Gia Ý phản xạ có điều kiện che ngực lại, hét lên một tiếng: “Lưu manh! Khốn kiếp ——”
Đáng chết! Hoắc Chấn Dương trợn tròn hai mất!
Anh còn chưa đến mức lưu manh với một cô bé vừa gặp mặt! Cô mình là ai a?
Anh ổn định lại tâm trạng, tiếp tục soát người!
Không có!
Trong dây áo nho nhỏ căn bản không có bất kì khoảng trống nào để thiết bị nghe trộm hoặc máy chụp lén.
Bên trong chiếc quần jean mỏng, cũng không có có chỗ nào để giấu đồ.
“Tôi đã nói là không có rồi, tôi không phải paparazzi gì đó, tôi không theo dõi các anh, cũng không chụp lén các anh……” Mặt Gia Ý đỏ bừng lên.
Đây là lần đầu tiên cô và người đàn ông này gặp mặt, tuy tạm thời cô không nhớ rõ thân phận của mình, lại biết mình không phải loại người tùy tiện có tiếp xúc da thịt với một người đàn ông xa lạ!
Bỗng nhiên, cô cảm thấy tức giận, chiếc mũi trắng nõn tinh xảo chua xót, đôi môi hồng nhuận run rẩy, hốc mắt đã ươn ướt.
Khóc? Đây là khổ nhục kế sao, muốn khiến mình trở nên đáng thương sao?
Đôi mắt Hoắc Chấn Dương trở nên nghiêm khắc, cũng không bởi vậy mà dừng động tác, càng không thương hương tiếc ngọc, bàn tay to nhấc lên, vén mái tóc rối tung của cô gái qua, khuôn mặt tuấn tú hơi cúi xuống, nhìn trước nhìn sau lỗ tai của cô, lại muốn cởi giày của cô, nhìn xem trong giày có gì không.
“Anh —— dừng tay!” Gia Ý ngồi dậy, giơ cánh tay lên xô đẩy ngăn cản, nhưng đâu đọ lại được với sức lực của anh.
Đôi giày thể thao màu trắng bị cởi ra, tất cũng bị lấy xuống……
Giày, không có.
Tất, cũng không có.
Không có?
Thật sự không có. Chẳng lẽ thật sự không phải paparazzi?
Hoắc Chấn Dương buông tay, ném cô gái đã sớm thở hổn hển xuống, bởi vì giãy giụa mà mệt đến không chịu được, anh đứng lên từ trên giường, có chút suy tư nhìn cô.
“Cô thật sự không phải paparazzi? Vậy vì sao lại đi một mình vào bãi săn? Hơn nữa còn đi lại ở khu có nhiều dã thú nhất?” Người đàn ông nói từng câu từng chữ, giọng điệu tốt hơn một chút, nhưng vẫn lạnh như băng giữ khoảng cách, giống một thợ săn lãnh khốc vô tình, không có chút thương hại nào với con mồi của mình.
Gia Ý nhịn xuống nước mắt cùng tức giận: “Tôi đã sớm nói qua, tôi vừa tỉnh lại liền phát hiện nằm ở nơi đó, cái gì cũng không nhớ rõ, tôi không phải paparazzi gì đó, là anh hoàn toàn không tin người khác, nghe cũng không nghe liền……” Vừa nói vừa nhanh chóng kéo lại chiếc áo thun trên người.
Nhưng lúc trước quần áo đã rách nát, lại bị anh lôi kéo, gần như rách thành mảnh nhỏ, nào còn che được?
Như ẩn như hiện, ngược lại càng thêm vài phần dụ hoặc của thiếu nữ, cô cắn môi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đã làm mình chật vật, kể cả quần áo rách thành như vậy, cũng phải rời đi ngay!
Tin tưởng? Từ lúc vào tập đoàn Hoắc Thị, đọ sức với đám người trong thương giới cùng chính giới, anh đã sớm vứt bỏ cái thứ tin tưởng này, nghe lời lẽ chính đáng của cô, bất giác cong môi lên.
Cười? Vậy mà còn cười? Gia Ý thật sự nổi giận, trong mắt người đàn ông này không có đạo đức pháp luật, không quan tâm cảm nhận của người khác, chỉ có tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm sao?
“Ok, nếu không phải paparazzi, vậy đi thôi.” Hoắc Chấn Dương duỗi tay chỉ ra cửa, không có bất kì áy náy nào với hành động vừa rồi của mình, cũng không có ý định xin lỗi.
Cô gái trên giường như một con mèo hoang bị nhục nhã, trừng lớn đôi mắt đẹp lấp lánh ánh lệ, khuôn mặt nhỏ phi nhắn đỏ bừng, cô cầm giày thể thao lên, chạy chân trần về phía chiếc cửa gỗ được khắc hoa.
“Bịch” một tiếng! Là tiếng cơ thể va chạm với mặt thảm.
Hoắc Chấn Dương nhìn qua đó, Gia Ý chạy một nửa, thể lực chống đỡ hết nổi, té xỉu.
Cô gái này được làm từ đậu hũ?