Dung Danh Tông giúp Tô Ngọc Thanh tìm một gốc đại thụ ngồi xuống. Sương mù đầy trời bao lấy ba người, làm người ta hít thở không thông. Hắn lấy ra bịch nước mang theo người, đưa tới trước mặt nữ tử đang mệt mỏi. Hành trang và đồ ăn của bọn họ đều bị nhấn chìm cùng xe ngựa, chỉ còn một bịch nước này thôi.
Tô Ngọc Thanh áy náy tiếp nhận, cẩn thận đút cho Tiểu Ngọc Nhi đỡ đói.
“Thực xin lỗi, ta đã không bảo vệ được tốt cho muội.” Dung Danh Tông tự trách mình. Nếu không phải hắn sơ ý thì đã không xảy ra tình huống như hiện tại: không có xe ngựa, không có đồ ăn, cũng không có tiền bạc.
Tố y nữ tử thản nhiên cười, an ủi nam tử “Đừng nói như vậy, nhân lúc chúng ta vẫn còn sức lực, nên đi tìm đường thì hơn. Chính là Tô Ngọc Thanh đã làm liên lụy biểu ca rồi.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng đứng lên, xem xét một hướng có địa thế tương đối bằng phẳng mà đi. Nơi nào không có cây cỏ chính là nơi người hoặc thú thường xuyên đi qua. Rút kinh nghiệm chuyện vừa rồi, nàng cũng không dám bước trên đất bằng, mà dùng mũi chân thử thật kĩ mới dám bước lên trên.
Dung Danh Tông lấy một cành cây khá to, giúp nữ tử ôm đứa trẻ, lần từng bước về phía trước.
Đường đi thật vất vả, cây cỏ rậm rạp, cũng vẫn phải bước tiếp, còn phải để ý cảnh giác trong bụi cây có thể có rắn độc hay mãnh thú.
Đi được một đoạn dường, nàng buồn chán nhận ra cỏ cây xung quanh vẫn như cũ, trên mặt đất ẩm ướt vẫn còn lưu lại dấu chân bọn họ mới đi qua.
Không xong rồi, bọn họ chỉ vòng quanh một chỗ.
Trong rừng, chim chóc náo loạn lại càng làm cho hai người tâm hoảng ý loạn.
“Chúng ta nghỉ tạm một lúc đã.”
Hai người tìm một chỗ tương đối khô ráo ngồi xuống. Nhìn khoảng sương trắng quỷ dị trước mặt, nàng trầm tư suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào. Nếu cứ đi quanh một chõ như vậy, chỉ sợ phải chết đói trong rừng.
Tô Ngọc Thanh dựa vào thân cây, nhẹ nhàng nhắm mắt, không cho nam nhân bên cạnh nhìn thấy bi thương trong mắt nàng. Nàng – Tô Ngọc Thanh, mười năm lăm năm trước ngã xuống Núi Ngọc Phong, cận kề cái chết, mười năm lăm năm sau, vào ngày đại hôn nàng lại vì bệnh tim tái phát mà hương tiêu ngọc vẫn, phải dùng thân mình người khác sống lại, lại không tìm được đường quay về núi Ngọc Phong, chỉ sợ chết trong rừng.
Ông trời đang đùa bỡn nàng sao? Hay vì cảm thấy cuộc sống của nàng cùng thế vô tranh quá nhàm chán cho nên mới phải trừng phạt nàng như vậy?
Nàng – Tô Ngọc Thanh chết không sao, nhưng lại phiền hà Tiểu Ngọc Nhi và Tông biểu ca.
Mở mắt ra, nhìn sương mù vẫn không chịu tiêu tan, trong lòng nàng đột nhiên an tĩnh lại.
Ngày đó….. là ngày đại hôn của nàng……….
Nàng mặc giá y đỏ thẫm trang phục cưới truyền thống của Trung Quốc , lòng tràn đầy hạnh phúc, đưa tay cho sư huynh.
Nghĩ từ nay về sau, nàng đã có thể ở bên sư huynh đến đầu bạc răng long.
Nàng còn nhớ rõ……. ngày đó, trời thật nắng, khuôn mặt tươi cười của phụ thân cũng tỏa nắng…
Thời khắc bái thiên địa, nàng đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Tỉnh lại, trời đất của nàng quay cuồng đảo lộn.
Nàng trong một thân mình khác, còn có một phu quân và một đứa con.
Rốt cục Tô Ngọc Thanh nàng đã làm việc thất đức gì mà ông trời lại nỡ đối xử với nàng như vậy?
Khuôn mặt nam nhân kia, càng ngày càng rõ ràng trong đầu nàng. Trong ánh mắt của hắn chỉ chất chứa oán hận đối với nàng…..
Hình ảnh hắn đã khắc sâu trong tâm trí nàng……
Nàng trốn khỏi Vương phủ, ngoài việc nàng phải quay về Núi Ngọc Phong, còn vì nàng không muốn dây dưa với nam nhân ấy……
Đùa với hắn, nàng có thể bị tan thành tro bụi lúc nào không hay.
Cho nên nàng sợ hắn, trốn khỏi hắn.
Chỉ là cuối cùng nàng vẫn trốn không thoát khỏi bàn tay của tử thần.
Xem ra… Tô Ngọc Thanh quả thật phải chịu chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này rồi…
Nàng quay người nhìn nam nhân bên cạnh, cố kìm nén nước mắt.
Nếu bọn họ quả thực không thể ra khỏi cánh rừng này thì ân tình hắn dành cho nàng đành phải kiếp sau hồi đáp.
Nam nhân nhìn lại nàng, khuôn mặt hiện lên một tia đau lòng. Cùng nàng tiến vào đây, hắn đã dự đoán kết cục như vậy có thể xảy ra.
Hắn theo lời mẹ nuôi, thề sống chết bảo vệ Ngọc Thanh quay về Núi Ngọc Phong.
Nếu quả thật hắn và nàng phải chết trong khu rừng này…..
“Ta…” Hắn đang định nói, lại nghe thấy những tiếng ầm ĩ.
Dung Danh Tông vội vàng kéo Tô Ngọc Thanh đứng lên, đem nàng giấu phía sau mình, cảnh giác nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng động.
Thanh âm đó cách bọn họ ngày càng gần, giống như tiếng một con thú khổng lồ xẹt qua cây cỏ, lại giống như đàn chim bay bay liệng liệng, lúc sau mới nghe rõ ra là tiếng đao kiếm vọng lại.
Thì ra trong rừng còn có những người khác.
Dung Danh Tông vội vàng đỡ Tô Ngọc Thanh tiến đến gần nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trong sương trắng có vài hắc y nhân đang đuổi giết một nam tử bị thương. Nam tử dường như thể lực cạn kiệt, bị địch vây ở giữa, gian nan chống cự. Nhìn qua có thể thấy nam tử đó đang rơi vào thế yếu, không lâu nữa sẽ bị đánh bại.
Tô Ngọc Thanh lúc đầu chỉ là khiếp sợ, sau khuôn mặt dần dần trở nên trắng bệch. Nam tử bị thương kia rõ ràng là Hoàng Phủ Luật – con người dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra. Tại sao hắn lại ở đây? Còn bị người ta đuổi giết?
Những kẻ đuổi giết hắn sát khí đằng đằng, dường như là không thể không dồn Hoàng Phủ Luật vaò chỗ chết!
Hoàng Phủ Luật gian nan cùng bọn họ giao đấu, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử, cũng sửng sốt. Chỉ một chút phân tâm, lại làm cho người phía sau chém hắn một đao. Hắn cắn chặt răng, giơ kiếm ra sức chống cự, không để cho địch có cơ hội xuống tay.
Vài hắc y nhân đã nhìn thấy Tô Ngọc Thanh và Dung Danh Tông, sau đó hai tên trong số đó không khách khí giơ đao tiến về phía bọn họ. Dung Danh Tông lập tức đem nữ tử nấp phía sau, cầm đại đao đánh trả. Một mình đánh lại hai kẻ địch, chẳng mấy chốc Dung Danh Tông đã bị hai hắc y nhân ép lui về phía sau. Hắn đành ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi, cầm tay Tô Ngọc Thanh, trốn tránh sự truy kích.
Đang lúc mọi người đánh nhau hỗn loạn, trong rừng đột nhiên trở nên yên tĩnh đáng sợ. Hắc y nhân dừng lại thế công, hai mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mọi người đều ngửi thấy mùi nguy hiểm. Rồi đột nhiên, có cái gì đó chuyển động trong bụi cỏ, vài cây mây như có sinh mệnh trườn ra, ào ạt tấn công mọi người.
Hai hắc y nhân trốn tránh không kịp, bị dây mây cuốn lấy, lôi vào bụi cỏ không thấy bóng dáng. Lát sau chỉ nghe thấy tiếng khóc thét thê thảm. Mấy hắc y nhân bắt đầu sợ hãi, bất chấp đang thực hiện nhiệm vụ định chạy trốn, lại bị dây mây đuổi theo.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy những tiếng kêu thê lương vọng lại.
Từ bụi cỏ, mùi máu tươi nồng đậm truyền tới, cùng sương mù quyện lại chui vào mũi ba người.
Rồi khu rừng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Dung Danh Tông vội vàng ngồi xuống, nhặt đại đao hắc y nhân đánh rơi, đưa cho Tô Ngọc Thanh. Hoàng Phủ Luật dựa thân mình bị thương nặng lên thanh kiếm cắm dưới đất. Khuôn mặt tuấn tú toát đầy mồ hôi lạnh, bạc môi nhếch lên, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn dày vò.
Tô Ngọc Thanh nhìn bộ dáng thống khổ của hắn, nhớ tới đêm hôm đó hắn dày vò nàng, liền hiểu ra được vài phần. Hôm nay là cuối tháng, độc của hắn lại phát tác. Tại sao mỗi lần hắn phát bệnh, nàng lại gặp hắn?
Không kịp nghĩ nhiều như vậy, nàng nắm chặt đại đao, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía. Xung quanh đều mờ mịt, cái gì cũng thấy không rõ. Mà yên tĩnh như vậy càng làm nàng toàn thân lạnh toát, hít thở không thông. Tựa hồ như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, giống như người đi săn đang đánh giá con mồi, mà bọn họ lại không thể nhìn thấy cặp mắt kia ở nơi nào.
Hoàng Phủ Luật cố chịu đựng kịch độc trong cơ thể đang dày vò hắn, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa lưng lại bị thương, hắn sợ không thể chống đỡ được nữa. Hắn thật không ngờ có kẻ biết được hành tung của hắn. Chuyện đi am ni cô, trừ bỏ báo trước cho Mộ Phong, không có bất cứ kẻ nào biết được. Tuy rằng ba ngày trước hắn có phái Trình Tuấn trở về kinh đô, nhưng Trình Tuấn là người cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để lộ hành tung của mình. Trừ phi, có người âm thầm theo dõi hắn…
Mà người này… trừ bỏ kẻ đó ra, hắn không thể nghĩ ra người thứ hai! Hắn nhìn nữ tử bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã phái người đi thăm dò hành tung của nàng, nhưng lại không ngờ lại gặp nàng ở nơi này. Nếu không phải bị đám hắc y nhân kia truy đuổi đến cùng, lại bị độc phát tác, phải trốn trong khu rừng quỷ dị này, có lẽ hắn đã phải trừng trị nàng thích đáng.
Cơ thể lại đau đớn kịch liệt, đâu đến tê tim liệt phổi. Thân mình dựa vào kiếm run nhè nhẹ, mày kiếm nhăn chặt. Đôi môi trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt như chim ưng kia vẫn cảnh giác với động tĩnh bốn phía.
Im lặng quá mức bình thường cũng không phải là chuyện gì tốt.
Quả nhiên, bụi cỏ sàn sạt rung động, lại có vài cây mây hướng bọn hò trườn tới như rắn độc. Hoàng Phủ Luật vội vàng rút kiếm chém đứt, cây mây toát ra một mùi tanh tưởi, sau đó lại liên tiếp vọt tới. Bên cạnh, Tô Ngọc Thanh và Dung Danh Tông bị cây mây quấn quanh, né ra không được. Tiểu Ngọc Nhi lại khóc ré lên.
Tô Ngọc Thanh liều mạng chém đứt thứ đang quấn chặt Tiểu Ngọc Nhi và Dung Danh Tông, gấp giọng nói “Biểu ca, nếu lần này có thể thoát được ra ngoài, mong huynh giúp Ngọc Thanh mang Tiểu Ngọc Nhi đi, chăm sóc nó lớn lên, được không?” Những sợi dây lần này không sắc bén trí mạng như lần trước, nhưng cũng không có nghĩa là nó sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Nếu Tô Ngọc Thanh nàng nhất định phải chết, vậy trước khi chết bằng mọi giá phải cứu biểu ca và Tiểu Ngọc Nhi sống. Vừa rồi Hoàng Phủ Luật và đám hắc y nhân chạy vào rừng này, chứng tỏ lối ra cách đây cũng không xa.
“Biểu muội , ta nhất định phải mang muội và Tiểu Ngọc Nhi an toàn ra khỏi đây.” Dung Danh Tông một tay ôm đứa trẻ, một tay lấy đao ra sức chém đứt dây mây bên người Tô Ngọc Thanh.
Biểu ca – biểu muội mới ân ái làm sao! Hoàng Phủ Luật nghe, lạnh giọng “Giỏi lắm Tiêu Ngọc Khanh, dám đem nghiệt chủng của nam nhân này đổ cho ta! Ngươi giỏi lắm!”
Lòng Tô Ngọc Thanh dâng lên từng đợt khó chịu. Thì ra nam nhân này thành kiến sâu đậm với chủ nhân thân mình này đến thế. Không kịp phản bác hắn, càng nhiều dây mây bò đến, nàng dùng một chưởng đẩy Dung Danh Tông ra, đem hết toàn lực vung đao chém đứt dây mây.
Ngay sau đó, thân thể nàng bị dây mây cuốn đi, bị lôi hướng đến bụi cỏ đang tản ra mùi máu tươi nồng đậm. Nhắm chặt mắt, nàng tuyệt vọng chờ cái chết. Thân thể lại đột nhiên dừng lại. Mở mắt ra, Hoàng Phủ Luật đang thở hồng hộc trước mặt nàng, mà kiếm hắn vừa chém đứt dây quấn quanh người nàng.
Hắn lạnh nhạt nói “Ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy.” Đôi mắt hắn nhìn nàng, vẫn nén đầy oán hận.
Tô Ngọc Thanh cả kinh. Ánh mắt một người lại có thể oán hận và đau thương đến như vậy sao?!
Không chờ hai người hàn huyên xong, vô số cây mây lại nảy đến bò lên thắt lưng, kéo vào bụi cỏ.
Hai người quơ đao và kiếm trên tay, nhưng sao thắng được những gọng kìm đang kẹp chặt thân mình.
Cuối cùng họ bị kéo tới trước một gốc cổ thụ, dừng lại, dây mây lập tức tản ra.
Sau đó dưới đất có một lực hút mãnh liệt, Hoàng Phủ Luật và Tô Ngọc Thanh liền bị hút vào một hang động sâu thẳm tối om.