"Đứa nhỏ ngốc, còn lừa ta đây này!" Chung Du Hồng trách móc nặng nề lại đau lòng nói, "Ta buổi chiều dạo phố thấy tên tiểu tử thúi kia rồi, bên người còn đi theo một con hồ ly tinh còn quét thẻ cho nó nữa chứ! Ta thật tức mà xém chút nửa xông lên cho con hồ ly ting đó mấy bạc tai!"
"... Ách." Cao Tiêu Tiêu thái dương đổ mồ hôi, Chung Du Hồng năm nay đã tuổi, thế nhưng mà tính cách thẳng thắn hay xúc động, có khi còn như tiểu cô nương, thật đúng là lại để cho cô thật lo lắng đấy, "Mẹ, người không có chuyện gì chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì?" Chung Du Hồng thở dài, "Tiêu Tiêu, mấy năm này thật sự là con vất vả rồi, kỳ thật năm đó ông nội cho các con kết hôn, ta cũng là rất lo lắng trong lòng, nghĩ đến con có thế làm cho a Chân dừng cương trước bờ vực, không còn rong chơi nữa, nhưng là đến bây giờ, đã ba năm trôi qua rồi, ta cũng coi như nhìn thấu rồi."
Cao Tiêu Tiêu nhăn mũi, một tia không ổn ở đáy lòng đột nhiên bay lên, "Mẹ, ý của người là?"
"Ta nghĩ thông suốt!" Chung Du Hồng vỗ xuống đùi, vô cùng đau đớn nói, "Buổi tối hôm nay, bà nội cùng mẹ sẽ thay con làm chủ, để cho xú tiểu tử lựa chọn, xem là muốn tiếp tục tại bên ngoài ăn chơi đàng điếm, hay là cùng con sống vui vẽ!"
"... À?" Cao Tiêu Tiêu lập tức ngây dại.
Là muốn... để cho bọn họ ly hôn sao?
Không thể! Cao Tiêu Tiêu nội tâm mãnh liệt hô to.
Nhờ có Hàn Chân ba năm qua mỗi tháng chu cấp cho cô một số tiền sinh hoạt, nên cô mới có thể nuôi Tiểu Bạch, cho Tiểu Bạch học trường tốt nhất.
Cho nên, kiên quyết không thể ly hôn!
Chín giờ tối, biệt thự Duệ Viên, đại trạch Hàn gia.
Cao tiêu tiêu từ xe taxi đi ra.
Nàng đeo kính đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần không cần son phấn, trên người ăn mạc đơn giản áo sơ mi T-shirt cùng quần jean... Một mắt nhìn, không thú vị chút nào, nhưng cũng là các trưởng bối thích nhất con dâu như vậy.
Đẩy cửa biệt thự ra, "Thiếu phu nhân đã về rồi!" giọng dì Liên lập tức vang vọng toàn bộ biệt thự.
Ách, Cao Tiêu Tiêu xấu hổ nhìn bà cười cười, cúi đầu đổi giày, Hàn lão phu nhân thanh âm từ trong phòng khách vang ra, "Tiêu nhi tới rồi!"
"Bà nội." Cao Tiêu Tiêu bước nhanh đi tới, ngồi xuống ghế sa lon cùng lão phu nhân ngọt ngào nói.
Hàn lão phu nhân tóc đã bạc, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào phơi phới, khí chất ưu nhã cao quý, nhìn thấy Cao Tiêu Tiêu không ngừng ngoắc tay, "Mau tới mau tới, lại để cho ta xem thật kỹ cháu dâu bảo bối."
Để Cao Tiêu Tiêu ngồi bên người, Hàn lão phu nhân nắm nàng bàn tay nhỏ bé của cô, từ đầu đến chân nhìn kỹ cháu dâu đã lâu không gặp, hai mắt cười tủm tỉm, trong miệng càng là không ngừng nói, "Chút nữa ta phải giáo huấn a Chân mới được, làm gì mà giao cho con nhiều công việc như vậy, làm không có thời gian đến thăm ta."
Cao Tiêu Tiêu trên mặt ngọt ngào mỉm cười, "Bà nội, là con sai! Về sau con nhất định giảm thời giờ làm việc sẽ thường xuyên tới thăm người, không liên quan tới a Chân."
Xem, chăm chỉ làm việc lại hiểu được thông cảm cho ông xã, Cao Tiêu Tiêu bội phục chính mình.
Lão thái phu nhân vui mừng cười cười, nghĩ lại nghĩ đến chính sự tối nay, mặt thoáng cái lại trầm xuống, "Tiêu Tiêu, bà nội thật không nỡ, nhưng...Bà nội càng không nỡ để cho con chịu ủy khuất! Du hồng nói đúng, con đáng giá để một nam nhân đến thương con, chỉ trách, a Chân chúng ta không có phúc khí đó."
"Là ai không có phúc khí à?" Một giọng nam đột nhiên truyền tới.
Cao tiêu tiêu ánh mắt khẽ động, quay đầu nhìn lại.
Trước của, nam nhân đang đứng ngược lại với ánh đèn vàng, một thân mặc trên người bộ âu phục màu đen nổi bật lên vẽ bất phàm của anh, anh tuấn khuôn mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khóe miệng cười xấu xa, một nam nhân anh tuấn cực phẩm!
Thoáng nhìn Cao Tiêu Tiêu trong mắt kích động, Hàn Chân trong mắt vui vẻ càng đậm, một bên bước chân dài hướng tới phòng khách bước đi thong thả, một bên chậm rãi cởi ra cà- vạt, môi mỏng hơi câu nói, "Vợ, như thế nào về nhà cũng không gọi ông xã cùng đi?"
Cao tiêu tiêu bị anh xưng hô mập mờ như vậy làm đỏ mặt, thu hồi ánh mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức khôi phục lại bình thường.
"Xú tiểu tử!" Hàn lão phu nhân đứng dậy, nâng lên cây trượng trực tiếp chỉ hướng anh, "Lại chạy đi chỗ nào lêu lổng rồi! Nói!"
Hàn Chân duỗi tay nắm chặt cây trượng, "Bà nội, con cả ngày hôm nay đều ở công ty đi làm, không tin người hỏi Tiêu Tiêu."
Nói xong, hất càm lên hướng Cao Tiêu Tiêu ra hiệu.
Cao tiêu tiêu nhận được ám hiệu của anh, nhưng mặt như cũ không biểu tình, cuối cùng dứt khoát cúi đầu.
Hàn Chân, "..."
Đứa cháu này của bà, lúc nhà trẻ đặc biệt ưa thích bọn con gái, học ở trường đại học còn hơn thế nửa, cách hai ba ngày lại có tin tức để nhà báo đưa tin, mỗi lần đi ra ngoài bên người lại có bạn gái, thay đổi không ngừng.
Vốn tưởng rằng kết hôn có thể sửa đổi, bà có thể sớm một chút ôm cháu đức tôn, không nghĩ tới ba năm qua, cháu dâu bụng một chút động tĩnh đều không có, cái này lại để cho bà sao có thể không lo!