Thấy Cao Tiêu Tiêu trầm mặc không nói, Cao Trinh Ninh lại bắt nói, Tiểu Bạch năm nay bốn tuổi rồi, cũng bắt đầu đến nhà trẻ rồi nha? Chi phí trường học cũng không nhỏ ah, mỗi tháng tiền lương con ít như vậy tiền, còn phải lại trả tiền thuê nhà... Tiêu Tiêu, mẹ mấy năm này cũng tích lũy chút tiền riêng, tuy nhiên không nhiều lắm, nhưng là mẹ thật sự không đành lòng nhìn mẹ con các người khổ cực như vậy...
Nói xong, bà từ trong túi sách hàng hiệu lấy ra một cái phong thư giấy, đưa đến trong tay Cao Tiêu Tiêu.
Cao Tiêu Tiêu thấy xấp tiền trong tay, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười khổ.
Cô còn nhớ lúc ấy mang thai, Cao Trinh Ninh vẻ mặt ghét bắt cô đem đứa bé bỏ đi, nếu không sẽ không cho một đồng tiền để cho cô nuôi dưỡng đứa bé!
Về sau, Cao Trinh Ninh quả thật nói được thì làm được, chưa từng có lo qua cho mẹ con cô chút nào, không nghĩ tới cách bốn năm, lần đầu tiên chủ động bỏ tiền cho cô, lại còn là vì Cố Gia...
Cao Trinh Ninh thấy Cao Tiêu Tiêu nhận lấy tiền, có chút vui mừng nói, Tiêu Tiêu, Cố bá bá con mấy ngày hôm trước còn hỏi con, kỳ thật... Ông ấy cũng rất quan tâm con cùng con trai con đấy, có rảnh..., dẫn con trai con về nhà ngồi một chút, chỗ ấy cũng là nhà của con ah. Còn có, hai ngày nữa là ngày giổ của bà ngoại con, gần đây trong nhà việc tương đối nhiều, mẹ cũng không quay về được...
Chuyện đã được giải quyết, Cao Trinh Ninh tâm tình sung sướng, muốn rời đi.
Chờ một chút. Cao Tiêu Tiêu lại đột nhiên mở miệng.
... Làm sao vậy? Cao Trinh Ninh nghi hoặc nhìn cô, chẳng lẽ... Chê tiền quá ít?
Đem tiền của bà lấy đi! Cao Tiêu Tiêu đưa lại cái phong thư kia, trong mắt dần dần nổi lên tơ máu màu đỏ tươi, Ba năm trước đây tôi với bà đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại... Tôi cũng không muốn nhận một dồng tiền nào của bà!
... Cao Trinh Ninh khẽ giật mình, phong thư đã nhét trở lại trong ngực.
Còn chưa kịp phản ứng, Cao Tiêu Tiêu lại lần nữa lạnh lùng nói, Về phần chuyện của Hàn Chân, bà trở về nói cho Cố Lệ Thanh, ngày mai tôi sẽ đích thân tìm cô ta nói chuyện.
Cao Trinh Ninh lo lắng.
Cao tiêu tiêu lẳng lặng yên ngồi ở bên giường, có khoảng cách mờ mịt.
Những năm này chuyện như cưỡi ngựa xem hoa, hiện tại trong đầu của cô càng không ngừng hiện ra.
Cuối cùng, tất cả hình ảnh toàn bộ nhạt nhòa, cho đến trước mắt xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt.
Mammy. Là Tiểu Bạch.
Cao Tiêu Tiêu hoàn hồn, hướng về phía con trai hiện ra một nụ cười, Làm sao vậy Tiểu Bạch?
Người phụ nữ kia đi rồi.
Bởi vì con trai gọi, Cao Tiêu Tiêu tâm tình cảm thấy thoải mái trở lại, không quên nhắc nhở, Về sau "Người lạ" gõ cửa không nên mở, biết không?
Đã biết.
Ngoan. Cao Tiêu Tiêu vuốt vuốt mặt của con trai, Nhanh đi thay quần áo a, chúng ta trong chốc lát đi siêu thị mua sắm, sau đó đi ăn!
Cao Tiểu Bạch nhẹ gật đầu, nện bước tiểu chân ngắn đã đi ra.
Một lát sau, Cao Tiêu Tiêu đột nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ bên cạnh, Tiểu Bạch, Mammy giúp con mặc quần áo được không?
... Cao Tiểu Bạch đem cái đầu nhỏ từ trong cổ áo T-shirt chui ra, Không cần, tự con mặc là được.
Cao Tiêu Tiêu đứng ở một bên quan sát cả buổi, cuối cùng kinh ngạc lại tự hào hô, Tiểu Bạch giỏi quá, có thể tự mình mặc quần áo rồi!
Con nửa năm trước đã tự mặc. Tiểu gia hỏa lạnh lùng bỏ xuống một câu, nhảy xuống giường, mang dép lê vào đi ra ngoài.
Cao Tiêu Tiêu,...
Được rồi, cô thật không làm được nghĩa vụ của một người mẹ ah, từ khi cùng Hàn Chân kết hôn, thời gian làm bạn với con trai thật là quá ít quá ít...
Tiểu Bạch, nhà trẻ chừng nào thì bắt đầu được nghỉ hè?
Trong siêu thị, Cao Tiêu Tiêu đứng bên cạnh xe chứa đồ, bên cạnh so sánh lấy trong tay hai cái nhãn hiệu bánh mì, vừa hỏi.
Bên chân của cô, Cao Tiểu Bạch không có giống những đứa trẻ bình thường ngồi ở ở bên trong xe đẩy, mà là như một tiểu đại nhân tay vịn lấy xe đẩy, Cuối tháng này.
A.... Cao Tiêu Tiêu đem bánh mì bỏ vào xe đẩy, một lớn một nhỏ hai người dọc theo khay chứa đồ chậm rãi đi dạo lấy.
Qua hết nghỉ hè, Tiểu Bạch muốn bên trên nhà trẻ chủ rồi, thời gian trôi qua thực vui vẻ...
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cao tiêu tiêu lấy ra xem, là Hàn Chân gọi tới.
Cô nhíu nhíu mày, vẫn bỏ lên tai nghe, Alo.
Vợ, buổi tối hôm nay anh không quay về ngủ.
Được. Trong thanh âm dẫn theo một tia tung tăng như chim sẻ.
... Nam nhân đầu bên kia điện thoại nghiễm nhiên cũng đã hiểu, tiếng nói trầm thấp dẫn theo một tia nguy hiểm mà hỏi, Như thế nào em thật giống như... Rất vui vẻ?
... Không có ah. Cao Tiêu Tiêu cười tủm tỉm.
...
Còn có việc sao? Không có chuyện gì nữa em tắt máy đây, xem tivi đây. Cao Tiêu Tiêu nói xong, trong lòng cũng đã có kế hoạch sau bữa cơm chiều hoạt, là dẫn Tiểu Bạch xem phim, hay là đi bơi lội?
BA~! Một tiếng, Hàn Chân vậy mà trực tiếp đem điện thoại dập máy.
Cao Tiêu Tiêu bịt tai, lại móp méo miệng.
Thật là đồ đại thiếu gia khó hầu hạ!
Mua một túi lớn đồ ăn về sau, Cao Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bạch đi Pizza Hut ăn một bữa pizza, sau đó lại cùng nhau đi rạp chiếu phim xem phim D màng hình lớn 《 Tinh Tế xuyên việt 》, qua một buổi tối vui sướng.
Ngày hôm sau buổi chiều, Cao Tiểu Bạch ngủ trưa, Cao Tiêu Tiêu một mình đi tới gặp cố Lệ Thanh đã hẹn ở quán cà phê.
Thời gian buổi hẹn là buổi chiều giờ, thẳng đến giờ, cà phê trước mặt Cao Tiêu Tiêu đã uống xong, Cố Lệ Thanh mới khoan thai đến.
Cô mang túi xách Chanel màu trắng, đoan trang ưu nhã ngồi Cao Tiêu Tiêu, tinh xảo trang nhã trang.
Cao thấp nhìn lướt qua Cao Tiêu Tiêu, Cố Lệ Thanh chậm rãi nói, Kính mắt đâu rồi, như thế nào không mang rồi hả?
Cao Tiêu Tiêu mỉm cười, Sợ cô lại nhận không ra tôi, cho nên không có mang.
Cố Lệ Thanh nghĩ đến ngày hôm qua cô cùng Hàn Chân cử chỉ thân mật, nhịn không được trong lòng ghen ghét, mở miệng nói móc nói, Cũng đúng, trước kia tôi còn thực không có hoàn toàn nhận rõ ràng cô rồi, tuổi còn nhỏ, vậy mà không từ thủ đoạn. Năm năm trước đem tiểu thúc tôi mê hoặc xoay vòng vòng, hiện tại lại dính vào Hàn thiếu, chậc chậc chậc, cô cái này quyến rũ nam nhân thật đúng là tiến bộ thần tốc ah!
Cao Tiêu Tiêu cũng không giận, bưng lên cà phê uống một ngụm, đi thẳng vào vấn đề nói, Chúng ta làm một số giao dịch a.
Stop! Cố lệ thanh cười lạnh một tiếng, Giao dịch? Cô có tư cách gì cùng tôi giao dịch?
Cô không phải thích Hàn Chân sao? Cao Tiêu Tiêu nhàn nhạt ném ra một câu.
Quả nhiên, Cố Lệ Thanh híp híp mắt, Cô đáp ứng cùng anh ta chia tay rồi hả?
Cao tiêu tiêu cười cười, cố ý không nói lời nào.
Quả nhiên, Cố Lệ Thanh nóng nảy, không thể chờ đợi được nói ra, Chỉ cần cô đáp ứng cùng anh ta chia tay, tôi sẽ không nói cho anh ta biết cô tuổi đã đẻ con, như thế nào đây? Cái này mua bán rất có lợi nhất a?
Cao tiêu tiêu nhíu nhíu mày, cả buổi, mới thở dài nói ra, Cũng đúng, hiện tại kiếm một số tiền chia tay, so với khi chuyện bị bại lộ, một phân tiền đều lấy không được.
Cố Lệ Thanh cười rất đắc ý, Coi như cô thức thời. Bất quá, ta còn có một yêu cầu.
... Cao tiêu tiêu âm thầm nhíu mày, phát hiện Cố Lệ Thanh thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.