhìn sang bên, chỉ thấy Hoàng Phủ Luật đường đường một vẻ mặt thích thú nhìn người khác gặp họa. Hắn dùng ánh mắt nói cho nàng, mọi thứ đều do chính ngươi gây ra!
Giờ khắc này, nàng đã biết “nắm chắc cơ hội” là ý gì.
Hắn muốn lấy Tiểu Ngọc nhi để ngầm hại nàng. Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi cũng là đứa nhỏ của hắn, sao hắn lại có thể nhẫn tâm đến thế?
- Vân La…
Nàng nói như thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ nói với thái hậu giờ Tiểu Ngọc Nhi sống chết còn chưa rõ sao? Thái hậu có thể nhận đòn đả kích này sao?
Có lẽ chỉ cần một câu của nàng, có thể làm tất cả những người liên quan đến Tiểu Ngọc Nhi đầu rơi xuống đất. Nàng nâng mắt, dũng cảm nhìn về Đường thái hậu đang lạnh lùng chờ đáp án, bình tĩnh nói:
- Vân La nhiễm bệnh bệnh nặng, cho nên Ngọc Khanh không thể mang hài nhi tiến cung, sợ làm lây nhiễm cho thái hậu.
- Ô, vậy sao?
Trong mắt phượng của thái hậu có chút hoài nghi, dò xét nàng. Chỉ thấy người nhìn chằm chằm Tô Ngọc Khanh, giọng điệu dịu đi một chút:
- Nếu thật sự là như vậy, Ai Gia nhất định phải phái ngự y giỏi nhất trong cung đến xem bệnh cho Vân La mới được.
Nàng nhìn nhi tử của mình, nhẹ giọng trách cứ:
- Luật nhi, chuyện lớn như vậy mà không nói cho mẫu hậu một tiếng. Nếu Vân La có chuyện gì, Ai Gia chắc chắn hỏi tội ngươi. Vân La đáng thương của ta, còn ít tuổi như vậy đã bị bệnh nặng, thật đáng thương!
- Luật nhi, Ngọc Khanh. chờ Vân La khỏi hẳn, các ngươi đem Vân La vào cung ở cùng Ai Gia đi.
Hoàng Phủ Luật cùng Tô Ngọc Thanh đều cả kinh.
Đứa nhỏ sống chết còn chưa rõ, sao có thể đem Vân La vào cung?
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Khanh. Nữ nhân này từng tính toán mang theo đứa nhỏ cùng tên nam nhân Dung Danh Tông kia bỏ trốn. Nếu đứa nhỏ quả thật là con hắn, nàng sao phải khổ cực mang theo đứa nhỏ cùng nam nhân bỏ trốn?
Đứa nhỏ mất tích, tất nhiên là hắn không lo lắng, cũng không muốn thái hậu đem đứa nhỏ vào cung.
- Mẫu hậu, Vân La không thể vào cung!
Tô Ngọc Thanh vội la lên. Cho dù Tiểu Ngọc Nhi còn ở Vương phủ, nàng cũng không thể để Tiểu Ngọc Nhi sống nơi hoàng cung xa lạ này, huống chi hiện tại là…
- Hả? Vì sao?
Hoàng Phủ Luật nheo mắt nhìn nữ tử vẫn giữ được bình tĩnh tự nhiên, chỉ cảm thấy một thân hồng y, tựa như đóa hồng nhung nở rộ, xinh đẹp rạng ngời.
- Bởi vì bệnh của Vân La có thể lây lan. Vì an toàn của Thái hậu, Ngọc Khanh không thể đem Vân La vào cung.
Mắt thái hậu tỏa ra những tia nhìn lạnh lùng:
- Cho dù Vân La nhiễm bệnh đậu mùa, Ai gia cũng không sợ. Đứa nhỏ này Ai gia yêu nhất, nhất định phải chiếu cố nàng. Coi như cho đứa nhỏ bầu bạn với bà lão tuổi già cô đơn này.
- Mẫu hậu…
- Không cần nói thêm nữa, cứ như vậy đi. Chờ Vân La lành bệnh, liền đem bé đến chỗ ai gia.
Tô Ngọc Khanh không dám nói tiếp. Bởi vì nàng thấy vẻ kiên quyết trong mắt thái hậu. Nàng bất lực nhìn nam nhân vĩ ngạn bên người, chỉ thấy hắn lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng, cũng không sợ hãi.
Mẫu hậu, đến giờ xem diễn rồi.
Hoàng Phủ Trạch trầm mặc nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn là vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười:
- Hôm nay nhi thần cố ý chuẩn bị kịch “Mẫu đơn đình”, nếu không đi sẽ đến muộn đó ạ.
Tâm tình thái hậu hơi dịu đi, đứng lên không thèm nhìn hồng y nữ tử dưới điện, để Hoàng Phủ Trạch cung kính đỡ, ung dung đi ra.
- Tiêu Ngọc Khanh,hành động của ngươi nằm ngoài dự kiến của bổn vương!
Hắn nhìn vào mắt nàng, trong ánh nhìn có một loại cảm giác không rõ ràng. Sau đó lại dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, trầm giọng:
- Ngươi tựa hồ đã quên bổn vương vừa mới nhắc nhở ngươi chuyện gì.
Tô Ngọc Thanh chỉ thấy hơi thở ấm áp của hắn quấn quanh người, ngay lập tức làm nàng rối loạn. Nàng tựa hồ đắm chìm trong đôi mắt sâu như vực thẳm kia, nhìn môi bạc của hắn chậm rãi tới gần môi nàng, nàng thậm chí đã cảm nhận rõ ràng hơi thở hắn.
Bất giác nàng thấy môi mình hé mở, ánh mắt mênh mang, như đang chờ đợi….
Thời khắc căng thẳng nhất, nam nhân đột nhiên buông cằm nàng, khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.
Tô Ngọc Thanh lập tức ra khỏi màn sương mù, tỉnh táo lại mới biết, nàng rốt cục bị hắn trêu chọc.
Nàng không những không phản kháng, mà còn, còn….Thật đáng giận!
…..........
Kịch mới diễn được một nửa, Đường thái hậu lại thấy không thoải mái, về trước Phượng Loan cung nghỉ tạm.
Thái hậu rời đi, những người còn lại cũng không có hứng trí xem tiếp.
Huynh đệ Hoàng Phủ Luật đi ngự thư phòng, Tô Ngọc Thanh buồn chán, đi xung quanh nhìn ngó, xem như giết thời gian.
Rường cột chạm trổ tinh tế, núi giả cẩm lí, liễu xanh che phủ, từng bức tường cao thâm. Nội viện sâu thẳm, liếc mắt một cái không thể nhìn thấy hết phồn thịnh. Cây cầu cong cong, tao nhã vắt ngang qua dòng suối nhỏ.
Trên đỉnh cung điện là ngói lưu ly khí phái, lóe ánh sáng cao ngạo dưới ánh trăng bạc, phảng phất nét mờ ảo.
Nàng đi không có mục đích, theo sau là Thu Thủy với vẻ tò mò, chỉ nghe tiểu nha đầu hết lời tán dương:
- Oa, Hoàng cung này thật lớn! So với vương phủ còn hơn rất nhiều…
Tô Ngọc Thanh nhẹ cười không nói. Đối với nàng, trừ bỏ Vũ Sơn, tất cả đều là cái lồng giam giữ nàng.
Không biết đi qua bao nhiêu cung tường cao thâm, các nàng đi đến một khu nội viện yên lặng.
Nơi này thanh tĩnh hơn Phượng Loan cung rất nhiều, trong trẻo hơn, lạnh lẽo hơn. Tường cao màu vàng, đại môn màu son, tấm biển trên cao đề ba chữ khí phái hữu lực “Vân Hiên cung”. Không có thị vệ canh cửa, đại môn màu son chỉ khép hờ, làm như đang mời mọc người ngoài cửa tiến vào.
Tô Ngọc Thanh đột nhiên muốn đi vào, vì nơi này có một loại hơi thở nàng quen thuộc nào đó. Nàng đi tới trước cửa, khẽ đập nắm cửa, một lúc lâu sau không có người đáp lại, liền đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt, một mảnh trắng bạc.
Cửu khúc hành lang gấp khúc, cầu bạch ngọc, đình viện, ngói lưu ly, hồ nước, một khoảnh hoa lê bay múa rợp trời. Rất giống Thân Vương phủ.
Nàng đẩy cửa phòng khách đi vào, trên tường treo kín bức họa. Dưới ánh trăng, không thể nhìn rõ người trong tranh, chỉ có thể biết đó là một người con gái, nhiều tư thái khác nhau, phong tình vạn chúng có, mà dịu dàng cũng có.
Thu Thủy cũng theo vào, nàng ta hiểu ý liền đi thắp đèn lên. Thoáng chốc, bên trong trở nên sáng sủa.
Một người con gái tư thái nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng in vào mắt Tô Ngọc Thanh.
Trong tranh, quả nhiên chỉ là một vị nữ tử. Người ấy mặc bộ váy hoa, nhược liễu phù tư, ngũ quan thanh lệ, nụ cười nhã nhặn mê hoặc lòng người, phù vân khinh diễm.
Không khó để đoán ra, người vẽ những bức tranh này yêu nụ cười của người nữ tử đó đến thế nào. Nàng đột nhiên thật hâm mộ người nữ tử ấy, hâm mộ cảm giác được yêu thương quý trọng. Nếu người vẽ tranh là nam nhân, như vậy thật khẳng định, hắn rất yêu người thiếu nữ, có thể là yêu khắc cốt ghi tâm.
Tô Ngọc Thanh đắm chìm trong nụ cười của người con gái, đột nhiên lại chú ý đến một bức tranh.
Bức tranh là một khung trời tràn ngập hoa lê rơi, nữ tử mặc váy hoa đứng phía xa xa, dù nàng ấy cười, nhưng lại mang vẻ mặt ưu thương. Ánh mắt kia rất xa xôi, giống như đang khát vọng, dãy dụa, biểu tình bất phục.
Dãy dụa? Bất phục?
Tô Ngọc Thanh cả kinh, tâm tình lẫn biểu cảm của người con gái này quá giống nàng!
Nhưng, Tô Ngọc Thanh nàng có thể làm được gì? Có thể trốn khỏi trói buộc của nam nhân kia sao?
Nàng cười khổ, nước mắt trong suốt đong đầy hốc mắt.
Không thể!
Nàng, định sẵn không thể thoát khỏi hắn.