Ngay lúc bóng lưng yểu điệu của cô gái kia biến mất khỏi biệt thự, cả người Gia Ý, người đàn ông vừa nãy còn đang ôm cô đã buông tay ra, lui ra sau vài bước, lập tức kéo giãn khoảng cách với cô, khôi phục sự lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, giống như không quen biết mình.
“Dì Lý, chuẩn bị nước. Tôi muốn tắm rửa.” Hoắc Chấn Dương nới lỏng vạt áo, chậm rãi đi lên lầu.
“Hoắc thiếu, ngày mai tôi sẽ đi.” Gia Ý không nghĩ tới hôm nay anh sẽ trở về, ở phía sau nói một câu.
Hoắc Chấn Dương hơi dừng bước, khuôn mặt như được điêu khắc quay lại, giọng nói không có chút tình cảm, ba phần lạnh lùng, bảy phần bá đạo: “Không cho đi.”
Ngày hôm qua đuổi mình đi, hôm nay lại không cho mình đi, Gia Ý nhất thời không hiểu được: “Vì sao?”
“Ăn của tôi, ở của tôi, dù sao cũng phải báo đáp chứ.” Hoắc Chấn Dương nói rất nghiêm túc khuôn mặt lại lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.
Tưởng Mỹ Nghi kia chính là người điên, quấn lấy mình mấy tháng, ngay cả vệ sĩ cũng không cản được cô ta, hôm nay tức giận chạy đi nhưng còn chưa chết tâm, vẫn sẽ quay lại, cô gái này có thể giúp anh triệt để dập tắt ý đồ của Tưởng Mỹ Nghi.
Nếu còn có chút tác dụng, vì sao phải thả đi?
Từ lúc còn niên thiếu anh đã theo chân cha bước vào giới thương nghiệp, dạo chơi giữa hai giới thương nghiệp chính trị, với anh một giao dịch nho nhỏ quá tầm thường.
Gia Ý hiểu rõ dụng ý của anh, cắn môi: “Vì sao tôi phải giúp anh lừa người?”
“A,” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, “Trên người cô có tiền sao? Có quen biết ai sao? Bây giờ cô đã như vậy, kể cả đi rồi, không đến dăm ba bữa, nhất định sẽ đói chết đầu đường.”
Gia Ý siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, môi hơi nhếch lên: “Cho nên, ý của Hoắc thiếu là, cho tôi ăn ở, để không đói chết, không ngủ đầu đường, tôi phải giúp anh đối phó ong bướm? Giá của tôi có phải quá thấp không? Kể cả bây giờ tôi không có nhà để về, tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết phải ép dạ cầu toàn, một hai phải giúp anh làm việc này.”
Kỳ thật anh đang uy hiếp cô, nhưng giọng điệu uy hiếp của người đàn ông này làm cô rất hụt hẫng, thật giống như con mồi bị người ta bóp chặt cổ.
Càng làm cho cô lo lắng là, cái người Tưởng Mỹ Nghi kia cũng không hề hiền lành, nhìn qua hình như rất cuồng si Hoắc Chấn Dương, hoàn toàn là bất chấp hậu quả.
Vừa nãy ánh mắt Tưởng Mỹ Nghi nhìn mình, tựa như muốn gặm cắn mình đến vỡ nát!
Nếu thật sự giả làm người phụ nữ của Hoắc Chấn Dương, Gia Ý không thể bảo đảm Tưởng Mỹ Nghi sẽ dùng thủ đoạn gì với mình, chẳng may mình bị cô gái điên kia tạt axit hoặc là làm ra hành vi trả thù khác, không phải cô quá vô tội?! Quá không có lời!
Hoắc Chấn Dương âm tràm nhìn phía cô gái, quả nhiên anh đã xem nhẹ cô gái này.
Yếu đuối nhu mì, bề ngoài ngoan ngoãn an tĩnh như một con thỏ trắng, trong lòng lại là một tiểu hồ ly, có vài phần chủ kiến cùng quật cường, tuyệt đối không phải người nhẫn nhục chịu đựng, kỳ thật từ lúc cô phản bác Tưởng Mỹ Nghi, anh liền nhìn ra vài phần.
Dù trên thương trường, hay là Hoắc gia, trước nay không ai làm trái lời anh, huống chi là anh đã chủ động nói ra yêu cầu, chưa bao giờ bị ai trực tiếp cự tuyệt.
Người đàn ông đã quen hô mưa gọi gió, coi mình là vương pháp, tuyệt không cho phép người nào làm trái.
“Cô cảm thấy cô còn có lựa chọn sao.” Anh gằn từng chữ một, hiện rõ sự âm trầm, đã biểu đạt ra Hoắc Chấn Dương không vui.
Anh xoay người bước về phía trước, thân hình cao lớn tới gần, một bóng ma bao phủ trước mặt Gia Ý, khí thế làm người ta áp lực.
Gia Ý hơi giật giật khóe môi, cô gái tốt không ăn thiệt thòi trước mắt, chớp mắt một cái: “Được, để tôi suy nghĩ một chút.”
Nhìn cô xoay người, được dì Lý đưa lên lầu, đôi mắt Hoắc Chấn Dương hơi trầm xuống, bên môi không khỏi có ý cười, không thiếu sự lạnh lẽo.
Đã nhìn qua đủ loại người, chỉ là một con nhóc con, sao anh không nhìn ra cô đang qua loa có lệ?
Miệng là đồng ý rồi, biểu cảm lại là khẩu thị tâm phi, căn bản không muốn.
Được, để xem cô chơi trò xiếc gì.
Anh cũng lười đi vạch trần cô.