Thành phố D, khách sạn Ức Hào
"Tiêu Tiêu, con vào phòng chờ, mẹ có việc gấp phải trở về, yên tâm, lát nữa Hướng Bắc sẽ tới tìm con".
Ngay cửu thang máy, mẹ cô Cao Trinh Ninh vẻ mặt hiền lành cười nói với cô, nói xong vội vàng rời đi.
Diệp Tiêu nghe lời gật đầu, thò tay ấn xuống tầng .
Cô khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc đơn giản cùng với áo khoác lông màu trắng, mái tóc đen bóng mềm mại thả sau vai, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, ngủ quan xinh đẹp, một đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, giống như sương sớm ở bên trong của một đóa hoa bách hợp, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Diệp Tiêu đi tìm số phòng, hành lang đèn lại đột nhiên bị tắt đi, một mảnh đen kịt.
Là... bị cúp điện sao? Cô trong lòng cảm thấy bất an.
Một hồi sau đột nhiên phía trước có tiếng bước chân dồn dập, một dây sau cô bị đè ngã xuống đất, bên tai truyền đến giọng nói của một nam nhân xa lạ: "Cho tôi..."
Cô thấy không rõ tướng mạo của anh ta, liều mạng dãy dụa, nhưng vẫn không chạy khỏi được, nhưng vẫn không thể thoát khỏi, rất nhanh cô bị che miệng lại rồi bị kéo vào một chổ hẻo lánh...
Theo một hồ cơn đau đớn dữ dội mà truyền tới, Diệp Tiêu thống khổ mang theo giọng nói nghẹn ngào lên tiếng: "Đừng..." Cùng lúc đó, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình mập mạp đi tới cầm chiều khóa mở cửa phòng .
"Tiểu bảo bối, ta đến rồi đây". Hắn vui vẻ mở đèn lên, ai ngờ trong phòng trống rỗng, nào có tiểu mỹ nhân nào?.
Rời khỏi phòng, ông ta vừa đi vừa hét với người bên kia điện thoại: "Cố Dùng Thành, anh con m nó đùa giởn với tôi phải không?, nói cho anh biết, hợp đồng đừng hòng tôi ký, Cố gia các người xong đời rồi!".
"..."
Vừa lúc cửa thang máy mở ra, một người đàn ông mang bộ đồ màu đen cùng lúc hai người đi ngang qua nhau, trên tay anh ta còn cầm bộ đàm: "Vương tổng, không thấy Hàn Chân đâu rồi... Ngài yên tâm, các anh em đang đi tìm..."
Năm năm sau, tại phòng thư kí tập đoàn Hàn Nhất.
"Tiêu Tiêu, đến phòng làm việc của tôi một lát". Bên trong ống nghe, truyền tới một giọng nói lười biếng.
"Vâng, Hàn Thiếu". Để điện thoại xuống, trên người mặc bộ đồ công sở màu đen, đi dến trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ nhẹ ba cái đẩy cửa vào.
Khi cửa vừa đóng lại, phòng thư kí lập tức tụm năm tụm bảy bắt đầu thảo luận:
"Như thế nào Hàn thiếu lại tìm cô ta chứ?".
"Chẳng lẽ Hàn thiếu đổi khẩu vị rồi? Ăn sơn hào hải vị ngàn rồi muốn đổi sang cháo loãng ăn buổi sáng?".
"..."
"Khụ khụ khụ". Chu thư kí ho nhẹ, các bà tám lập tức yên lặng rồi ai nấy về chổ của mình.
Trong phòng tổng giám đốc.
khí lạnh bao trùm tước bàn làm việc, Diệp Tiêu, hiện tại gọi là Cao Tiêu Tiêu, từ khi bước vào cửa tới giờ cô vẫn yên tĩnh đứng đó.
phút sau, của phòng nghĩ mỡ ra, một thân hình thon dài cao lớn bước ra.
Anh là Hàn Chân, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Nhất, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, thượng đế sủng ái, cũng là chồng của cô.
Hàn Chân trước mắt, rất anh tuấn, cũng rất đẹp mắt.
Lông mi cụp xuống, đôi mắt đào hoa nhì vào như địa ngục, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hấp dẫn, màu da trắng nõn, cả người toát ra vẽ sức quyến rũ vô cùng.
Dời mắt xuống dưới, anh tùy ý mặc một áo sơ mi màu trắng, nút áo đều không cài!
Lộ ra lồng ngực rộng lớn cùng với cơ bụng, sáu múi rỏ ràng, nhìn rất rắn chắt, giống như người mẫu nam trên tạp chí.
Cao Tiêu Tiêu nhúi mày, trực tiếp đi tới đưa tay ra cài cúc áo lại cho anh, sau đó cấm lấy cà-vạt, lưu loát thắt cho anh.
Tốt rồi! cô phủi tay, đối với tác phẩm của mình rất hài lòng.
Thân hình cao lớn trước mặt cúi xuống, khuôn mặt Hàn Chân nhúi lại, mở miệng trêu tức nói: "Vợ, em định ghìm chết ông xã sao?".
Cao Tiêu Tiêu mặt không biểu tình nhìn anh, quay người muốn đi, bị anh kéo trở lại.
"Tay sao lạnh vậy? Có muốn nghĩ ngơi một chút hay không?". Anh vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mãi lạnh băng tong tay, nhúi mày nói.
Cao Tuêu Tiêu có chút nhẫn lại nói: "Hàn thiếu, tôi còn có rất nhiều công việc cần phải làm, nếu không có việc gì tôi đi trước".
Nói xong cô rút tay quay người rời đi.
Hàn Chân: "..."