Trong mắtb người đàn bà kia chứa đầy hung ác tựa như rắn độc đang nhìn con mồi, phun lưỡi đỏ ao, chuẩn bị khi con mồi không chú ý thì nhào tới cắn tiết độc, nhưng khi ả đang chìm đắm trong tội lỗi không biết mình cũng trở thành con mồi trong mắt kẻ khác.
Ngay lúc ả chuẩn bị xông ra, phía sau ả, một cánh tay vững vàng nắm chắc tay cầm chai chứa chất lỏng đáng ngờ kia, một tay cầm khăn che kín mặt ả, ả liều mạng giãy dụa nhưng dưới tác dụng của thuốc từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn không cam lòng nhìn cô gái hạnh phúc ở xa xa.
“Xoảng.”
Trong bãi đậu xe, nhóm người Lâm Tâm Nguyệt đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe tiếng thủy thuy bể nát, ở không gian rỗng rãi như bãi đậu xe càng rõ ràng hơn, càng chói tai hơn, nhóm Lâm Tâm Nguyệt dừng bước, sững sờ khó hiểu nhìn về phía phát ra âm thanh, Cổ Trạch Sâm và Lâm Nhã Nguyệt liếc nhau, Cổ Trạch Sâm ôm sát người trong lòng, Lâm Nhã Nguyệt nghiêng người đem ông nội Lâm và quản gia Lâm che ở phía sau mình, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về nơi đó, Lâm Tâm Nguyệt thấy hành động của hai người này, đáy mắt xẹt qua tia nghi ngờ.
Qua mấy phút không thấy có chuyện gì xảy ra, Lâm Nhã Nguyệt nhìn về phía Cổ Trạch Sâm nói: “Coi chừng mọi người, tôi qua đó xem.”
“Cẩn thận.” Cổ Trạch Sâm hiểu ý gật đầu.
“Cậu chủ, cậu phải cẩn thận nha.” Quản gia Lâm không yên lòng nhắc nhở, ông nội Lâm cũng mang theo lo lắng, điều này khiến cho sự hoài nghi trong lòng Lâm Tâm Nguyệt càng lớn hơn.
“Con biết.” Lâm Nhã Nguyệt cẩn thận đi về phía phát ra tiếng vang, quan sát bốn phía, ngoại trừ dưới đất có bình thủy tinh bị bể và một ít chất lỏng không màu thì không có một bóng người đừng nói chi là bóng ma. Lâm Nhã Nguyệt tỉnh táo suy nghĩ, chẳng lẽ do bọn họ quá khẩn trương nên nghi thần nghi quỷ, nhưng anh lập tức đem suy nghĩ này quăng ra khỏi đầu. Cái tên họ Cổ kia có thể sẽ như vậy, anh đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn làm sao có bệnh đa nghi được, chắc chắn do tên kia lây cho anh.
Lâm Nhã Nguyệt chuẩn bị xoay người rời đi, lúc vô tình liếc thấy nắp chai nằm bên cạnh, ánh mắt co rút một chút, hơi thở quanh người anh đông cứng lại, cái kia là… lại ngẩng đầu cẩn thận nhìn chung quanh một lần nữa, xác định không thấy nhân vật khả nghi, mới yên tâm rời đi, bên cạnh cửa kiếng ở cầu thang thoát hiểm, một đôi mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào anh.
“Không có gì, chỉ là nhân viên vệ sinh không cẩn thận làm bể chai thủy tinh thôi.” Sau khi Lâm Nhã Nguyệt trở về, trả lời để mọi người yên tâm: “Đi về thôi.” Tùy tay cầm hành lí lúc nãy buông xuống đi về phía xe của mình.
“Không sao thì tốt rồi.” Ông nội Lâm và quản gia Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười tươi rói, chỉ có Cổ Trạch Sâm là mơ hồ đoán được gì đó, lại cẩn thận đỡ bà xà ngồi vào xe mình, Lâm Tâm Nguyệt yên lặng nghiêng đầu nhìn bọn họ hỗ động lẫn nhau, chớp mắt nghi ngờ, từ khi nào thì anh hai và Sâm trở nên ăn ý như vậy?
Nhưng, lúc Cổ Trạch Sâm mở cửa chuẩn bị lên xe làm tài xế, Lâm Nhã Nguyệt đi qua để lại một câu nói khiến Cổ Trạch Sâm mở to hai mắt, sắc mặt liền đổi màu. Kế đó, Cổ Trạch Sâm xem như không có chuyện gì ngồi vào ghế lái, giúp Lâm Tâm Nguyệt cài dây an toàn, chỉnh điều hòa trong xe cho vừa phải, còn mỉm cười nhìn cô nói cẩn thận, chú ý này nọ.
“Nếu anh còn lải nhải nữa, hôm nay chúng ta không cần về nhà luôn.” Lâm Tâm Nguyệt híp mắt, cười cười gật đầu, ngoài miệng thì vẫn nói lời nghịch ngợm, trong lòng thì cảm thấy ngọt như ăn đường phèn.
“Yên tâm, ông xã nhà em nhất định đưa em và cục cưng về nhà an toàn.”
“Ông nội biết hai đứa rất ân ái, nhưng xin hỏi có thể lái xe được chưa?” Ông nội Lâm giả vờ nghiêm túc, hài hước nhìn bọn họ: “Nếu không đi, oán khí của Nhã Nguyệt sẽ tăng lên đó.”
"Ông nội ~~~" Lâm Tâm Nguyệt ngượng ngùng bỉu môi làm nũng, nếu như đang đứng chắc chắn cô sẽ dẫm lên mấy hòn đá.
“Ui cha, bảo bối nhà ta xấu hổ.
“Oa! Thì ra cô chủ nhỏ biết xấu hổ.” Quản gia Lâm làm bộ kinh ngạc lẩm bẩm.
“Chú Lâm, ngay cả chú cũng cười con.”
“Sắp làm mẹ người ta rồi mà còn như đứa trẻ, hèn gì Sâm luôn lo lắng cho con.” Khóe miệng ông nội Lâm nhếch lên cười thật tươi,gương mặt nghiêm nghị cũng nhu hòa đi, ánh mắt từ ái nhìn chằm chằm cháu ngoan của mình, không khỏi cảm khái, thời gian trôi qua thật mau, Tiểu Nguyệt sắp làm mẹ rồi.
“Bình thường con không có như vậy đâu.” Chỉ ở trước mặt mọi người thôi à.
Ông nội Lâm và quản gia Lâm nhìn nhau cười, bọn họ đều nghe ra ngụ ý của Lâm Tâm Nguyệt, mà Cổ Trạch Sâm cũng cười không nói, chậm rãi khởi động xe, Cổ Trạch Sâm lái xe rất ổn định, khiến chứng thèm ngủ của phụ nữ có thai nhanh chóng kéo đến.
Xe Lâm Nhã Nguyệt chạy phía sau, đâu có tăng thêm oán khí, ngược lại chỉ sắp bốc cháy thôi. Hiển nhiên, ngọn nguồn của ngọn lửa này là do vị Lương đại tiểu thư kia gây nên, còn mồi lửa dĩ nhiên là cái tên bắt cóc em gái bảo bối của anh. Vì Lương đại tiểu thư không có mặt ở hiện trường, nên bác sĩ Cổ đáng thương của chúng ta trở thành tấm bia sống. Nếu ánh mắt ‘nóng rực’ của Lâm Nhã Nguyệt có thể xuyên thấu không gian giết người, Cổ Trạch Sâm nhất định là người đầu tiên trúng đạn, có thể thấy được Lâm đại thiếu gia cuồng em gái nghiêm trọng tới mức nào, có bao nhiêu ‘căm hận thù ghét’ Cổ Trạch Sâm.
Vì vậy, hai chiếc xe một trước một sau, một vui vẻ, một cuồn cuộn gió lạnh, chậm rãi chạy về mái ấm.
Cuối cùng, Lâm Tâm Nguyệt cũng được về nhà như ý nguyện, nhìn cái giường mình vô cùng nhớ thương suýt chút nữa kích động nhảy tới, đương nhiên là không thể nào, cho dù chính cô muốn làm cũng bị Bác sĩ Cổ vừa thăng cấp làm bảo mẫu ngăn lại.
Vì cố nén nổi kích động trong lòng, Lâm Tâm Nguyệt chân bước từng bước một, vững vàng tiêu sái đến bên giường, ngồi xuống, ôm lấy chăn, hiện tại cô cực kì muốn lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, nhưng lo lắng cho trong cục cưng trong bụng mình, cộng thêm ông xã đang cười rất rất dịu dạng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Lâm Tâm Nguyệt chỉ có thể đem buồn phiền biến mặt thành bánh bao chiều.
“Em nha, ban nãy ngồi trên xe thì mệt mỏi muốn ngủ, hiện tại thì có sức sống như vậy, ông nội nói em là đứa trẻ không sai mà.” Cổ Trạch Sâm nhìn dáng vẻ đáng yêu của bà xã mình, thuận thế ngồi bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, véo mũi cô, cười nhạo.
“Còn không phải do các người nuông chiều à.” Lâm Tâm Nguyệt dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, bĩu môi, ăn vạ.
“Oh, hóa ra đều do lỗi của chúng tôi.” Cổ Trạch Sâm bật cười.
“Đúng vậy.” Lâm Tâm Nguyệt bộ đương nhiên cao giọng nói, ngồi trong lòng Cổ Trạch Sâm cọ cọ, chỉ một chốc liền buồn ngủ, ngáp một cái, dụi dụi con mắt, trên môi mang theo nụ cười ngọt ngào giống như lẩm bẩm: “Nhưng cũng là may mắn của em, khi đó có ông nội thương yêu, qua Mĩ có anh trai, chị em gái quan tâm, hiện tại lại có ông xã tốt yêu, cho nên em mới ‘được nuông chiu mà sinh kiêu căng’.” Giọng nói mang theo chút lười biếng, cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt vẫn bị Chu Công hú đi, ngọt ngào mĩ màn ngủ trong ngực ông xã mình.
Mà lời nói của cô khiến đáy lòng Cổ Trạch Sâm rung động không thôi, nhìn mĩ nhân ngủ say trong lòng mình, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười ấm áp: Có em ở bên cạnh, có thể cưới được em cũng là may mắn của anh, là em cho anh một gia đình, một gia đình hoàn chỉnh!
Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt đặt lên giường, giúp cô đắp chăn kĩ lưỡng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc vươn trên mặt cô xuống, lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
[Tôi không thấy ai hết, nhưng trên đất có chất lỏng là a- xít sun-phu-rit.]
Anh và Lâm Nhã Nguyệt không khó đều nghĩ đến một người, đó chính là Lương Vân Nhi, mặc kệ là trùng hợp hay là có dự định trước, anh sẽ không để cô ả kia được như ý, Tâm Nguyệt, lần này để anh ích kỉ một chút, anh không muốn nhìn thấy em gặp chuyện không may, còn có con của chúng ta. Anh không muốn chịu đựng cảm giác thống khổ mất đi em và con nữa, lần này anh nhất quyết không để cho bất kỳ ai tổn thương em và con.
Lương Vân Nhi một lòng muốn người cản trở ả biến mất, kết quả đột nhiên có một tên Trình Giảo Kim xuất hiện giữa đường, làm ả hôn mê, lúc tỉnh lại, ả đã trở về nơi ẩn nấp của mình.
Lương Vân Nhi lắc đầu cho thanh tỉnh một chút, một nơi nhỏ hẹp nghèo nàn chỉ có bốn bức tường, nhìn người đàn ông âm u ngồi ở đằng kia, cơn tức giận của Lương Vân Nhi lập tức bốc lên, từ trên ghế sô pha nhảy xuống, chỉ vào ông ta nã pháo lốp bốp: “Tại sao ông lại ngăn cản tôi, vất vả lắm tôi mới có cơ hội đem bọn họ diệt hết, nếu như bọn họ biến mất, tôi và Nhã Nguyệt chắc chắn có thể ở chung một chỗ.”
“Người cản trở cô và Nhã Nguyệt ở cùng một chỗ là người phụ nữ không biết liêm sỉ, không phải bọn họ, cô phải giết người phụ nữ kia.” Người đàn ông âm trầm nói, giọng điệu mang theo ớn lạnh, nhưng Lương Vân Nhi đang nổi điên làm sao nghe lọt vào tai.
“Đúng, tất cả những người ở chung quanh Nhã Nguyệt đều đáng chết, Nhã Nguyệt là của tôi.” Vẻ mặt Lương Vân Nhi dần trở nên âm u, ác độc, ánh mắt tràn ngập điên cuồng, cắn răng điên cuồng nói: “Nhưng bọn chúng càng đáng chết, nếu không phải bọn chúng tôi cũng chẳng phải ở nơi quỷ quái này, không cần trốn đông trốn tây, là bọn chúng hại tôi thành như thế này, nhất là con đàn bà kia, nó dựa vào cái gì mà được Nhã Nguyệt yêu thương, dựa vào cái gì nó là em gái của Nhã Nguyệt, tôi không cam lòng.”
“Không cam lòng, tôi đã nói chỉ cần cô nghe lời tôi, khi xong chuyện cô sẽ có thứ cô muốn, nhưng chính cô đã đem chuyện này phá hư, nếu không phải do cô tự ý làm bậy động tay động chân vào xe của ông già họ Lâm, còn để lại dấu vân tay, thì sẽ không có ngày hôm nay.”
“Thế nhưng không có bọn họ, tôi sẽ không trở thành chuộc chạy qua đường như ngày hôm nay, tôi phải chịu đủ cuộc sống sợ sệt tệ hại này.” Lương Vân Nhi giống như hoàn toàn phát điên hét to.
Lương Vân Nhi trở thành như thế này, phải nói từ chuyện Lương Vân Nhi bị ông nội Lâm ép buộc đưa về Mĩ. Sau khi bị đưa về Mĩ, Lương Vân Nhi càng không biết hối lỗi, suốt ngày quấn quýt ông nội ả, bắt ông nội ả đi tìm ông nội Lâm bàn chuyện đám hỏi. Ông Lương dù có cưng chìu cháu gái, nhưng không tới mức chẳng phân biệt được phải trái, ông biết rõ mọi chuyện cháu gái mình làm ở nhà họ Lâm, nên ông cảm thấy rất xấu hổ với người bạn già này. Khi nhìn Lương Vân Nhi không biết sửa sai ông càng tức giận hơn, ông nhốt ả vào phòng để ả cẩn thận suy nghĩ lại. Kết quả, Lương Vân Nhi quay lại trách ông nội mình, thậm chí còn lén lút trốn về Hồng Kông.
Khi về Hồng Kông, Lương Vân Nhi muốn ở trong khách sạn, muốn mỗi ngày đều mua sắm điên cuồng, thế nhưng ả không biết dưới sự chỉ thị của Lâm Nhã Nguyệt, rất nhiều công ty có quan hệ với tập đoàn của anh đã rối rít đưa Lương đại tiểu thư vào danh sách đen. Vì vậy, Lương đại tiểu thư cực kì đau buồn, không thể ở khách sạn, cửa hàng bán đồ hiệu không thể vào, nhà cũng không thể về. Thế nhưng, Lương đại tiểu thư bị nữ chính của má Quỳnh Dao nhập vào nghĩ rằng ‘Tình yêu lớn như trời, có tình uống nước cũng no.’ Khách sạn không cho ả ở, ả trực tiếp ra ngoài mua nhà, vậy mà ả lại quên Lâm thị dựa vào cái gì để lập nghiệp. Boss lớn Lâm Nhã Nguyệt sao bỏ qua cơ hội chỉnh chết ả. Kết quả, ả mua được căn nhà ở ngoại ô xa xôi, cái nhà kém chút nữa là trở thành nhà quỷ ở, Lương đại tiểu thư của chúng ta xem nhiều phim truyện của má Quỳnh Dao, khiến ả phát huy năng lực tưởng tượng và nghị lực phi thường của ả, tự đem chính mình và Lâm Nhã Nguyệt trở thành đôi uyên ương số khổ, ông nội Lâm và ông nội cô trở thành kẻ xấu cầm gậy đánh gãy đôi uyên ương. Cũng may, Lâm Nhã Nguyệt không có thuật đọc tâm, bằng không anh nhất định bị Lương Vân Nhi - não phẳng đại tiểu thư làm cho hộc máu. Ngay lúc Lương Vân Nhi tự nhủ đây là khảo nghiệm tình yêu mà ông trời cho ả, một đường mang giày cao gót đụng phải cái ‘nhà ma’, kết quả lập tức run lập cập quay đầu bỏ chạy. Cuối cùng, Lương đại tiểu thư không còn một xu, không có nhà ở, túi tiền trống trơn, hai tay trắng, hơn nữa Hoàng Hi nuốt lời và bị người khác mê hoặc, từ đó về sau, ả bước lên con đường không thể quay đầu, chính thức trở thành ‘cô gái si tình’ không ngày trở lại.
“Đó là cô gieo gió gặt bão.” Giọng nói ôn hòa của người đàn ông đầy ý lạnh, giống như đang nói chuyện râu ria.
“Ông sẽ giúp tôi phải không, mấy lần trước đều như vậy, giúp tôi làm cho bọn họ biến mất hết, biến mất hết, kể cả ả đàn bà kia!!!” Lương Vân Nhi vội vã chạy tới, túm chặt ống tay áo người đàn ông, đưa ra yêu cầu ngây thơ.
“Bây giờ cô đã là tội phạm bị truy nã, cô cho rằng tôi sẽ giúp cô sao?” Ánh mắt người đàn ông lóe lên, ánh mắt nhìn Lương Vân Nhi như đang xem vở hài kịch, tràn đầy khinh miệt.
“Không, không.” Lương Vân Nhi cúi đầu, rất giống kẻ ngốc, bỗng nhiên ả điên cuồng cười ha ha, mắt đầy ác ý nhìn người đàn ông, đe dọa: “Ông vứt bỏ tôi, ông tưởng rằng sẽ chạy thoát sao? Nếu bị cảnh sát bắt, tôi liền khai ra ông, muốn chết mọi người cùng nhau chết.”
“Yên tâm, tôi nhất định để cho cô gặp cảnh sát như ý nguyện, nhưng cô không thể nói ra bất cứ lời gì.”
“Ông, ông, ông muốn làm gì?” Lương Vân Nhi run rẩy lùi về sau, ánh mắt kinh hoảng.
Người đàn ông híp mắt, từng bước ép tới, càng ngày càng đến gần trước mặt Lương Vân Nhi, ả sợ hãi hét lên: “A!!!”
o(^^)o
Lâm Tâm Nguyệt vừa mở mắt liền ngửi được mùi thơm của thứ ăn, bụng liền cồn cào, mặc áo khoác vào nhẹ nhàng đi ra, lén lút ra phòng khách, nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, lòng liền thấy ấm áp.
“Ông xã, em đói bụng.” Lâm Tâm Nguyệt đứng ở cửa bếp, ôm bụng, nghiêng đầu rất đáng thương nhìn Cổ Trạch Sâm, giọng điệu làm nũng nồng nặc, bộ dạng cực kì đáng yêu.
“Chờ một chút là có thể ăn rồi.” Cổ Trạch Sâm nghe giọng của Lâm Tâm Nguyệt, nghiêng người nhìn bộ dạng đáng thương của bà xã, bất đắc dĩ cười, lập tức biến sắc, buông đồ cầm trên tay xuống, đẩy nhẹ Lâm Tâm Nguyệt ra ngoài, vừa nói: “Phụ nữ có thai không thể hít nhiều khói trong phòng bếp, mau ra ngoài, nơi này để anh làm là được rồi.”
Cổ Trạch Sâm đỡ Lâm Tâm Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nghiêm túc nhìn cô: “Em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này không được chạy loạn, đợi lát nữa anh bưng thức ăn ra là được, nhớ kỹ không được phép vào phòng bếp.”
Lâm Tâm Nguyệt rất ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng không khỏi u buồn, vì sao…vì sao cô cảm thấy, cảm thấy ông xã của cô xem cô là đứa trẻ ba tuổi thế nhỉ???
Lâm Tâm Nguyệt nhìn người đàn ông trở về phòng bếp chơi đùa vui vẻ kia, môi cười ngọt ngào, hạnh phúc, nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé trong bụng, con à, cám ơn con đã đến, để ba của con thật sự bỏ hết mọi áy náy.
Sau – khi Cổ Trạch Sâm bưng đồ ăn lên xong, thấy bà xã vuốt bao tử cười khúc khích, nếu như Lâm Tâm Nguyệt nghe được nhất định sẽ bùng nổ, đó là nụ cười tràn ngập tình yêu vĩ đại của người mẹ, may mắn cô không nghe được tiếng oán thầm của chồng cô.
“Không phải hồi nãy kêu đói hay sao, sao bây giờ im re vậy?” Cổ Trạch Sâm đi tới ngồi xổm trước mặt Lâm Tâm Nguyệt, đặt tay lên tay cô, cười ghẹo.
“Ai nói, em đói đến bụng xẹp lép luôn rồi này.”
Lâm Tâm Nguyệt đi theo Cổ Trạch Sâm đến bàn ăn, ngồi xuống ghế mà anh kéo giúp cô, thấy được một bàn đầy hương sắc không khỏi cảm khái: “Xem ra, ông xã nhà em sắp thăng cấp thành đầu bếp lớn rồi.”
“Vậy càng tốt, em có thể trở thành thiếu phu nhân ngồi cao chỉ tay năm ngón rồi.” Lúc Cổ Trạch Sâm gắp thức ăn cho Lâm Tâm Nguyệt trêu ghẹo, nhưng không quên nhắc nhở: “Huống hồ, hiện tại em ăn phần ăn của hai người, đây đều là món phụ nữ có thai có thể ăn, em cần ăn nhiều một chút.”
“Còn ăn nhiều hơn, anh xem em là heo thật à?” Lâm Tâm Nguyệt nói giỡn.
“Em gầy lắm rồi, anh muốn đem em nuôi cho mập mạp trắng trẻo, sau đó để em sinh cho anh một cục cưng mũm mĩm trắng trẻo.”
“Ồ, thì ra nuôi béo em là vì cục cưng, hại em cảm động một hồi.” Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu, chọc chọc cơm, chớp chớp lông mi, giả vờ u ám nhìn Cổ Trạch Sâm.
“Ừm, sao anh nghe có mùi chua thế nhỉ, còn rất nồng đậm.” Cổ Trạch Sâm chậm rãi đưa mặt tới, nụ cười càng thêm nuông chìu, giọng nói nhè nhẹ chế nhạo.
“Ai nói em ăn dấm chua của cục cưng.” Lâm Tâm Nguyệt lập tức phản bác.
“Anh có nói em ăn dấm cục cưng đâu, chính em nói mà.”
“Anh trêu em.” Lâm Tâm Nguyệt đấm nhẹ vào ngực Cổ Trạch Sâm, trợn mắt không phục, vểnh môi.
"Tuyệt đối không có" Cổ Trạch Sâm cố ý nhấn mạnh giọng điệu, nặng nề gật gật đầu, dụ dỗ Lâm Tâm Nguyệt không nhịn được cười.
“Được rồi, cười xong thì hết giận, mau ăn đi, nếu không cơm canh nguội hết, như vậy thì lãng phí công sức của ông xã em rồi.” Cổ Trạch Sâm được hời còn khoe mã, tiếp tục cần cù giúp Lâm Tâm Nguyệt gắp thức ăn.
“Được rồi, anh đừng có gắp cho em nữa, anh cũng ăn đi.” Lâm Tâm Nguyệt cười tủm tỉm gắp thức ăn cho Cổ Trạch Sâm, hai người anh tới em đi rất ấm áp.
Lâm Tâm Nguyệt ăn no uống say, cuối cùng nhớ được chuyện chính đáng, ngồi dựa vào ghế sô pha, dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Cổ Trạch Sâm, còn Cổ Trạch Sâm chịu đựng ánh mắt ‘nóng bỏng’ của ai đó, cảm thấy rất áp lực.
“Tâm Nguyệt, có chuyện gì muốn hỏi anh à?” Rốt cuộc, Cổ Trạch Sâm chịu hết nổi vứt bỏ vũ khí áo giáp đầu hàng, chớp mắt vô tội hỏi.
“Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em?” Lâm Tâm Nguyệt điềm tĩnh cười ôn hòa với anh, rất bình tĩnh nói.